Chương 206: Không Giết Không Bình Tâm
Đây không phải đám người chuyên chăn dắt trẻ em đi xin ăn sao? Bọn chúng là đám người nên bị bằm thây vạn đoạn!
Trong lòng Trần Hạo bạo phát lửa giận, ngay cả đạo tâm cũng không áp chế nổi.
Cưỡng ép trấn định lại, Trần Hạo nhìn tiểu nữ quỷ nói:
- Kỳ Kỳ không nên gấp, em biết những người kia đang ở đâu không?
Tiểu nữ quỷ nhẹ gật đầu, mong đợi hỏi:
- Em biết, hiện tại có thể đi ngay không?
Trần Hạo cười, lộ ra một ngụm răng trắng:
- Đương nhiên phải đi ngay chứ.
Lên xe, có tiểu nữ quỷ chỉ điểm, một đường lao vùn vụt, chỉ mười mấy phút liền đi tới một khu nhà dân cũ nát.
Sau khi xuống xe, Trần Hạo ôm gà ngốc, mang theo mèo mun, dẫn một đám âm hồn ác quỷ sắc mặt khó coi đi theo tiểu nữ quỷ, trực tiếp tiến vào cái hẻm nhỏ, vòng qua vòng lại. Đi tới một đầu ngõ hẻm.
Đến nơi này, tiểu nữ quỷ sợ hãi chỉ một căn nhà trước mặt nói:
- Đại sư ca ca, những người xấu kia ở bên trong.
- Mẹ nó, sao Kỳ Kỳ trước kia không nói những thứ này, nói sớm, không cần đại sư hỗ trợ, chú liền đến giúp con phế đi đám cặn bã này rồi.
Thời điểm này, bên trong đám quỷ, ác quỷ tráng hán tên Khuê Tử đã nhe răng giận mắng, một mặt tức giận.
Tiểu nữ quỷ yếu ớt nói:
- Chú Khuê Tử, căn nhà này chúng ta vào không được, bên trong có đồ vật đáng sợ.
- Hả?
Trần Hạo nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, xem xét tỉ mỉ tiểu viện.
Hai bên tường xây rất cao, cửa sắt, nhìn qua không có gì lạ.
Bất quá Âm Dương Nhãn của Trần Hạo nhìn khí lưu, lại phát hiện cổng sân có một khối bia đá cao hơn một mét!
Tấm bia đá này bằng phẳng, phía trên tựa hồ điêu khắc cái gì, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng thuần khiết, cảm giác có trừ tà chi ý, khu hối.
Con mắt có chút nheo lại, Trần Hạo mở miệng nói:
- Mấy người ở đây chờ một chút, tôi đi vào bên trong nhìn xem.
Nói xong, Trần Hạo mang theo hai con vật đi tới cổng sân.
Đến gần, Trần Hạo nhìn rõ ràng, trên tấm bia đá điêu khắc đầu hổ, dưới khắc ba chữ.
Thứ này có thể là một khối Thái Sơn Thạch!
Đối với thứ này, Trần Hạo trước đó lên mạng tra các loại tin tức Đạo gia cũng thấy qua, đồng thời hiểu rõ một chút.
Thái Sơn Thạch còn gọi là Thái Sơn Thạch Cảm Đương, thông tin về nó cũng khác nhau, thậm chí ngược dòng tìm hiểu đến thời đại Tây Hán.
"Cấp Tựu Chương" trong lịch sử có viết: "sư mãnh hổ, thạch cảm đương, sở bất xâm, long vị ương."
Bên trong "Nam Thôn Xuyết Canh Lục" Đào Tông Nghi cũng có ghi chép: "Nhà cửa nếu như ở trong ngỏ hẻm, cửa chính không thông thì nên lấy một tản đá nhỏ đặt ở trong sân làm tướng, từ đó cái tên Thạch Cảm Đương xuất hiện.
Có thể nói Thái Sơn Thạch Cảm Đương trong nhân gian chính là một vật liệu xây dựng cần thiết, trừ tà, tiêu sát, tiêu tai, hộ trạch.
Đây vốn là một vật cát tường giúp đỡ sinh linh anh cư.
Thế nhưng giờ phút này Trần Hạo lại cảm thấy trào phúng không thôi.
Vật cát tường bảo vệ sinh linh lúc này lại bảo vệ cho người xấu! Nếu tường vật có linh, không biết nó sẽ nghĩ như thế nào?
Bất quá đạo trời sáng tỏ, thiện nhân của thiện quả, ác nhân có ác quả.
Tường vật tuy không biết, nhưng người lại biết.
Trần Hạo mặt không biểu tình, nhìn thoáng qua bức tường, thân ảnh vút qua, mượn nhờ mặt tường bay lên trời, lăng không xoay chuyển, bay thấp vào bên trong tường viện.
Tiến vào bên trong, Trần Hạo liền thấy trong sân còn có mấy gian phòng.
Lúc này một phòng trong đó vẫn sáng, mơ hồ có thanh âm đàm thoại truyền đến.
Trần Hạo lặng yên đi qua, xem xét xuyên thấu qua cửa sổ, biểu lộ trong nháy mắt lạnh lẽo, lửa giận trong mắt hừng hực.
Bên trong gian phòng có không ít người, lớn có năm người, trẻ con có tám người.
Đám người lớn ngồi quanh một cái bàn chất đầy thức ăn, uống rượu nói chuyện phiếm, nói khoác, đùa tục không dứt.
Mà bọn nhỏ thì từng đứa quỳ gối trên mặt đất, có gãy tay, có gãy chân, thân thể lôi thôi.
Làm cho người ta chán ghét chính là trong đó một gã đàn ông ôm một bé gái mười bốn mười lăm tuổi cụt một tay, vừa cùng bạn nói khoác, tay vừa tiến vào bên trong quần áo của cô bé.
Cô bé tựa hồ đã chết lặng, mặt không biểu tình, mặc cho người đàn ông khinh bạc.
Đáng chết, đều đáng chết!
Con mắt Trần Hạo dần dần biến đỏ, một cỗ sát ý từ trong lòng bộc phát.
Sau đó, hắn vận chuyển pháp lực, trực tiếp đá một cước phá cửa phòng, vọt vào.
Đột nhiên có động tĩnh, dọa tất cả mọi người bên trong gian phòng giật mình.
Bất quá phản ứng những người này không giống nhau, Trần Hạo mấy bước tới gần, trực tiếp xuất thủ công kích.
Ba ba ba ba!
Thân ảnh chuyển động như quỷ mị, xuất thủ hung ác, đụng vào liền gãy xương.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, năm gã đàn ông liền bị Trần Hạo đánh trúng, từng kẻ bị đánh bay tứ phương, trong đó ba kẻ bị đánh trúng đầu, tròng mắt bạo liệt, ngũ quan chảy máu, tử vong tại chỗ.
Còn có hai kẻ thì vận khí tốt, bị đánh trúng ngực, miệng cùng cổ, mặc dù cũng kêu rên, nhưng vẫn còn sống.
Chờ Trần Hạo dừng lại, tràng diện đã bị hắn khống chế.
- Mày là ai? Dám đụng đến tụi tao, không sợ Phi ca giết cả nhà mày sao?
Người đàn ông bị đánh trúng ngực há miệng miệng phun một ngụm máu, nhưng gã không sợ, ngược lại hung ác nhìn chằm chằm Trần Hạo, ngữ khí uy hiếp.
Trần Hạo nhếch miệng cười mỉa mai:
- Rất tốt, phía sau còn có chỗ dựa à, tên kia cũng phải chết.
Nghe Trần Hạo nói, gã đàn ông sợ thổ huyết cả kinh, lúc này gã mới chú ý đến mấy tên cùng mình ăn uống vui đùa lúc trước đã nằm bất động, trong đó một tên ngũ khiếu chảy máu, gã vừa nhìn liền rợn cả da gà.
- Đại, đại ca, chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó không, nếu có hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi, bồi thường tiền cũng được, anh muốn bao nhiêu cũng đường, xin đại ca đừng giết tôi.
Sau khi lấy lại tinh thần, gã vội vàng cầu xin tha thứ.
Trần Hạo không nói chuyện, đi tới trước kẻ bị đá gãy cổ, còn đang giãy dụa, một cước giẫm trên cổ, chậm rãi dùng sức.
Rắc rắc rắc ~~
Theo âm thanh xương cốt gãy vang lên, gã đàn ông giãy dụa mở to hai mắt nhìn, hai tay ôm lấy chân Trần Hạo, tựa hồ muốn cầu tha, nhưng lại nói không ra lời.
Két ~
Trần Hạo đột nhiên dùng lực, thân thể gã cứng đờ, hai tay bất lực đổ trên mặt đất.
Hít!
Nhìn một màn giết người này, toàn thân gã đàn ông thổ huyết rét run, giãy dụa lui ra phía sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
- Phi ca của mày bây giờ đang ở đâu?
Trần Hạo mỉm cười hỏi.
Gạ đàn ông thổ huyết không chút nghĩ ngợi, vội vàng nói:
- Đại, đại ca, Phi ca trong quán bar Phong Kiều, đại ca bỏ qua cho em đi, em không biết gì cả, em không làm gì cả.
- Không làm gì sao? Vậy những đứa bé này cũng không liên quan đến mày?
Trần Hạo lạnh lùng hỏi.
Gã đàn ông thổ huyết:
- . . .
- Trên thế gian này tao chỉ thích có hai thứ, thứ nhất, làm người phải có lương tâm. Thứ hai, kính già yêu trẻ. Mày đã làm được điều gì?
Trần Hạo đi qua, mỉm cười hỏi.
Gã đàn ông thổ huyết liền hiểu ra, người trước mắt hẳn là đến đây để trả thù cho những đứa trẻ này.
Lúc này gã giải thích:
- Đại ca, không có, em chỉ vừa gia nhập. . .
Không đợi gã nói xong, Trần Hạo liền ngưng tụ pháp lực, hung hăng đá tới một cước.
Ầm!
Ngực gã lần nữa gặp trọng kích, thân ảnh như bao tải lướt nhẹ, trực tiếp bị đá bay, đập vào trên tường.