Chương 193: Tâm Khó Lường
- Đại ca ca, em phát hiện có một gã người lớn đáng sợ!
Nửa đêm, Trần Ái Học trở về, nhìn thấy Trần Hạo, một mặt hơi sợ nói.
Trần Hạo đang luyện tập chữ bút lông, nghe vậy, kinh ngạc nhìn Trần Ái Học.
Không phải đi thả hồn phách cô gái kia ra sao, chẳng lẽ phức tạp rồi?
- Chuyện gì xảy ra?
Trần Hạo buông bút lông xuống, hiếu kì hỏi.
Trần Ái Học vội vàng đem sự tình mình chứng kiến hết thảy nói một lần, sau đó nói:
- Em thả cô ấy ra, cô ấy cũng thật hung, cảm giác rất dọa quỷ.
Trần Hạo:
- . . .
Thật sự là thêm kiến thức, lòng người như quỷ, phía sau sự tình phá thai thế mà còn có nhiều cố sự như vậy, đúng là đại kịch mà!
Bất quá mặc kệ nó, không liên quan gì đến ca, thích thế nào thì kệ.
- Ái Học, kỳ thật em thấy chỉ là cá biệt mà thôi, đại đa số vẫn là người tốt, chí ít không có đáng sợ như vậy.
Trần Hạo mỉm cười nói với Trần Ái Học.
Mặc kệ như thế nào cũng không thể để trong lòng hài tử lưu lại ấn tượng xấu với người lớn được.
Trần Ái Học nhếch miệng cười một tiếng:
- Em biết, cũng như đại ca ca chính là người tốt.
Trần Hạo:
- . . .
- Hì hì, em đi lên lớp đây, không nói với anh nữa.
Trần Ái Học nói xong trở về liền chạy hướng căn phòng cách vách cùng Hùng lão sư học tập.
Lắc đầu, Trần Hạo đang định tiếp tục luyện bút lông chữ, đột nhiên động tác dừng lại, nhìn về phía ngoài cửa.
Hắn cảm nhận được một cỗ âm khí nhanh chóng từ bên ngoài viện bay lượn qua.
Âm khí này có chút quen thuộc, tựa hồ là mẹ của gả béo.
Nhìn phương hướng âm khí bay về phía Trọng Thủy Quan, Trần Hạo kinh ngạc một lát, cúi đầu xuống tiếp tục luyện chữ.
Chỉ là, không biết vì sao, Trần Hạo luôn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, tựa hồ có chuyện gì sắp phát sinh.
Sau khi viết mấy chữ, rốt cục viết không nổi nữa, Trần Hạo ném bút lông sang một bên, sắc mặt cổ quái trầm ngâm, quay người ra khỏi viện.
Lái xe thẳng phương hướng đi Trọng Thủy Quan.
Một lát sau Trần Hạo đi vào Trọng Thủy Quan.
Mới vừa tới hậu viện Trọng Thủy Quan đang quy hoạch trùng kiến, đột nhiên Trần Hạo nhìn thấy một thân ảnh từ trong phòng bay ra.
Nhìn kỹ lại là Lý Tam gia, Trần Hạo biến sắc, vội vàng tiến lên.
Lúc này, Trần Hạo lại nhìn thấy một cái bóng bay ra, lao thẳng tới Lý Tam gia.
Đạo bóng này chính là mẹ của gã béo kia.
Chỉ là lúc này, lão bà này một mặt hung ác phẫn nộ.
Mẹ kiếp, tình huống như thế nào đây?
Mắt thấy lão bà hướng tới cổ Lý Tam gia, Trần Hạo không kịp suy nghĩ, bay lượn tiến lên, một chưởng đánh bay bà lão.
- Tam gia, ngài không sao chứ?
Sau khi đánh bay bà lão, Trần Hạo liền nâng Lý Tam gia dậy, mở miệng hỏi thăm.
Lý Tam gia lật người, vừa nhìn, sắc mặt Trần Hạo đại biến.
Chỉ thấy ngực Lý Tam gia có ba đạo vết thương, quần áo rách rưới, máu tươi chảy ra, thập phần thê thảm.
Trần Hạo sầm mặt lại, nhìn về phía bà lão lạnh lùng nói:
- Có phải bị bệnh hay không? Tam gia một mực giúp bà, bà đối xử với Tam gia như thế?
- Giúp ta? Chính là giúp ta hại chết nhi tử ta sao? Đáng chết, đều đáng chết.
Lão bà phẫn nộ, sắc mặt nhăn nhó điên cuồng.
Trần Hạo sững sờ.
Gã béo chết rồi? Làm sao mà chết?
- Tam gia, có chuyện gì?
Trần Hạo nhìn về phía Lý Tam gia.
Lý Tam gia ngồi trên mặt đất, thở dài nói:
- Ta để Chu gia muội tử mang theo Thủy Sát Phù đi phá phong thuỷ ngư trường Chu béo, không ngờ Chu béo ngoài ý muốn đến, nhìn thấy ngư trường biến hóa, trong kinh hoảng lọt vào bên trong ngư trường, bị chết đuối.
Trần Hạo:
- . . .
Đây cũng quá trùng hợp đi, nửa đêm canh ba, mập mạp chết bầm đi ngư trường làm gì? Đây tuyệt đối là tới số, đáng chết, trách ai được?
- Nói như vậy, bà liền đem trách nhiệm đổ trên đầu Tam gia?
Biết được tiền căn hậu quả, Trần Hạo nhìn về phía bà lão, cười lạnh hỏi.
Bà lão nghiến răng nghiến lợi nói:
Tôi chỉ có một nhi tử, chỉ muốn để nó hồi tâm chuyển ý, ta không muốn để cho nó chết, nếu không phải hắn muốn. . .
- Muốn ông nội bà, vốn cho rằng bà là một nữ quỷ đáng thương, cũng không nghĩ tới, bà còn hung hăng càn quấy như thế. Hắc hắc, Tam gia trước khi để cho bà ra tay hẳn đã nói ra nguyên nhân, lúc bà đi cũng biết chuyện, chẳng lẽ bà không sai? Lại nói, đứa con bất hiếu của bà là tự mình chết đuối, bà có ngon thì cứu nó đi, tại sao còn đến đây gây rồi?
Trần Hạo dừng lại.
Biểu lộ bà lão cứng đờ, không phản bác được.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Mặt khác, con của bà mời tu sĩ tà đạo đến bắt bà, loại con cái lòng dạ ác độc, không có lương tâm như thế, bà vậy mà còn che chở cho gã? Được, cho dù gã không chết, về sau gã lại tìm người đến bắt bà, bà nói bà có thể chống cự được không? Đến lúc đó chẳng phải còn phiền Tam gia cứu bà? Sau đó bồi tiếp mẹ con mấy người? À, bà cho rằng gia đình bà là thứ gì? Đáng giá để Tam gia nhiều lần ra tay giúp đỡ sao.
Bà lão cả giận nói:
- Nhưng con trai của tôi chết rồi, nó chết rồi.
Trần Hạo lắc đầu. Lười giải thích.
Bà lão này ngay từ lúc đầu đã không đáng để giúp rồi, chỉ muốn người khác giúp mình, lại hoàn toàn không cân nhắc vấn đề của chính mình, một khi xảy ra chuyện liền đổ lỗi cho người giúp mình?
- Được thôi, vậy bây giờ bà muốn thế nào?
Trần Hạo mặt không đổi sắc hỏi.
Bà lão oán hận nhìn về phía Lý Tam gia:
- Tôi muốn giết ông ta.
Theo lời nói nói ra, trên thân bà lão thậm chí hiện lên từng sợi Âm Sát chi khí, hiển nhiên đây là dấu hiệu chuyển hóa ác quỷ.
Trần Hạo bĩu môi, nhìn về phía Lý Tam gia sắc mặt trắng bệch nói:
- Tam gia, người có ý kiến gì không?
Lý Tam gia thở dài nói:
- Không có, mời đạo hữu làm chủ.
Trần Hạo nói:
- Được, vậy liền giao cho con.
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía bà lão nói:
- Bà muốn giết Tam gia báo thù đúng không, đến đây, trước tiên bước qua người tôi này.
Ánh mắt bà lão hung ác nhìn về phía Trần Hạo:
- Mày muốn ngăn cản tao, mày cũng phải chết.
Trần Hạo cười khúc khích:
- Nói rất hay, trước đó tiểu nữ quỷ kia truy sát bà, đuổi bà chạy như thỏ, bà đến cái rắm đều không thả một cái. Hiện tại con của bà chết rồi, bà ngược lại trở mặt vô tình, biến hung ác? Chậc chậc, nhân tâm quả nhiên khó dò.
Bà lão không muốn nghe Trần Hạo nói nhảm, gương mặt dữ tợn lao đến.
Trần Hạo biểu lộ nghiêm túc:
- Tôi mặc kệ là có suy nghĩ như thê nào, muốn chuyển di thống khổ cũng được, là oán giận công tâm cũng được, là muốn cầu giải thoát cũng được, đã lựa chọn lấy oán trả ơn, vậy liền đi đi.
Dứt lời, bà lão vọt tới trước người.
Trần Hạo một bước đạp Thiên Cương Bộ, tay phải ngưng tụ một đạo Chưởng Tâm Lôi hung hăng đánh vào trên người bà lão.
Ba!
Thanh âm như kinh lôi vang lên, trên người lão bà bà có điện quang hiện lên, thân ảnh bay thẳng lui lại, giữa không trung, thân ảnh dần dần nhạt rồi biến mất.
Lý Tam gia nhìn hồn phách lão bà bà biến mất, kinh ngạc hồi lâu, thở dài một tiếng.
- Oan nghiệt, thật sự là oan nghiệt.
Trần Hạo nói:
- Cái gì oan nghiệt con mặc kệ, Tam gia bị thương nặng như vậy, con đưa người đến chỗ Tứ gia.
- Vô dụng, Chu gia muội tử dùng âm phù sát lực tôi gia trì trên người nó, hiện tại sát khí công tâm, thần tiên khó cứu. Trần đạo hữu, xem ra đây cũng dạy cho cậu một bài học thực tiễn, hiện tại tôi không xong rồi, chúc cậu sớm ngày thành đạo.
Lý Tam gia nhếch miệng cười một tiếng, thản nhiên sinh tử.
Trần Hạo cả giận nói:
- Đừng nói nữa, con hiện tại đưa người đi.
Nói xong, Trần Hạo ôm lấy Lý Tam gia nhanh chóng rời khỏi hậu viện.