Chương 141: Kế Hoạch Đảo Lộn
Hoàn thành nhiệm vụ?
Trần Hạo đang chuẩn bị sách vở nghe thấy thông báo liền dừng tay lại, trên mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó cảm thụ tin tức hiện lên trong đầu.
Một lát sau, nụ cười dần dần biến mất.
Mẹ nó, đã nói là phục sinh mà? Tại sao Phục Sinh Thuật này lại không giống?
Phục Sinh Thuật, khôi phục sinh cơ, có thể khiến tay chân bị gãy cụt mọc lại.
Thuật này và Sinh Cơ Thuật là cùng bộ pháp thuật, lấy Sinh Cơ thuật trăm ngày để ngưng tụ sinh cơ linh lộ làm gốc, thúc đẩy chỗ đau khôi phục nhanh hơn, tái tạo da thịt, nếu có được linh lộ tinh hoa, càng có thể thúc đẩy chân tay bị gãy mọc lại.
Nghe thì thấy lợi hại, trâu bò đấy!
Trên thực tế, hiệu quả hoàn toàn chính xác như thế, có hi vọng, nhưng tiêu hao cũng không ít.
Bình thường làn da bị tổn thương đã cần không ít sinh cơ linh lộ, càng đừng đề cập đến việc chân tay gãy mọc lại, linh lộ cần để thực hiện chuyện đó là một con số trên trời.
Đương nhiên, Phục Sinh Thuật không chỉ cùng bộ với Sinh Cơ Thuật, nó cũng có chỗ khác, hiệu quả càng tốt hơn, đáng tiếc Trần Hạo sẽ không dùng, hơn nữa lời nhắc nhở về tiêu hao của pháp thuật khác cũng khiến tâm Trần Hạo lạnh lẽo.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Hạo cũng không biết hiện tại cho mình thứ này có tác dụng gì?
Mười một vạn để mua, cũng không biết là lời hay lỗ.
Trong lòng Trần Hạo thở dài.
À, nói đến tiền, có vẻ như tiêu quá nhanh rồi, cứ dùng như vậy không chừng đến thời điểm nào đó sẽ không đủ dùng, xem ra lại phải làm chút pháp khí rác rưởi bán cho đám thổ hào kia mới được.
Mang theo tâm tư lộn xộn, Trần Hạo đem sách vở văn phòng phẩm để sau cốp xe, sau đó lái xe rời đi.
Lần này đi tới Địa Linh Cung, Trần Hạo được Lý Sơn nhiệt tình chiêu đãi. . . Tốt a, cũng chính là khách khí hàn huyên một chút, dù sao nghe tên thì uy phong lắm, trên thực tế chỉ là một hang động dưới đất, vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo, muốn cái gì cũng không có, may mắn Lý Sơn cùng bé con trắng mập là quỷ, không cần ăn uống, nếu không xương cốt cũng đã biến mất.
Bé con trắng mập đã khôi phục không ít, có thể tự do đi lại, bé con tò mò nhìn Trần Hạo mang đến sách vở văn phòng phẩm, cánh tay nhỏ sờ loạn, bé có cảm giác rất mới lạ, hoàn toàn không dự cảm được tương lai đau khổ sau này.
- Lý đại gia, hiện tại việc giáo dục ở ngoài rất nhanh, khác với ngày xưa, tôi cũng không biết nên chuẩn bị cho ông thứ gì, liền mua một ít sách giáo khoa tiểu học và sơ trung, những thứ khác chính là Tam Tự kinh, thiên tự văn, thơ Đường Tống cổ văn cũng có một chút, ông xem dùng là được.
Trần Hạo vừa cười vừa nói.
Lý Sơn cảm kích nói:
- Làm phiền đại sư, kỳ thật tôi cũng chỉ là một kẻ thô lỗ, sau khi đi theo lão gia mới biết một ít chữ, có thể dạy cũng không nhiều, nhưng tôi đã thỉnh một vị tiên sinh, cũng không có vấn đề.
- Mời tiên sinh?
Trần Hạo đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt cổ quái nhìn một âm hồn từ phía xa đi tới.
Âm hồn này, lại là tên đệ đệ ngốc của con thỏ nhỏ ngoan ngoãn!
Ở đây nói chuyện một lúc, hắn cũng không chú ý, con hàng này thế mà lại ở nơi này, hắn chẳng lẽ không biết đây là Địa Sát linh huyệt, tiến vào nơi này sẽ biến thành sát quỷ sao?
- Tiết Hữu Tráng, gặp qua đại sư.
Tên ngốc này chính là Tiết Hữu Tráng, thái độ cậu ta đoan chính chắp tay thi lễ với Trần Hạo.
Trần Hạo ngạc nhiên.
Lúc này mới một ngày không gặp, cảm giác biến hóa cũng lớn quá nha!
- Tiết Hữu Tráng, thân thể của cậu vẫn còn mà, không muốn hồn nhập bản thể sao?
Trần Hạo mở miệng hỏi.
Tiết Hữu Tráng cay đắng cười một tiếng:
- Đại sư không cần an ủi tôi, sau khi tiến vào Địa Linh Cung, tôi đã cảm giác được mình và người chết không có gì khác biệt, cơ bản đã mất đi cơ hội một lần nữa làm người. Nói đến đây cũng là tôi tự làm tự chịu, không thể trách ai được. Nhưng có cơ duyên xảo hợp nên tôi biết được thân phận thật của mình, có cơ hội hóa giải nghiệt duyên của chị và anh họ tôi, cho nên tôi cũng không khó chịu, lần này tôi xin Lý Sơn giúp đỡ, chỉ cần giúp tôi ngưng sát, để cho tôi có năng lực báo mộng cho chị hai, nói cho chị hai chân tướng, tôi liền nguyện ý lưu lại trợ giúp Lý Sơn giáo dục Đồng Đồng.
Trần Hạo không phản bác được.
Tiểu tử này phải nói là rất thông minh, nhưng cũng là người đần độn chuyên làm chuyện nguy hiểm, đem chính mình chơi chết.
Nói hắn ngốc, thế nhưng hắn còn biết ngưng sát báo mộng, hóa giải chuyện loạn luân trong nhà.
Nhưng chuyện của nhà hắn cũng không quan hệ tới Trần Hạo, là tốt hay xấu, Trần Hạo không cần chú ý.
- Cậu quyết định là được, ở lại Địa Linh Cung đối với cậu mà nói là cơ duyên cũng là khảo nghiệm, tôi hi vọng cậu có thể phụ tá Lý đại gia, giáo dục tốt Đồng Đồng.
Trần Hạo ý vị thâm trường nói.
Tiết Hữu Tráng vẫn bình tĩnh:
- Đại sư yên tâm, tôi chỉ phụ trách dạy Đồng Đồng học tập, còn làm người như thế nào, kia là chuyện của Lý Sơn.
Trần Hạo nghe vậy không cần nhiều lời nữa.
Tu hành đạo pháp, có nhiều con đường khác nhau.
Đi đến Địa Linh Cung, nhưng cuối cùng chỉ là một đoạn đường trên con đường tu hành của mình thôi, cho dù có duyên cũng không quan hệ.
Người tu đạo, cần nhất vẫn là tự thân truy cầu đạo.
Nói chuyện thêm một lúc, Trần Hạo liền lựa chọn cáo lui.
Trở lại tiểu viện mình thuê, Trần Hạo có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm không ít.
Chuyến đi Thanh Châu này thu hoạch không ít, cũng có rất nhiều cảm xúc, không uổng phí mình đi một chuyến.
Hiện tại ngoại trừ nhiệm vụ của Mao Quyền và Hùng Lệ Lệ cũng không còn chuyện khác.
Hùng Lệ Lệ không nói đến, nhiệm vụ của em ấy cần tùy thân mang theo, nhiệm vụ của Mao Quyền cần rời khỏi Thanh Châu.
Xem ra, cũng đã đến lúc mình rời đi.
Đáng tiếc tiền mướn nhà một tháng đắt đỏ, một trận đấu ở Địa Linh Cung làm rối loạn tất cả dự định của mình.
Quả thật kế hoạch luôn không ngừng biến hóa.
Một đêm bình tĩnh trôi qua, ngày thứ hai Trần Hạo liền thu thập hành lý, sau đó mang theo gà ngốc đã nghỉ ngơi hai đêm một ngày sinh long hoạt hổ, rồi ôm mèo mun đang xem truyện tranh siêu nhân che mặt quên cả trời đất, gọi Mao Quyền, rời khỏi Thanh Châu.
Mặc dù thuê nhà một tháng hắn mới chỉ ở mấy ngày, nhưng Trần Hạo vẫn lưu lại một ngàn bồi thường màn cửa bị hỏng.
Không còn cách nào, phòng ở nơi này, mình không ở nữa, không có mặt mũi đòi lại tiền, nhưng làm hỏng đồ vậy nhất định phải bồi thường.
Rời khỏi Thanh Châu, Trần Hạo đi thẳng vào cao tốc, sau đó mau chóng phóng đi.
Quê mẹ Mao Quyền ở một tỉnh khác, cách đây mấy trăm km, nghe nói đó là một sơn thôn xa xôi, đến nay cũng chưa khởi sắc lên được.
Trần Hạo vốn nghĩ rằng dù vắng vẻ nhưng vẫn phải có đường chứ
Thế nhưng xế chiều hôm đó đi vào huyện thành nhỏ quê mẹ của Mao Quyền, Trần Hạo mới biết mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Nơi này nào chỉ không giàu có, quả thực chính là kéo lùi kế hoạch phát triển của đất nước mà.
Đường đất mấp mô, giống như đã mấy chục năm không có người sửa chữa, Trần Hạo dùng tốc độ còn chậm hơn cả người đi bộ chạy qua.
Nhưng cho dù là vậy, sau khi đi tới cuối đường vào thôn xóm hỏi một chút, Trần Hạo mới biết quê cũ của mẹ Mao Quyền còn ở trong núi, địa phương kia đừng nói là ô tô, cho dù là xe đạp cũng phải vác đi.
Nghe nói như thế, Trần Hạo thật sự là khóc không ra nước mắt.
Vì một năm đạo hạnh phải chịu giày vò như thế này, đừng nói đến hắn là người, lúc này gà ngốc và mèo mun đã trở nên hoàn toàn mất hết tinh thần.
Mẹ của Mao Quyền cũng lạ thật, thành phố lớn dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng ở nơi núi rừng này không có giáo dục tốt, chẳng lẽ bà ấy không muốn con trai trở nên nổi bật ư? Chỉ sợ ở đây đến con dâu cũng khó tìm được.
Không còn cách nào, Trần Hạo đành phải lựa chọn để xe lại trong thôn, sau đó mang theo hành lý, độc thân lên đường.
MinhLâm - Lục Đạo - TruyenYY.com