Chương 151: Quốc Ca Chiến Lượt
Một đám lão gia tử lao nhao, người thì yêu cầu chiếu cảnh chiến đấu trong địa đạo, người khác muốn chiếu cảnh đấu trên huyết chiến đài, còn có người lại muốn chiếu cảnh nam chinh bắc chiến.
Mao lục gia lại xấu tính nhất, thế mà muốn làm một bộ phim đại đao hướng trên đầu quỷ tử mà chém tới.
Mắt thấy tranh luận không ngớt, Trần Hạo một lời làm toàn trường yên tĩnh.
Liền chiếu... trận động đất ở Đường Sơn đi.
Mẹ nó chứ, ta đây là đang đưa ra phương án giải quyết để có thể cảm động oán linh, mấy người đều muốn chém chém giết giết, đây là đưa ra lời khuyên sao? Đây là kích động thì có.
Nhìn thấy Trần Hạo đã quyết định, một đám lão gia tử cũng chỉ đành từ bỏ, nhưng tự mình cũng đang bàn luận, về sau nên làm như thế nào, oán linh cũng cần khuyên giải, đó chính là tinh thần vì nước kính dâng, nhìn đám tiền bối xem, ném đầu lâu, đổ máu nóng, chết cũng không sờn, những thứ này nếu mà không cảm động cũng không cần phải cứu vãn nữa.
Ngoại trừ phim, Trần Hạo còn nhìn thấy một ít loa đài, nhạc khí và máy chiếu phim, mở ra nhìn một chút, hắn thấy rất hài lòng, bên trong có rất nhiều ca khúc đều là theo hướng tích cực, đều là những bài hát kinh điển có thể làm xúc động tâm linh con người.
Sau khi sắp xếp tốt mọi việc, cơm nước đơn giản, liền đến ban đêm.
Mặt trăng ló ra, sơn thôn hoàn toàn yên tĩnh.
Nguyên bản một nhóm lão gia tử khí thế ngất trời cũng trở nên an tĩnh lại, nhìn cũng có chút hơi khẩn trương.
Trần Hạo yên lặng quan sát sơn cốc.
Lúc mặt trời hạ xuống, hắn đã dùng Âm Dương Nhãn nhìn vào trong sơn cốc, di chỉ kia còn sót lại từng sợi oán sát khí, từ từ hội tụ, sau đó tràn ngập toàn bộ sơn cốc, tạo thành một loại không khí quỷ dị.
Bên trong không gian kia ẩn chứa toàn bộ chấp niệm oán linh của quỷ thôn, ẩn núp không hiện, một khi bộc phát, chính là hung thần đáng sợ.
Giống như vì ngoài sơn cốc có nhiều người tới như vậy, hấp dẫn sự chú ý của các oán linh, từng chấp niệm hiện lên ở phía miệng sơn cốc, chú ý động tĩnh bên ngoài.
Trần Hạo lại nhìn hình ảnh của Chân Vũ Đế Quân một chút, sau khi cảm giác được lực lượng hương hỏa phập phù cũng lộ ra một nụ cười, sau đó đưa tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Đương đương đương đương...
Một tiếng động đột ngột vang lên ở bên ngoài sơn cốc yên tĩnh, truyền ra tứ phương. Không chỉ để cho oán linh chấn kinh, cũng làm cho các lão gia tử, mèo mun, gà ngốc, tiểu hồ ly giật nảy mình.
Nhưng sau khi kịp phản ứng, nghe thấy tiết tấu quen thuộc kia, sắc mặt của các lão gia tử đột nhiên trở nên trang nghiêm, từng cây đại đao chộp vào trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, con mắt trở nên cực nóng mà ướt át.
Rất nhanh, ca khúc vang lên.
"Đứng dậy, không muốn làm nô lệ, đem máu thịt của chúng ta, dựng thành trường thành mới của chúng ta, ..."
Ca khúc có cảm xúc mạnh mẽ, mang tình cảm thâm hậu, để ban đêm rét lạnh yên tĩnh cũng biến mất không thấy đâu nữa, một loại lực lượng ấm áp vô hình, truyền tới trong lòng các lão gia tử, để tay của bọn hắn đang nắm chặt đại đao đều nổi gân xanh, run rẩy không thôi.
Trần Hạo cũng cảm thấy toàn thân khô nóng, tâm tình bị khuấy động, nhưng hắn vẫn đặt nhiều chú ý vào việc thăm dò những oán linh trong sơn cốc kia.
Hoa Hạ của ta có bao nhiêu kiếp nạn, dục hỏa trùng sinh, đứng ngạo nghễ thế gian, bài hát này chính là thể hiện sự bất khuất của chúng ta, là sự quật khởi của chúng ta, là chúng ta chứng minh tiếng lòng của mình.
Phàm là ai nghe được ca khúc này, không có ai là không kiêu ngạo, vì đó mà tự hào, vì đó mà cảm động.
Mặc dù những oán linh ở quỷ thôn đã chết trước khi tân Hoa Hạ thành lập, nhưng loại thanh âm kia xuất phát từ nội tâm kêu gào, bọn họ thân là một phần tử của Hoa Hạ, khẳng định có thể cảm nhận được.
Quả nhiên, Trần Hạo thấy được từng cái oán linh hiện ra, vờn quanh một chỗ, yên lặng nghe ca khúc.
Thần sắc của bọn họ bình tĩnh, mắt sáng ngời, sau đó... Con mẹ nó, cái này không khoa học, oán khí của các ngươi làm sao lại càng thêm ngưng tụ! Các ngươi đến cùng cảm động vì thứ gì thế?
Trần Hạo giật nảy mình, vội vàng tắt âm nhạc đi, im lặng nhìn sơn cốc.
Đám lão gia tử đang nghe say sưa cảm thấy không hài lòng, nhìn chằm chằm Trần Hạo, vì hắn khinh nhờn quốc ca như thế mà khó chịu.
Trần Hạo dở khóc dở cười, hướng tới sơn cốc bĩu môi, nói:
- Lão gia tử, quốc ca hình như có tác dụng không đúng đối với mấy oán linh này.
Đám lão gia tử lúc này mới kịp phản ứng, nhìn về phía sơn cốc, sau đó toàn bộ đều dại ra.
Thật nhiều... Quỷ!
Lít nha lít nhít, già trẻ lớn bé, nam nam nữ nữ, xem xét không dưới năm sáu mươi người.
Ủa, không đúng, bọn họ thế mà không cảm với đối quốc ca? Các ngươi muốn tạo phản hay sao? Kể cả là oán linh thì các ngươi cũng là oán linh Hoa Hạ, là một phần tử của Hoa Hạ, các ngươi thế mà không cảm động đối với quốc ca của chúng ta? Lương tâm của các ngươi đâu? Bị chó ăn rồi à.
Đám lão gia tử từng người trừng mắt lườm, lòng tràn đầy nổi nóng.
- Đại sư, tiểu khúc vừa rồi rất có ý tứ đó, làm sao không bật tiếp?
Lão nhân mặc áo dài từ bên trong đám oán linh xông ra, ngữ khí âm trầm mở miệng.
Trần Hạo đang muốn nói chuyện, Mao lục gia liền không nhịn được, há mồm gầm thét:
- Con mẹ nó mày nói cái gì? Tiểu khúc? Mẹ kiếp đây chính là quốc ca của Hoa Hạ ta, là dùng máu thịt viết lên ca khúc thần thánh, mày dám nói là tiểu khúc? Lão tử chém chết mày.
Dứt lời, Mao lục gia nhấc đại đao lên xông tới.
Trần Hạo nhìn thấy thế quá sợ hãi, vội vàng nói:
- Đại gia, đừng xúc động mà.
Thế nhưng Mao lục gia người già nhưng động tác lại không chậm, mấy bước liền đến gần miệng oán linh sơn cốc, giơ đại đao lên liền hung hăng một đao bổ xuống.
Lão giả mặc áo dài nhe răng đứng yên tại chỗ cười, mặc cho Mao Lục gia chém vào trên thân, lại như chém vào không khí.
- Chém chết ta? Ngươi nhìn xem, là thế này phải không?
Lão nhân mặc áo dài nói, nửa bên đầu liền từ trên đầu trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Lão nhân mặc áo dài không có nửa bên đầu, miệng còn đang nói chuyện:
- Năm đó sơn phỉ chính là chém chết ta như thế, ngươi cũng muốn chém chết ta sao?
Mao Lục gia hít một hơi khí lạnh, đột nhiên kịp phản ứng.
Mẹ nó chứ, quên mất đại đao không chặt được quỷ, lần này xong rồi.
Thế nhưng lúc hắn đang muốn rút đi, lại phát hiện thân thể không động được, cúi đầu xem xét, hai tiểu hài tử khoảng bảy tám tuổi, sắc mặt trắng bệch đang ôm lấy chân của hắn, ngửa đầu lộ ra nụ cười vẻ ngây thơ, nhưng lại tràn ngập âm lãnh.
Sau đó, bốn năm cái oán linh quay xung quanh Mao Lục gia, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn mà tàn nhẫn.
- Cùng chúng ta ở chung một chỗ đi, cùng chúng ta ở chung một chỗ đi.
Đám oán linh nhóm phát ra tiếng nói vội vàng mà điên cuồng, đưa tay phải bắt mấy Mao Lục gia.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng ù ù vang lên, lực lượng thần thánh bộc phát, trong chốc lát, đám oán linh vờn quanh Mao Lục gia biến mất không thấy đâu nữa.
Chính là Trần Hạo nhìn thấy tình huống không ổn, trực tiếp lần nữa gia trì cho tượng của Chân Vũ Đế Quân. Để phạm vi chấn nhiếp tượng của Chân Vũ Đế Quân lần nữa hướng phía trước tiến thêm vào mấy mét, những oán linh kia bị thần uy của đế quân đánh tan.
Mao Lục gia mặc dù kinh hãi nhưng lại không kinh hoảng, sau khi cảm giác có thể động được, trực tiếp nhảy một cái về phía sau, sau đó lăn lộn vài vòng, thoát khỏi phạm vi bao phủ của oán sát khí.
- Chết, các ngươi đều đáng chết, đều phải chết!
Đám oán linh bị đánh tan, lại tại nơi khác hiện ra, oán hận nhìn Mao Lục gia thoát khỏi nguy hiểm, phát ra nguyền rủa ác độc.
Mẹ chúng nó, kém chút đi tong cái mạng già này rồi.
Mao Lục gia bị dọa toát mồ hôi hột, vẫn còn chưa tỉnh hồn.
- Lão Lục, ông không sao chứ?
Những lão gia tử khác liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Mao Lục gia lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trần Hạo, tức giận nói:
- Đại sư, những oán linh này quá đáng quá, ngay cả quốc ca đều không tán đồng, hay là giết sạch đi.
Lục Đạo - TruyenYY.com