Chương 192: Chân Tướng Phía Sau
Từ hiệu thuốc rời đi, mèo mun và gà ngốc đều ăn rất hài lòng, từng con nhìn về phía Trần Hạo đầy chờ mong.
Trần Hạo tức giận nhìn mèo mun nói: - Ngươi nhìn ngươi mập như thế nào, còn đoạt đồ ăn của Tiểu Hoàng, không cảm thấy quá phận sao?
Mèo mun ủy khuất nhìn Trần Hạo.
Đối mặt với mỹ thực, nhân loại ngu xuẩn các ngươi cũng nhịn không được dụ hoặc, còn có thể nói bổn miêu sao?
Bất quá nhìn thấy ánh mắt u oán của gà ngốc, mèo mun cũng cảm thấy không có ý tứ.
Đều là một đội, tướng ăn của mình quả thật hơi khó coi.
Mèo mun lúc này meo ô vài tiếng đối với gà trống.
Gà trống hồ nghi nhìn mèo mun, tựa hồ có chút không tin.
Ánh mắt mèo mun nghiêm túc, tiếp tục meo ô.
Gà trống chần chờ một chút, rốt cục nhẹ gật đầu.
Mèo mun lập tức nheo mắt lại cười, lại meo ô vài tiếng.
Gà trống lập tức xù lông, con mắt mở lớn.
Mèo mun lại duỗi chân, khoác lên trên thân gà trống, tiếp tục meo ô. Một bộ hảo huynh đệ, phải biết chia sẻ.
Gà trống vô cùng đáng thương nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo dở khóc dở cười.
Con mèo chết này, lại đang lừa gạt gà ngốc?
Lần này cũng không thể để ngươi bị hố nữa, Trần Hạo gỡ chân mèo mun ra, đem gà trống ôm ở trong ngực, lúc này mới nói:
- Tiểu Hoàng yên tâm đi, là của ngươi chính là của ngươi, mèo mun khẳng định không giành được lần thứ hai.
Nói xong, Trần Hạo nhìn cũng không nhìn mèo mun, cất bước liền đi.
Mèo mun ngồi xổm xuống, trong mắt có chút thất vọng.
Mỹ thực đó, cứ như vậy rời mình mà đi sao?
Chuyện này không thành, mình phải nghĩ biện pháp.
Sau khi trở lại viện, Trần Hạo liền gọi Trần Ái Học ra, hỏi thăm sự tình liên quan tới linh hồn cô gái bị phong cấm.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Trần Ái Học không còn cố chấp giống trước đó, nghe vậy cũng không muốn so đo với cô gái kia nữa, dù sao nếu không phải cô gái làm vậy, nó cũng không cách nào quen nhiều đồng học đáng yêu như vậy, còn có Hùng lão sư, Miêu tỷ, Gà đại ca và đại ca ca Trần Hạo, tất cả đều đối với nó rất tốt.
Nếu như Trần Hạo muốn nó thả, vậy ban đêm nó sẽ thả đi.
Trần Hạo có chút vui mừng, cửu tử oán linh này cũng không phải không có khả năng cứu vớt, chỉ cần tiếp tục giáo hóa, tương lai còn có thể đi đến chính đạo.
Chờ đến ban đêm, Trần Ái Học liền hướng Hùng lão sư xin nghỉ, đi giải quyết một chút nhân quả cuối cùng của bản thân.
Một đường phi độn, mượn nhờ xe qua đường, tìm khí tức trên thân cô gái phá thai lưu lại, Trần Ái Học đi tới một bệnh viện trong thành thị.
Bệnh viện rất lớn, bên trong âm khí rất nặng, cũng ẩn núp mười mấy âm hồn.
Khi Trần Ái Học đến, những âm hồn này liền bị kinh sợ, lập tức giải tán, căn bản không dám đối mặt.
Nếu là Trần Ái Học lúc trước, đối mặt tình huống như vậy khẳng định sẽ rất đắc ý, bởi vì như thế sẽ tỏ ra mình rất lợi hại.
Bất quá khi được Hùng lão sư giáo dục và đồng học lây nhiễm, tư duy Trần Ái Học có biến hóa vi diệu, trong lòng ngược lại sinh ra một tia ảm đạm.
Quả nhiên, mình không được hoan nghênh sao?
Ùm, về sau ta nhất định sẽ trở nên rất được hoan nghênh, ai cũng sẽ thích ta.
Trần Ái Học tự cổ vũ trong lòng, sau đó thân ảnh lóe lên, đi tới một phòng bệnh trong bệnh viện.
Giờ phút này trong phòng bệnh có ba người, ngoại trừ cô gái phá thai nằm ở trên giường, còn có một thanh niên tóc vàng và một người đàn ông trung niên.
Gã thanh niên tóc vàng chính là kẻ náo sự tại hiệu thuốc của Trương Tứ gia, còn người đàn ông trung niên thì khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt âm lãnh hung ác.
Lúc này, gã thanh niên tóc vàng và tên đàn ông trung niên đang nói chuyện với nhau.
- Mày không phải nói không có ngoài ý muốn sao? Tại sao lại có nhiều thứ ngoài ý muốn như vậy? A Phương không chỉ sau này không thể sinh con, hiện tại còn biến thành người thực vật? Mày làm tâm huyết mấy nay nay của tao uổng phí sao.
Gã đàn ông trung niên phẫn nộ nhìn tên tóc vàng nói.
Tên tóc vàng sợ hãi rụt rè ủy khuất nói:
- Cha, đây thật là do ông trời mà, con sao có thể hoàn toàn khống chế, lúc đầu sẩy thai, Phương tỷ cũng không biết suy nghĩ thế nào, tự túc chủ trương, con cũng không kịp ngăn cản. Lần này tai nạn xe cộ càng kỳ quặc hơn, đoạn đường tốt như vậy cũng không biết tại sao lại đột nhiên lao ra, con. . .
- Đừng kể cho tao những thứ vô dụng này, hiện tại kế hoạch đã đến một bước này, kết quả mày đã làm thành thế nào rồi? Làm sao bây giờ? Mày nói phải làm sao bây giờ?
Gã đàn ông trung niên tức giận rống to.
Hoàng mao dừng một chút, mở miệng nói:
- Cha, cha đừng có gấp, kỳ thật con có một biện pháp.
Gã đàn ông trung niên kia sững sờ, hỏi:
- Nói.
Hoàng mao nói:
- Phương tỷ còn có đường muội, cô bé kia con đã gặp qua, dáng dấp rất giống Phương tỷ, thân cũng kém không nhiều, nếu như chúng ta đem người đưa đi giải phẫu, chỉnh dung một chút, giả trang thành Phương tỷ cũng không thành vấn đề.
Nhãn tình gã đàn ông trung niên sáng lên, kinh hỉ nói:
- Mày nói thật chứ?
Hoàng mao gật đầu:
- Con lừa cha làm gì, cô bé kia cũng ái mộ vinh hoa, lúc trước mấy lần con đưa qua lễ vật, còn muốn chơi đùa. . .
- Chơi em gái mày, thu lại tâm tư cho tao, chỉ cần kế hoạch lần này thành công, về sau hai cha con ta sẽ không thiếu tiền, nữ nhân gì mà không có, mày đừng gây chuyện cho tao nữa là được.
Gã đàn ông trung niên hung ác uy hiếp.
Hoàng mao vội vàng gật đầu:
- Con biết rồi, người yên tâm, con có chừng mực, bất quá Phương tỷ làm sao bây giờ?
Gã đàn ông trung niên nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say, hừ lạnh nói:
- Phế vật vô dụng, đương nhiên phải xử lý xong, chẳng lẽ giữ lại để phá hư kế hoạch của chúng ta sao? Việc này giao cho tao, mày đi tìm đường muội A Phương đến đây, nhất thiết phải cam đoan vạn nhất, đến lúc đó chúng ta lại đến đánh tráo.
Tên tóc vàng hít một hơi lãnh khí:
- Xử lý? Cha, giết người là. . .
Lời còn chưa dứt, tên tóc vàng liền bị ánh mắt âm lãnh cũa gã đàn ông trung niên làm cho im miệng.
- Mày nên biết, mày cũng không phải con độc nhất, tốt nhất nên giúp tao hoàn thành kế hoạch thuận lợi, nếu không đến mày tao cũng xử lý.
Trung niên nam tử nói xong, không cho tên thanh niên tóc vàng cơ hội phản bác, xoay người liền rời đi.
Tên tóc vàng ngốc trệ một lát, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói:
- Uy hiếp tôi à, lão gia hỏa, đến lúc đó không biết ai xử lý ai đâu.
Mắng liệt một câu, tên tóc vàng lại nhìn về phía cô gái đang hôn mê, thở dài nói:
- Phương tỷ, chị chớ có trách tôi, cơ hội đã cho chị rồi, kết quả là chị không có nắm chắc, tôi vì vinh hoa phú quý đành phải hi sinh chị vậy, hi vọng sau khi chị biến thành quỷ hãy tìm đúng người, đừng đến tìm tôi.
Nói xong, hoàng mao sửa sang lại quần áo một chút, cũng quay người rời đi.
Trần Ái Học nhìn thấy hết thảy, có chút trợn mắt hốc mồm.
Đám gia hỏa này còn đáng sợ hơn cả quỷ!
Bất quá sau đó nhìn về phía cô gái đang hôn mê, lại cười.
Mặc dù linh hồn bị phong cấm, nhưng cô gái kia cũng không có hôn mê, cô ấy có thể cảm giác được hết thảy bên ngoài, cũng có thể nghe tiếng nói chuyện phía bên ngoài, chuyện này đối với nàng là một loại tra tấn.
Nhưng bây giờ, có ý tứ à nha.
Trần Ái Học hóa thành một đạo Âm Sát chi khí, chui vào trong thân thể cô gái.
Bên trong một mảnh không gian không ánh sáng, u ám, một cô gái tóc dài hai tay ôm chân, ngồi trên mặt đất, tóc che đậy khuôn mặt, tản mát ra sự tĩnh mịch nồng đậm.
- Có phải rất sợ hãi? Ta có thể thả ngươi ra ngoài nha.
Đột ngột, một tiếng nói trẻ con vang lên. Cô gái tóc dài đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt băng lãnh dọa người.