Chương 146: Hồ Yêu Có Hồ Tâm
Thuyết phục không có kết quả, lão nhân trầm ngâm chốc lát nói:
- Đại sư, cậu chờ một chút.
Nói xong, ông nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sao ông lão đã trở về, mà trong tay ông lại đang xách một thanh đại đao.
Đây là một đại đao truyền thống của Hoa Hạ, tay cầm dài, đầu nhọn, thân đao có rãnh máu.
- Đại sư, cậu đi cấm địa cũng coi như vì bảo hộ Mao lão thôn chúng ta, những lão già chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể đưa cho cậu một thanh hung khí hộ thân, đây là thanh đao năm đó cha tôi dùng để chặt đầu lũ quỷ, đã giết qua không ít người, trên đao có sát khí, theo lão đạo trưởng nói, xem như quỷ gặp cũng phải sợ, lão tử đưa cho cậu, hi vọng giúp ích được cậu một phần.
Trần Hạo nghe vậy vội vàng nói:
- Cái này không được, đây cũng là bảo vật gia truyền của ngài, con không thể nhận.
Lão nhân trừng mắt:
- Cái gì mà bảo vật gia truyền, chỉ là một cây đao mà thôi, đầu năm nay thiên hạ yên ổn, cũng không cần để lại trong tay tôi, đây chỉ là vật sưu tập, không chừng đến lúc nào đó sẽ bị chôn trong đất, lúc đó thì có tác dụng gì? Đại sư cậu hành tẩu tứ phương, nếu như đụng phải quỷ xấu, cầm đao này cũng có thể phòng thân.
Trần Hạo: - . . .
Ông à, nghe giọng nói này của ngài hình như không phải dùng để phòng thân mà là mang đi chém người đó.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông lão kiên định, dáng vẻ không cho phép cự tuyệt, Trần Hạo đành phải nhận lấy.
Quan sát đại đao cẩn thận, Trần Hạo âm thầm sợ hãi thán phục.
Đao này nói thế nào cũng có lịch sử trăm năm, nhưng thân đao sáng tỏ, lưỡi đao sắc bén, xem ra cũng không phải là dùng kim thiết bình thường rèn đúc.
Hơn nữa trên lưỡi đao còn có một rãnh máu đỏ sậm, huyết sắc xâm nhiễm rất sâu, phát ra sát khí sắc bén rất mạnh, xem ra đã được uống no máu tươi, là hung khí danh xứng với thực.
Ừm, nếu Khai Quang cho hung khí như thế này sẽ có hiệu quả gì nhỉ?
Trong lòng Trần Hạo khẽ động, có chút chờ mong.
Sau đó Trần Hạo bị ông lão cưỡng ép ăn một bữa sáng, lúc này mới thu thập trang bị, mang theo mèo mun và gà ngốc, dưới ánh mắt chăm chú của thôn dân đi về phía sau núi.
Hơn mười phút sau, Trần Hạo đã xuất hiện một lần nữa trước Đạo quan rách nát.
Trong sân Đạo quan, tiểu hồ ly nằm trên mặt đất, dùng móng vuốt nhàm chán trêu đùa một con kiến, nhìn nó chạy tới chạy lui vẫn chạy không thoát phạm vi chính mình chưởng khống.
Đột nhiên, lỗ tai tiểu hồ ly dựng thẳng lên đến, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, con mắt lập tức tỏa sáng, trực tiếp nhảy dựng lên, chạy về phía Trần Hạo.
Còn chưa tới trước mặt, đột nhiên một đạo hắc ảnh lóe lên, ngăn cản tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nhìn kỹ, phát hiện lại là con mào đen lúc trước đề phòng mình?
Nhìn mèo mun nhe răng trợn mắt, dáng vẻ ngươi đừng có áp tới quá gần.
Tiểu hồ ly cũng không nóng giận, ưu nhã ngồi xổm xuống, ánh mắt linh động nhìn về phía Trần Hạo, dáng vẻ sủng vật nhà ngươi mắc bệnh, còn không mau đưa nó đi tìm đại phu.
Trần Hạo cũng im lặng.
Con mèo chết tiệt này hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lạnh lùng với tiểu hồ ly như vậy? Chẳng lẽ hồ ly và mèo còn có thù hận không thể giải?
- Tiểu Hắc, đừng ầm ĩ.
Trần Hạo tức giận quát lớn một tiếng.
Mèo mun lập tức ủy khuất nhìn về phía Trần Hạo, mắt to tội nghiệp.
Trần Hạo lười quản con mèo không hiểu chuyện này, nhìn về phía tiểu hồ ly nói:
- Đi thôi, ta chuẩn bị xong.
Khóe miệng tiểu hồ ly giương lên, tựa như đang cười, sau đó đứng dậy, linh xảo chạy ra viện tử.
Trần Hạo đang định đuổi theo, đột nhiên mèo mun kêu một tiếng, sau đó nhảy lên người Trần Hạo, Trần Hạo theo bản năng ôm lấy. Lúc này, mèo mun kêu một tiếng với tiểu hồ ly, ánh mắt dương dương đắc ý.
Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua, xoay người khinh thường.
Mèo ngốc, thật ngây thơ.
Mèo mun:
- . . .
Trần Hạo:
- . . .
Hôm nay con mèo này bị sao thế? Cảm giác không đúng nha.
Gà ngốc ở bên cạnh nhìn mèo mun, lại nhìn tiểu hồ ly, mắt nhỏ như có điều suy nghĩ, chợt nhớ tới cái gì, lại toát ra một tia tiếc nuối.
Mèo mun không bình thường, Trần Hạo đành phải trấn an, cũng không nói mà cứ như vậy ôm nó đi theo tiểu hồ ly.
Mèo mun lúc đầu muốn khoe khoang, nhìn tình huống này chợt cảm thấy không có ý nghĩa, chủ động nhảy xuống, cùng gà ngốc song song đi phía sau, thấp giọng kêu.
Gà ngốc có câu được câu không đáp lại, nó còn đang hoài niệm mấy em gà mái xinh đẹp chút nữa đã thu vào hậu cung.
Mèo mun bất mãn, đập gà ngốc một cái.
Gà ngốc tức giận nhìn chằm chằm mèo mun. Cũng không phải ta muốn tranh với ngươi, đánh ta làm cái gì.
Mèo mun lại kêu vài tiếng. Gà ngốc lập tức lộ ra vẻ chần chờ.
Mèo mun hung tợn nhìn một chút tiểu hồ ly dẫn đường phía trước, yết hầu phát ra gầm nhẹ.
Gà ngốc lần này hoàn hồn, đầu gà gật gật, tựa hồ đồng tình.
Mèo mun hài lòng thu hồi tư thái, tiếp tục thấp giọng kêu.
Rất nhanh, một mèo một gà đạt thành một hiệp ước hợp tác.
Xuyên qua núi rừng, vượt qua đỉnh núi, mãi đến khi bóng đêm lờ mờ, cuối cùng tiểu hồ ly mới ngừng lại, quay người kêu một tiếng với Trần Hạo.
Trần Hạo vội vàng xốc tinh thần lại, nhìn về phía trước.
Xem xét qua một chút, sắc mặt Trần Hạo ngưng trọng.
Ở phía trước là một sơn cốc giữa hai ngọn núi, trong sơn cốc có oán khí trùng thiên, sát khí bức người, Trần Hạo cảm nhận được sơn cốc kia tự như đang muốn thôn phệ vạn vật.
Nhưng oán khí cùng sát khí này lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản, kiểu gì cũng không thoát ra được sơn cốc.
Nhìn kỹ, Trần Hạo liền thấy bên ngoài sơn cốc có một cảm giác nghiêm khắc, lực lượng nghiêm nghị đứng sững không thể xâm phạm.
Lực lượng này khiến Trần Hạo có cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở nơi nào đó nhưng nhất thời không nhớ ra.
- Đó chính là quỷ thôn ư?
Trần Hạo nhìn về phía tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly gật đầu.
Trần Hạo nói:
- Vậy ngươi muốn ta tới đây để giúp chuyện gì?
Tiểu hồ ly nâng móng vuốt lên, chỉ chỉ sơn cốc.
Trần Hạo im lặng.
Tiểu hồ ly chỉ khẳng định không phải quỷ thôn, như vậy chính là chỉ vào lực lượng quen thuộc kia.
Lực lượng này có thể trấn trụ quỷ thôn, tựa hồ cũng không có gì đáng nói. . . Ồ, tình huống gì đây?
Trong lúc suy nghĩ, hai mắt Trần Hạo trừng lớn, hắn nhìn thấy lực lượng vốn nghiêm nghị không thể xâm phạm, đột nhiên suy yếu một chút, mặc dù rất nhanh đã khôi phục, nhưng biến hóa trong nháy mắt kia lại bị Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn nhìn thấy được.
Đặc biệt là khi cỗ lực lượng kia biến động, Trần Hạo cũng phát hiện oán khí và sát khí trong sơn cốc tựa hồ kích động một chút.
Xem ra bảo vật trấn áp quỷ thôn này xảy ra vấn đề, rất nhanh sẽ không thể tiếp tục trấn áp được quỷ thôn!
Giờ khắc này, trong lòng Trần Hạo liền toát ra ý nghĩ này.
Sau đó hắn cũng hiểu vì sao tiểu hồ ly muốn hắn tới.
Đây quả thật là xin giúp đỡ, nếu là không thể trấn áp quỷ thôn, để nó bạo phát, đừng nói có bao nhiêu nguy hiểm, ít nhất trong chu vi trăm dặm tuyệt đối không còn sinh linh nào có thể sống sót.
Mẹ nó, vấn đề lớn như vậy ca giải quyết thế nào!
- Chuyện này, đạo hữu, vấn đề này có phải có chút quá khó rồi không, ta cũng không nắm chắc.
Trần Hạo yếu ớt nói.
Tiểu hồ ly chi chi kêu lên, nhìn chằm chằm Trần Hạo, móng vuốt nhỏ vung vẩy, ánh mắt nghiêm túc vô cùng.
Trần Hạo cảm giác trong lòng mình xuất hiện một tia xấu hổ. Người ta là một hồ yêu cũng để ý như vậy, mình vốn là người, thế mà còn khiếp đảm? Đây không phải là làm mất mặt người tu hành sao! Thế này thì nhất định phải xông lên, nếu tự mình giải quyết không được sẽ liên lạc với Tứ Bình đạo trưởng để xin hỗ trợ.
- Ta chỉ muốn hỏi một chút thôi, chúng ta tiếp tục đi nào.
Trần Hạo lúng túng nói.
Tiểu hồ ly lúc này mới lộ ra ánh mắt hài lòng, sau đó gật đầu, dáng vẻ coi như ngươi có lương tâm.