Chương 136: Mèo Thương Tâm Và Gà Kiên Cường
Thế là đã hoàn thành nhiệm vụ?
Trần Hạo hơi kinh ngạc.
Lý đại gia này lo lắng tên Dục Linh Mạnh Chân kia, Dục Linh vừa chết, lão nhân này liền không còn sợ.
Bất quá bây giờ không phải thời điểm để xem vật phẩm được ban thưởng, Trần Hạo nhìn bé con trắng mập, ngạc nhiên hỏi:
- Lý đại gia, tiểu thiếu gia nhà ông thật lợi hại, Dục Linh cường đại như vậy, nó lại dùng một chiêu diệt sát, tại sao ông còn muốn xin tôi giúp đỡ?
Lý Sơn khóc không ra nước mắt nói:
- Đại sư, ngài đừng nói nữa, tiểu thiếu gia nhà tôi lần này đã thua thiệt lớn, tia sáng màu tím vừa rồi chính là hạo dương tử khí mà tiểu thiếu gia tích cóp hơn một trăm năm đấy, đây chính là mấu chốt để tiểu thiếu gia nhà tôi phục sinh, hiện tại đã dùng hết nên lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, có chút im lặng.
Ta nói làm sao trâu bò như thế, lại có thể bạo phát đại chiêu! Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không quá khó hiểu, nam nhân mà, tích súc một lúc đã rất mạnh, chớ nói chi đến bé con này đã tích trữ hơn một trăm năm.
Không cần tiếp tục hỏi thăm nữa, Trần Hạo đứng dậy nhìn bốn phía một chút.
Chiến đấu qua đi, ác quỷ đã bị mèo mun tiêu diệt sát sạch sẽ, những âm hồn khác bị Dục Linh bóp vỡ giờ chỉ còn lại bốn người đang trốn ở bốn phía run lẩy bẩy.
Trần Hạo đảo mắt một vòng, kinh ngạc phát hiện, Bạch lão đầu kia không còn ở đây. Nhưng tên ngốc kia vẫn tồn tại, lão đầu kia biết rõ cháu trai ruột vẫn đang ở đây, nên không thể tự kiềm chế chạy trước một mình rồi? Hay là bị tai bay vạ gió từ cuộc chiến?
Nhìn tên ngốc kia, gia hỏa này vẫn ngơ ngác sững sờ, tựa như bị dọa cho phát sợ.
Ngược lại Mao Quyền lại khiến Trần Hạo phải ghé mắt mà nhìn.
Gia hỏa này tưởng là vô dụng, hóa ra còn rất ương ngạnh, âm hồn bị bóp vỡ nhiều như vậy, con hàng này thế mà vẫn không có chuyện gì, lúc này đang ghé vào phía sau một tảng đá, co đầu rụt cổ, vẻ mặt hưng phấn.
Mẹ nó chứ, tình cảnh như thế còn không sợ, ngươi chết không oan mà.
Nhưng Trần Hạo vẫn quan tâm hơn đến tình trạng của mèo mun và gà ngốc.
Trải qua một trận chiến đấu, mèo mun thoát được một kiếp, hơn nữa còn cứu mình một lần, việc này khiến Trần Hạo âm thầm cảm thán, cuối cùng cũng không phí công nuôi nó.
Ồ, gia hỏa này đang làm gì?
Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, mèo mun đang cuộn tròn thành một đoàn, thân thể còn lắc một cái.
Trần Hạo vội vàng chạy tới ôm lấy xem xét, sắc mặt hơi đổi.
Gia hỏa này thế mà đang khóc! Nhìn nước mắt ngoằn ngèo của nó, thật hiếm có, từ lúc theo mình, còn chưa thấy nó khóc qua, phải chăng có chỗ nào bị thương ư?
Trần Hạo vội vàng xem xét thân thể mèo đen, sau đó thở dài một hơi, không có việc gì mà, sao lại khóc rồi?
Meo ô!
Lần đầu tiên mèo đen phát ra tiếng kêu bình thường của loài mèo, nghe vô cùng nhu nhược, tựa hồ rất đáng thương, rất thương tâm.
Sau đó, nó nâng móng vuốt lên, sờ lên miệng.
Trần Hạo nhìn kỹ, chút nữa không nhìn được cười thành tiếng.
Mèo mun này không phải bị tổn thương, nhưng hai bên râu mép vốn cân xứng, giờ lại thiếu đi một bên, nhìn thế nào cũng thấy rất quái.
Nhưng Trần Hạo vẫn kịp thời phản ứng lại.
Mèo mun nhà mình cũng không phải mèo bình thường, nếu mình thật sự cười thành tiếng, tuyệt đối sẽ kích thích nó.
Chỉ là dù kịp thời nhịn được, biểu tình cổ quái trong nháy mắt kia của Trần Hạo cũng làm cho mèo đen giận dữ.
Chủ nhân ngu xuẩn, bản miêu đã phải chịu tổn thương lớn lao như thế, ngươi không khóc cùng ta, thế mà còn chế giễu ta? Bản miêu tức giận rồi!
Meo ô!
Mèo mun phẫn nộ kêu lên một tiếng, sau đó nhảy khỏi tay Trần Hạo, chạy ra phía xa.
Trần Hạo cũng không đuổi theo, sợ nhìn đến mèo đen, mình lại không nhịn được cười ra, đến lúc đó sẽ thật sự đắc tội Tiểu Hắc.
Để nó ở một mình một chút đi, chỉ là mấy cọng râu ria, không đến mấy ngày sẽ dài ra, thương tâm cái rắm ý.
Trần Hạo lại đứng dậy, đi tới bên cạnh gà ngốc.
Gà ngốc yếu đuối nằm rạp trên mặt đất, nhưng đầu gà vẫn cố gắng giơ lên, tư thái kia rất có dáng vẻ cho dù đại gia gà ta bị mất hết sứ lực, nhưng ta vẫn là gà đại gia, ta vĩnh viễn không khuất phục.
Trần Hạo nhìn dáng vẻ này của gà ngốc bèn tấm tắc hô kỳ lạ, ánh mắt hắn lấp lóe.
Thực tình không ngờ tiếng gáy của con hàng này rất có tác dụng, có thể gáy, có thể trấn hồn, còn có thể thả ra vòng tròn màu vàng, khi mình và mèo mun liên thủ cũng không thể làm gì nữ quỷ, thế mà bị nó chụp trúng vào, tránh đều không tránh được.
Gà ngốc này ở trong Trấn Hải Tự đã ăn cái gì? Lợi hại như vậy sao?
Gà ngốc vốn rất cao ngạo, nhưng lại bị Trần Hạo nhìn như vậy, nó không khỏi có chút xấu hổ, ánh mắt cũng biến thành tội nghiệp, dáng vẻ như chủ nhân ơi, ta cũng được coi như công thần mà, ngài đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta có được hay không, lá gan ta rất nhỏ.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Lúc đầu dự định mấy ngày nữa sẽ lấy thêm chút máu của ngươi, dù sao Trừ Tà Phù cũng sắp hết, nhưng xem ra ngươi còn có công dụng tốt hơn so với để lấy máu, ở thời điểm mấu chốt cũng là một phụ tá không tệ. Ca quyết định, sau này sẽ lại đi tìm con chó đen, về sau ngươi chính là nhị sư huynh.
Gà ngốc nháy nháy con mắt, có chút vui vẻ, mặc dù không biết nhị sư huynh là gì, nhưng nghe lời này tựa như đây là chuyện tốt, nó có chút đắc ý.
Ôm lấy gà ngốc, Trần Hạo lại tới bên người Lý Sơn và bé con trắng mập.
Lúc này, sau khi hấp thu hương khí một cây linh hương, bé con trắng mập đã khôi phục không ít, đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn chút suy yếu, được Lý Sơn ôm, dáng vẻ mệt mỏi.
Chậc chậc, trăm năm tích lũy, một chỉ đánh ra, ngươi so với Katou Kata còn lợi hại hơn!
- Lý đại gia, Dục Linh kia đã bị tiêu diệt, nhưng Dục Linh này có chỗ dựa, tôi sợ sẽ có ác linh khác tới đánh chủ ý vào Đồng Đồng, ông ở nơi này đã không an toàn, phụ thân của Đồng Đồng có lưu lại cho ông biện pháo bảo hộ hay không?
Trần Hạo mở miệng nói ra.
Lý Sơn gật đầu nói:
- Đại sư yên tâm đi, lúc trước lão gia đã dự bị một loại phong cấm chi pháp, chỉ cần khởi động, có thể bảo vệ ba năm không lo.
Trần Hạo cười nói:
- Vậy thì tốt, nhưng Đồng Đồng tuổi nhỏ ngây thơ, đối với ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả, như thế cũng không được, tôi cảm thấy ngài nên chịu trách nhiệm giáo dục của bé. Như vậy đi, lát nữa ta chuẩn bị một chút vật dụng giáo dục học tập cho Đồng Đồng, chờ sau khi Địa Linh Cung phong cấm, ông hãy an tâm dạy bảo nó, để nó biết thiện ác, cho dù không nhiều, nhưng cũng không dễ bị người ta lừa nữa.
Lý Sơn đại hỉ, cảm kích nói:
- Đại ân đại đức của đại sư, Lý Sơn vô cùng cảm kích.
Đồng Đồng nằm trong ngực Lý Sơn, vẻ mặt mờ mịt, không biết Sơn bá cùng vị thúc thúc này đang nói cái gì, nhưng nó luôn cảm giác đây không phải chuyện tốt.
Sau đó Trần Hạo nhìn về phía bốn âm hồn may mắn còn sống sót.
Nghĩ nghĩ, Trần Hạo triệu tập bọn họ lại một chỗ.
- Tình huống vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy, thế giới này không an toàn như mấy người nghĩ, cho dù là làm quỷ cũng có khả năng lại chết một lần. Mà lần chết này là hoàn toàn hồn phi phách tán, cái gì cũng không lưu lại. Cho nên ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, có muốn đầu thai hay không?
Trần Hạo dùng ngôn từ nghĩa chính hỏi.
Hai quỷ vật nghe được có thể đầu thai, con mắt lập tức tỏa sáng, vội vàng biểu thị nguyện ý.
Bọn họ vốn bị Tà Vương bắt tới, luôn lo lắng hãi hùng, chiến đấu vừa rồi lại đáng sợ như vậy, càng dọa bọn họ đến mức thiếu chút đã vỡ lá gan bé nhỏ, đối với việc làm quỷ họ cũng không còn một chút lưu luyến.
Nhưng Mao Quyền và tên ngốc kia vẫn không có động tĩnh, đặc biệt là tên ngốc kia, dáng vẻ cổ quái, ánh mắt phức tạp.