Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 147: Lại Gặp Kịch Bản

Chương 147: Lại Gặp Kịch Bản

Đi tiếp, lại đi hơn nửa giờ nữa, nhóm Trần Hạo mới coi như tới bên ngoài sơn cốc.
Đến nơi này, Trần Hạo phát hiện đây là một địa phương không tệ.
Một bên núi non chập trùng, một bên mặt đất bằng phẳng, còn có một dòng suối vờn quanh, đây tuyệt đối là một địa phương tốt để ẩn cư.
Chỉ là lúc đến gần nhìn, Trần Hạo liền phát hiện một chỗ tốt như thế này lại vô cùng quỷ dị.
Gió lớn nổi lên, cây cối không có, nước sông nhờ nhờ, hoàn toàn không có tôm cá.
Liền mặt đất trăm mét xung quanh sơn cốc đều không có một ngọn cỏ, khắp nơi trụi lủi.
Mèo mun vốn còn đang tỏ vẻ khó chịu, nhưng nhìn thấy sơn cốc cũng trở nên thành thật, mắt mèo lấp loé không yên dò xét sơn cốc, vô cùng cảnh giác.
Gà ngốc cũng thu cánh lại, mắt lóe tinh quang.
Cũng may mặc dù phát hiện dị thường, nhưng bọn nó không giống như lúc ở Ngũ Phong Hung Địa, khuyên Trần Hạo rời đi, hiển nhiên mức độ nguy hiểm ở nơi này còn không cao bằng nơi đó.
Lúc này tiểu hồ ly chạy tới một tảng đá lớn trước cửa cốc, kêu một tiếng với Trần Hạo.
Trần Hạo khôi phục bình tĩnh, nhìn sang, chợt mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tảng đá này chính là trung tâm phát ra lực lượng nghiêm nghị không thể xâm phạm kia.
Khá lắm, bảo bối!
Vội vàng chạy tới xem xét, Trần Hạo sửng sốt.
Đâu phải tảng đá gì, đây chính là một tượng đá.
Tượng đá điêu khắc rõ ràng là một vị thần linh, chỉnh thể hình tượng vô cùng uy vũ, tóc rối tung, người mặc giáp trụ, cầm trong tay một thanh bảo kiếm, hai bên tượng đá còn điêu khắc một con rùa đen và một con rắn!
Cảm giác này, giống như là Chân Vũ Đế Quân!
Chậc chậc, dùng tảng đá điêu khắc Chân Vũ Đế Quân mà cũng trâu bò như vậy? Thế mà có thể dùng để chấn nhiếp quỷ thôn?
Trần Hạo tò mò dò xét, còn đưa thay sờ sờ.
Lúc chạm tới càng thấy lộ ra vẻ thần kỳ, tảng đá này tỏa ra khí tức ấm áp, ẩn chứa một cỗ lực lượng khổng lồ để cho Trần Hạo cũng thấy hãi hùng khiếp vía.
- Lực lượng hương hỏa!
Linh quang chợt lóe, Trần Hạo đột nhiên hiểu được.
Tảng đá này là thần vật đã từng tiếp thụ qua sinh linh chân thành tế bái, đồng thời dựng dục ra linh tính!
Quá thần kỳ, để một tảng đá phổ thông biến thành dạng này phải cần bao nhiêu năm? Đồ vật này sẽ không phải là từ núi Võ Đang hoặc là một truyền thừa bên trong Đạo môn xa xưa nào đó làm ra chứ?
Trần Hạo trên dưới dò xét, lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Chi chi!
Tiểu hồ ly nhìn không vừa mắt, vội vàng nhắc nhở một tiếng.
Trần Hạo kịp phản ứng, lúc này mới nhớ tới mình đến đây là để hỗ trợ, muốn biết lai lịch của tượng thần để làm gì.
Vội vàng quan sát cẩn thận, rất nhanh Trần Hạo liền phát hiện chỗ dị thường của tượng đá.
Tượng đá này hình như trên thân có vết nứt, mặc dù rất nhỏ bé, nhưng có không ít, trước ngực, phía sau, thậm chí trên thân quy xà bên dưới đều có.
Bởi vì những vết nứt kia, lực lượng hương hỏa bên trong tượng đá thỉnh thoảng sẽ bị dừng vận chuyển một chút, mà loại dừng lại này sẽ để cho oán khí và sát khí trong sơn cốc xông ra ngoài một chút.
Nếu tiếp tục như thế, tượng đá này sẽ bị vỡ!
Trần Hạo hiểu ra.
Tượng đá là vật dẫn, nếu như bị hỏng, lực lượng hương hỏa chỉ sợ sẽ không có nơi để dựa vào, chỉ có thể bị tán đi.
Không có lực lượng hương hỏa, quỷ thôn kia sẽ được tự do.
Thì ra vấn đề xuất hiện ở nơi này!
Trần Hạo đã hiểu ra vấn đề, cũng mĩm cười.
Nếu vấn đề là như vậy, ca có thể giúp được, tuyệt đối không có vấn đề gì, bởi vì ca biết Khai Quang.
Trong nháy mắt, khẩn trương trong lòng Trần Hạo hoàn toàn biến mất.
Có thể sử dụng Khai Quang để giải quyết vấn đề, vậy thì đó không phải là vấn đề.
Bình tĩnh nhìn tiểu hồ ly, Trần Hạo cười nói:
- Chuyện này ta đại khái có thể giúp.
Tiểu hồ ly sững sờ, chợt mặt mày hớn hở, kích động nhìn Trần Hạo, mắt đầy chờ mong.
Trần Hạo nhìn oán khí âm sát quấn quanh sơn cốc một chút, cười nói:
- Uầy, ngươi trước hết tránh ra, ta thử một chút.
Tiểu hồ ly vội vàng nhảy đến một bên.
Trần Hạo hít sâu một hơi, mặt trở nên nghiêm túc, sau đó tay bắt pháp quyết, vận chuyển pháp lực. Đang lúc muốn gia trì Khai Quang cho tượng đá, đột nhiên một tiếng nói vang lên.
- Vị đại sư này, không cần!
Thanh âm rất già nua, lộ ra một chút sốt ruột, là từ phương hướng sơn cốc truyền đến.
Động tác của Trần Hạo dừng lại, ngạc nhiên nhìn lại, hắn nhìn thấy một lão nhân mặc áo dài kiểu cổ xuất hiện ở miệng sơn cốc, mặt tỏ vẻ cầu khẩn.
- Chi chi!
Thấy lão nhân, tiểu hồ ly kêu một tiếng, còn vung vẩy móng vuốt nhỏ, nhe răng trợn mắt. Hiển nhiên, tiểu hồ ly rất quen thuộc lão nhân kia.
Lão nhân nhìn cũng không nhìn nó, chỉ nói với Trần Hạo:
- Đại sư, chúng ta đều là người đáng thương bị uổng mạng, cầu đại sư cho chúng ta một cơ hội thoát khỏi cực khổ đi.
Trần Hạo im lặng.
Tình huống gì nữa đây? Ta đều chưa động thủ mà, liền bắt đầu cầu xin tha thứ? Muốn lừa ta hả?
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo nói:
- Quỷ đại gia, không phải tôi không cho cơ hội, mấy người đều là người chết oan, tôi hoàn toàn đồng tình, nhưng oán khí của mấy người cũng quá lớn rồi, nếu như thả mấy người ra sẽ làm bị thương người khác.
Lão nhân chân thành nói:
- Đại sư yên tâm đi, chúng tôi đều là dân chúng bình thường, chúng tôi biết người bình thường sống cũng không dễ dàng, chúng tôi sẽ không. . .
Lời của lão nhân còn chưa nói xong, Trần Hạo đột nhiên tay nắm pháp quyết, một đạo pháp quang liền rơi vào bên trên tượng đá của đế quân.
Ông!
Pháp quang bao phủ, tượng đá tựa hồ cũng sáng lên một chút, mặc dù vết nứt trên thân tượng đá không khép lại nhưng linh tính trên thân lại bỗng tăng cường không ít.
Sự biến đổi này của tượng đá, nguyên bản oán sát khí có thể cùng tượng đá chống lại kia thật giống như bị bật ngược lại, trong nháy mắt lui ra phía sau mấy mét.
Lão nhân bên trong oán sát khí trực tiếp bị đẩy lùi.
Nhìn hiệu quả của Khai Quang, Trần Hạo đối với tu hành của mình cũng có khẳng định.
Trước kia Khai Quang giống như là vỡ đê, căn bản không kiểm soát được, không rút sạch pháp lực thì không chịu ngừng.
Mà trải qua một đoạn thời gian thí nghiệm Khai Quang đối với linh hương, Trần Hạo đối với môn thần thông này cũng có thể ngộ mới.
Khai Quang cũng có thể kiểm soát, có thể lựa chọn gia trì pháp lực nhiều ít, gia trì mạnh cỡ nào, mà không phải là một mạch toàn bộ thả ra.
Dù sao, thần thông mà không thể điều khiển tùy tâm sao có thể gọi là thần thông được?
Bây giờ lần thứ nhất thử ngưng tụ mười năm pháp lực gia trì, hiệu quả không tệ, tăng cường linh tính của tượng đá của đế quân cũng giải quyết uy hiếp do pháp lực hư thoát tạo thành lúc mình Khai Quang.
Sau đó tượng đá phản hồi lại tin tức để Trần Hạo biết được năng lực của tượng đá.
Tượng Chân Vũ Đế Quân: Pháp Khí Khai Quang, tăng cường thần uy!
Chậc chậc, không hổ là đại thần được người kính ngưỡng qua ngàn năm, đều không cần ca gia trì đã tự mang kỹ năng. Thần uy, nghe thôi cũng thấy ngưu bức rồi, đẳng cấp cao, cái gì trấn sát, trừ tà gì đó căn bản không cách nào so sánh được.
Chỉ là Khai Quang thế này cần nhiều pháp lực lắm, mình gia trì mười năm pháp lực, cảm giác tựa như là hạt cát trong sa mạc, vốn vẫn không đủ.
Trong lòng sợ hãi thán phục, Trần Hạo nhìn về phía sơn cốc.
Lúc này lão nhân bị đẩy lùi kia đang dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, không nói một lời.
Ở bên cạnh lão nhân hiện ra một đám quỷ ảnh già trẻ lớn bé, nam nữ, oán khí liên hợp như thủy triều, lưu động không dứt.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Gọi ông một tiếng đại gia là bởi vì ông là người già, kính già yêu trẻ là truyền thống mỹ đức của chủng tộc da vàng chúng ta. Nhưng ông không thể cậy già lên mặt được, nói tôi dừng tay, không được đâu, tưởng tôi ngốc hả, nếu thật thả mấy người ra, chỉ sợ người thứ nhất chết chính là tôi, ông nói có đúng không.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất