Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 191: Trương Thần Y

Chương 191: Trương Thần Y

Đảo mắt hai ngày đã trôi qua, Trọng Thủy Quan dần dần được trùng kiến, cư dân Thất Thủy trấn khó thấy được tràng cảnh náo nhiệt như vậy, mỗi ngày đều bu lại vây xem, nhiều người nắm lấy cơ hội buôn bán, bán một chút ẩm thực tham gia náo nhiệt.
Trần Hạo còn chưa nghe được tin tức gã béo bị hố ra sao thì Trương Tứ gia đã thông báo điều phối thuốc xong.
Lúc này Trần Hạo mang theo gà ngốc và mèo mun đi tới phòng Trương Tứ gia.
Đến xem xét, còn có người quen.
Người này chính là thanh niên cao lớn đêm đó ôm cô gái tới xin giúp đỡ.
Mấy ngày không gặp, thanh niên nhìn tiều tụy đi nhiều, râu ria lôi thôi, hướng Trương Tứ gia cầu khẩn, trong lời nói nghe được hắn xem như biết được thân phận Trương Tứ gia. Trước mắt cô gái nạo thai vẫn hôn mê bất tỉnh, cơ bản chẩn đoán là người thực vật, biết Trương Tứ gia là thánh thủ y đạo, tới mời Trương Tứ gia xuất thủ.
Thanh niên cũng biết điều, biết hành vi của tên thanh niên tóc vàng đắc tội Trương Tứ gia, lần này mang theo rất nhiều lễ vật tới nhận lỗi.
Trương Tứ gia cũng không có lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn hoặc là kháng cự, ông bình tĩnh giải thích cùng thanh niên, biểu thị tình huống cô gái này, ông cũng chú ý, được bệnh viện huyện đưa cho tư liệu, đáng tiếc ông cũng không có biện pháp quá tốt, hi vọng cậu thanh niên có thể đưa cô gái này tới bệnh viện tốt hơn để tiếp nhận trị liệu.
Thanh niên rõ ràng không tin, thần y trước mắt chính là người đại danh đỉnh đỉnh trong giới y học, đối với rất nhiều nghi nan tạp chứng đều có kinh nghiệm chữa khỏi.
Người thực vật này hắn hiểu qua, phương án trị liệu trên cơ bản đều giống nhau, đưa đi đâu đều như thế, thà rằng như vậy, không bằng để thần y y thuật hơn người hỗ trợ, nói không chừng hiệu quả càng tốt hơn.
Đang lúc không biết cự tuyệt như thế nào, Trương Tứ gia nhìn thấy Trần Hạo tới liền cười nói:
- Tiểu đạo trưởng tới rồi à, thuốc kia tôi đã chế biến xong rồi, ở hậu viện, cậu có thể trực tiếp cho gà của mình ăn.
Trần Hạo cười nói:
- Làm phiền Tứ gia rồi.
Nói xong, Trần Hạo trực tiếp hướng về hậu viện, cũng không nhìn tên thanh niên kia một chút nào.
Bất quá nghe thấy Trương Tứ gia, thanh niên lại kinh ngạc nhìn Trần Hạo một chút.
Tuổi còn trẻ, ăn mặc an nhàn, chỗ nào nhìn giống đạo trưởng chứ?
Nhưng nhìn đến gà trống Trần Hạo ôm trong ngực, trong mắt thanh niên xuất hiện một tia mất tự nhiên.
Ta cầu ngươi cứu người, ngươi không cứu, ngược lại giúp một con gà ? Ở trong mắt ngươi, chẳng lẽ nhân mạng còn không đáng tiền bằng một con gà sao?
Chờ Trần Hạo đi vào hậu viện, sắc mặt thanh niên khó coi:
- Trương thần y, ngài thật không thể giúp tôi một chút được sao?
Lông mày Trương Tứ gia khẽ nhúc nhích.
Nghe giọng điệu này, là bất mãn sao? À, người tuổi trẻ bây giờ hoàn toàn không cách nào nói chuyện được.
Nhìn thanh niên, Trương Tứ gia lần nữa nói:
- Tôi thật bất lực, y đạo có chuyên công, tôi. . .
- Tôi chỉ hỏi, thần y có nguyện ý giúp hay không.
Thanh niên cắt lời Trương Tứ gia, ánh mắt sáng rực nhìn Trương Tứ gia.
Trương Tứ gia trầm mặc.
- Tôi hiểu rồi, xin rỗi đã quấy rầy.
Thanh niên sắc mặt âm trầm xoay người liền đi, không chút do dự
Chờ thanh niên đi, Trương Tứ gia thở dài một tiếng, sắc mặt có chút phức tạp.
Tiến vào hậu viện, Trần Hạo đã ngửi được một mùi thuốc thơm, từng tia từng tia làm cho mình đều có chút thèm ăn.
Con mắt gà gốc và mèo mun tỏa sáng, rất chờ mong.
Sau đó, Trần Hạo liền thấy một cái hỏa lô, phía trên có một cái nồi nhôm. Hương khí chính là từ trong nồi nhôm truyền ra.
Hiếu kì mở nắp nồi ra, lập tức một cỗ nhiệt khí bốc lên, mùi thơm nồng nặc đập vào mặt.
Chờ nhiệt khí tán đi, Trần Hạo liền ngạc nhiên phát hiện, trong nồi nhôm mang một cái vỉ, phía dưới là nước, phía trên có một cái bát sứ, trong chén là hai con độc hạt, không có vật khác.
Trần Hạo:
- . . .
Nói nấu thuốc xong rồi? Đây không phải là hấp sao, có phải hơi đơn giản rồi không?
Khoan, không đúng, rõ ràng là hấp, vậy mùi thơm của thuốc phát ra từ đâu?
Đang đánh giá, một thanh âm từ phía sau truyền đến:
- Tiểu đạo trưởng, cảm thấy thuốc này như thế nào? Đây chính là tôi căn cứ cổ phương ngũ độc cải chế mà thành, lấy bốn loại độc thảo có độc tính trung hoà với độc của hạt độc, hình thành một loại cân đối, không chỉ có không có phá hư thuộc tính độc hạt, thậm chí sau khi dung hợp độc tính, đối với thân thể có một loại tác dụng tẩm bổ đặc biệt, ngoài ra ta còn tăng thêm ba vị kỳ hoa, hương vị cũng vô cùng không tồi.
Người nói chuyện chính là Trương Tứ gia, mặt mỉm cười, nhìn có chút tự đắc.
Trần Hạo sợ hãi than nói:
- Tứ gia quả nhiên lợi hại, ngửi hương, càng ngửi càng thơm, à, vậy cái này, người có thể ăn không?
Gà ngốc:
- . . .
Mèo mun:
- . . .
Trương Tứ gia cười nói:
- Đương nhiên có thể ăn, đây cũng chính là ý tôi muốn nói, gà thân quá nhỏ, nhu cầu cũng không lớn, ăn nhiều thì phí, chỉ cần ăn một chút liền. . .
Hắn vẫn chưa nói xong, gà ngốc liền trừng mắt, mẹ, lúc trước nói cho ta ăn, hiện tại muốn đổi ý sao? Đồ các ngươi không ăn, hiện tại đến thức ăn của ta đều muốn đoạt?
Ha ha ha, gà ngốc uỵch uỵch bay đến bên trên nồi nhôm, duỗi đầu ra, trực tiếp đem một con độc hạt gắp lên, sau đó uỵch uỵch bay đi.
Sau đó, mèo mun đã hành động, động tác càng nhanh hơn, thân ảnh vút qua, từ nồi nhôm bay qua, con thứ hai cũng biến mất.
Trương Tứ gia:
- . . .
Trần Hạo:
- . . .
- Khụ khụ, Tứ gia, kỳ thật hai con sủng vật không phải sủng vật bình thường, ăn nhiều một chút tiêu hóa không có vấn đề.
Trần Hạo cười khan một tiếng.
Trương Tứ gia còn có thể nói cái gì, bỏ đi, cũng không thể tranh đoạt cùng hai con sủng vật được. Mặc dù ông ta thật rất muốn làm như thế.
- Đúng rồi, người kia đi rồi sao?
Trần Hạo nói sang chuyện khác.
Trương Tứ gia hoàn hồn, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Cậu không nói, tôi cũng muốn hỏi, Lý Lão Tam nói cô gái kia bị trúng tà? Chuyện này là thật sao?
Trần Hạo gật đầu:
- Là thật, nói đến, cô gái kia cũng là tự làm tự chịu, cô ấy lúc đầu mang thai, kết quả không biết vì sao cố ý từ trên thang lầu lăn xuống, làm hại hài tử, đứa bé trong bụng là một oán linh đầu thai bảy lần muốn làm người. Bởi vì cô ta tàn nhẫn, oán linh kia liền mang hận, hơn nữa còn đem hồn phách của cô ấy phong cấm, làm cô gái thoạt nhìn như người thực vật.
Trương Tứ gia:
- . . .
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Hiện tại oán linh này bị con thu, nhưng cô gái kia sở tác sở vi, con cảm thấy không thể tuỳ tiện tha thứ, cho nên liền không để oán linh giải trừ phong cấm. Thế nào, Tứ gia đồng tình với người kia? Muốn hỗ trợ? Tứ gia y đức khiến người kính nể, cũng giúp con không ít, nếu như người muốn giúp, con liền để oán linh thả cô ấy ra, lúc đầu oán linh cũng là bị người bức bách, nhắc tới cũng phức tạp.
Trương Tứ gia lúc này mới thở dài nói:
- Khó trách tư liệu bệnh viện huyện cho tôi, tai nạn trước đó tổn thương rất nghiêm trọng, giám định cô ấy cho dù khôi phục thanh tỉnh, nhưng đời này chỉ sợ không sinh được hài tử nữa.
Trần Hạo sững sờ, chợt bĩu môi.
Quả nhiên không tìm đường chết sẽ không phải chết, làm như thế có đáng giá hay không? Có vài người quả thật không còn gì để nói.
- Tiểu đạo trưởng, cô gái kia đã chịu đủ rồi, tương lai khẳng định sẽ hối hận, hi vọng tiểu đạo trưởng thuyết phục oán linh khoan dung độ lượng, sau này nhất định sẽ có phúc báo.
Trương Tứ gia chung quy cả đời làm nghề y, lấy thiện làm gốc, không thể thấy chết không cứu.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất