Chương 134: Khẩu Dục Linh
- Mày muốn chết!
Nghe Trần Hạo nói như vậy, sự tức giận của Mạnh Chân trong nháy mắt đạt mức cao nhất.
Từ khi đi vào Địa Linh Cung, mọi việc của y đều xuôi gió thuận nước, khống chế tất cả, điều này khiến Mạnh Chân luôn cảm thấy tự mãn, coi trời bằng vung.
Nhưng bây giờ, Trần Hạo lại dùng ngôn ngữ lăng lệ để phản bác hắn, điều này lập tức khiến Mạnh Chân tỉnh táo lại.
Sở dĩ không gặp được đối thủ, đó là vì không gặp phải tên hỗn đản trước mắt này!
Nhưng mình đã nhận nhiệm vụ thì không được phép thất bại.
- Đã tới giúp đỡ thằng nhóc này, vậy thu phục trước rồi dạy dỗ lại sau, không sợ nuôi không được một con sói con nghe lời.
Mạnh Chân vừa dứt lời, Trần Hạo đã xuất thủ trước một bước, một bàn tay vỗ lên mặt Mạnh Chân, một tiếng trầm đục vang lên, trực tiếp đánh Mạnh Chân bay ra ngoài mười mấy mét.
Thổi thổi bàn tay, Trần Hạo khinh bỉ nói:
- Tìm em gái ông, đánh thì đánh đi, ai rảnh cùng ông diễn xiếc, Tiểu Hắc, bắt đầu ăn.
Mèo mun ngo ngoe muốn động nghe thế liền lập tức vui mừng không kìm được.
Theo chủ nhân ngu xuẩn này lâu như vậy, cuối cùng cũng tốt với mình một chút, bổn miêu có chút khen ngợi ngươi.
Tứ chi khẽ đạp một cái, mèo mun đã vọt ra ngoài, lăng không biến thân, kim quang sáng chói, vuốt mèo bắn ra, trực tiếp cào một ác quỷ ở gần thành ba mảnh, sau đó mèo mun tiếp tục xông lên, tựa sấm vang chớp giật, dáng đi lả lướt, xuất trảo lăng lệ, nhất kích tất sát, cơ hồ không có ác quỷ nào có thể ngăn cản được một chiêu của nó.
Trần Hạo vốn còn đang chú ý, suy nghĩ xem có cần giúp một tay hay không.
Nhưng nhìn đến một màn này, Trần Hạo lại im lặng.
Còn tưởng rằng đám ác quỷ này rất trâu bò chứ, hóa ra chỉ là một đám ác quỷ dựa vào Địa Sát chi khí hình thành chứ không phải là tự nhiên phát triển thành.
Mẹ nó, không phải là một đám phế vật chứ!
Khi Trần Hạo đang đứng một bên khinh bỉ, đột nhiên hắn biến sắc, hét lớn:
- Tiểu Hắc cẩn thận.
Chỉ thấy một tia sáng màu đen phóng thẳng đến Tiểu Hắc, tốc độ cực nhanh.
Mèo mun đang chém giết thoải mái, cũng cảm giác được một trận hàn ý dâng lên, theo bản năng lộn nhào trên không một cái, chỉ thấy một tia sáng màu đen bay sát qua mặt nó đi, nửa bên râu mép bị chém đứt một đoạn.
Mắt mèo trong nháy mắt trừng lớn, Tiểu Hắc sau khi hạ xuống, nhìn về phía phát ra tia sang màu đen, lập tức miệng mèo há lớn.
Kẻ phát ra tia sang màu đen là một người cao to, thân mặc khôi giáp, là một vị tướng quân cổ đại trong tay cầm đại đao cán dài.
- Chết!
Một kích đánh không trúng, trường đao kia đã vung lên, xông thẳng tới Tiểu Hắc. Khí thế kia, hung tàn bá đạo, vô cùng hung hăng.
Lông toàn thân Tiểu Hắc dựng lên, tiếng thét chói tai vang lên, nó rõ ràng cảm giác được tướng quân cầm trường đao này rất đáng sợ, mình không phải là đối thủ, liền quyết đoán xoay người bỏ chạy tới bên cạnh Trần Hạo.
Trần Hạo đã sớm rút kiếm gỗ đào ra, sắc mặt ngưng trọng cảnh giác.
Tướng quân cầm trường đao, chính là do Mạnh Chân biến thành.
Khi nãy hắn bị một Chưởng Tâm Lôi của mình đánh trúng, thế mà không việc gì, ngược lại toàn thân lại có hắc khí bao phủ, chớp mắt đã thay đổi hình dạng. Mặc kệ là khí thế hay là sát khí, đều hoàn toàn không cùng một cấp bậc với khi nãy.
Mẹ nó, trở mặt kiểu này so với Xuyên kịch còn lưu loát hơn!
- Ngăn cản bá nghiệp của Hoàng tộc ta, tất cả đều đáng chết.
Không chém giết được Tiểu Hắc, tướng quân vung trường đao lên, lạnh lùng đi về phía Trần Hạo.
- Đại sư, chính là như vậy, ác linh này biết biến thân, chẳng qua lần trước tôi thấy nó biến hóa thành một nữ tử.
Giờ phút này, Lý Sơn đang ôm bé con trắng mập đột nhiên lại mở miệng.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Lý đại gia, đại gia ông, lúc trước tại sao ông không nói?
Nhưng kẻ này có thể biến thân? Rất rõ ràng, đây là Khẩu Dục Linh.
Dục Linh có sáu loại, đều vô cùng huyền bí, năng lực của Khẩu Dục Linh này chính là thôn phệ, có thể đồng hóa âm hồn, Dục Linh càng mạnh, năng lực đồng hóa càng nhiều.
Mẹ nó, cẩu vĩ Dục Linh này chẳng lẽ lợi hại hơn so với tên Dục Linh lúc trước?
Suy nghĩ của Trần Hạo chuyển động, quyết định dò xét một chút.
Dùng Thiên Cương bộ, bóng dáng Trần Hạo bay vút, chủ động tấn công.
Bảo kiếm gỗ đào, phát ra âm thanh vù vù, mang theo một tia sáng màu đỏ, đánh thẳng tới mi tâm tên tướng quân kia.
- Giết, giết, giết!
Tướng quân ngẩng đầu đứng thẳng, không sợ hãi, gầm lên ba tiếng, trường đao chém thẳng ra.
Đinh!
Trường đao kia thoạt nhìn là do sát khí chuyển hóa mà thành, thế mà khi tiếp xúc kiếm gỗ đào, lại phát ra tiếng va chạm của kim loại, sau đó, Trần Hạo không thể ngăn được, thân ảnh bị đánh bay về phía sau bốn năm mét, còn lảo đảo mấy bước, suýt thì đặt mông ngồi trên mặt đất.
Hítt!
Cảm thụ được từng cơn đau từ cánh tay truyền đến, Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.
Khí lực của tướng quân này thật lớn, lực lượng kia tựa hồ có hiệu quả chấn động, chỉ một đao, thế mà lại truyền tới mấy tầng lực đạo, dần dần tăng tiến, khiến Trần Hạo chút nữa đã không thể giữ được kiếm gỗ đào.
Quỷ dị, quá quỷ dị, con hàng này không phải biết võ công chứ?
Trong lòng Trần Hạo cảnh giác, tiếp tục xông lên tấn công, nhưng lần này hắn không lựa chọn cứng đối cứng, mà là đánh lén từ bốn phía, rất rõ ràng lần này Trần Hạo đã làm đúng.
Tướng quân này có lực lượng vô cùng lớn, nhưng phản ứng lại có chút chậm, trường đao chém ra, cũng chỉ chém thẳng hoặc ngang, ít có biến hóa.
Trần Hạo dùng Thiên Cương Bộ biến đổi vị trí liên tục, đến bóng dàng của hắn tướng quân cũng không bắt được, chỉ có thể lựa chọn bất động tại chỗ, ngăn cản công kích của Trần Hạo.
Ngay khi Trần Hạo dần dần bắt đầu áp chế, trên thân tướng quân đột nhiên lại toát ra hắc khí, khi Trần Hạo một lần nữa dùng kiếm gỗ đào đánh tới, thân thể tướng quân đã biến mất, sau đó một tiếng cười của nữ nhân vang lên, chỉ thấy một nữ tử mặc váy xoè màu trắng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Trần Hạo.
Trần Hạo quá sợ hãi, thân ảnh liên tục di chuyển, nhưng tốc độ của nữ tử kia vô cùng quỷ dị, tốc độ của ả không kém Trần Hạo nửa phần, mỗi một lần đều đến sau lưng Trần Hạo, cũng may Thiên Cương Bộ huyền bí, biến ảo khó lường, Trần Hạo đánh không được ả, nhưng ả cũng không động được Trần Hạo.
Nhưng kiểu dây dưa này cũng không phải biện pháp lâu dài, Trần Hạo cắn răng một cái, đột nhiên dừng bước chân, lật tay đánh ra một chưởng.
Trong lòng bàn tay lóe lên lôi quang nhưng lại thất bại rồi.
Trần Hạo thầm kêu không tốt, sau lưng truyền đến tiếng cười, một dải lụa trắng quấn quanh cổ hắn, nhanh chóng thắt chặt. Sau đó chỉ thấy nữ tử kia khẽ kéo một cái, thân thể Trần Hạo đã bay lên.
Trên không không có chỗ để mượn lực, còn bị lụa trắng thắt chặt, Trần Hạo không có cách nào giãy dụa.
Meo ô!
Đúng lúc này, Tiểu Hắc gào lớn một tiếng rồi nhảy lên, vuốt mèo cắt đứt lụa trắng.
Trần Hạo rơi xuống đất, lại phát hiện lụa trắng quấn quanh cổ hắn giống như vật sống, còn đang liều mạng xiết chặt, khiến hắn khó thở.
Mẹ nó, muốn thắt chết ca? Nằm mơ!
Trần Hạo trở tay đưa thanh kiếm gỗ đào lên cổ, khẽ vung, một tia sáng màu đỏ lóe lên, lụa trắng quấn quanh cổ hắn liền vỡ vụn, sát khí nhanh chóng tán đi.
Khụ khụ khụ!
Lấy lại được hô hấp, Trần Hạo ho khan liên tục, đồng thời quan sát nữ tử đang bị Tiểu Hắc công kích.
Nữ tử này nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người cũng khá tốt, trước sau lồi lõm, chỉ là trên mặt nàng tràn đầy sẹo mụn, còn có một đôi mắt gà chọi, xúc phạm người nhìn.
Mẹ nó, vẻ mặt này, vừa quay đầu liền có thể hù chết một con trâu, ngươi thế mà còn có thể cười vui vẻ như vậy?
Trong lòng thầm chửi, nhưng Trần Hạo không tiếp tục lãng phí thời gian, sải bước ra, vung kiếm gỗ đào, cùng Tiểu Hắc liên thủ, hai đánh một.
Đối mặt với thế công từ Trần Hạo và mèo mun, nữ tử không hề sợ hãi, hai cánh tay bay múa giữa không trung, lụa trắng xoay tròn tứ phía, khiến Trần Hạo và mèo mun không thể tới gần được!
Mắt thấy chiến đấu lại tiến vào trạng thái giằng co, đột nhiên một tiếng kêu to vang lên.
Ò ó o o!