Chương 250: Anh Linh
Tiếng nói truyền ra, vang vọng trong động huyệt.
Bị tiếng nói làm kinh động, lục sắc quang đoàn trôi nổi đang bay tà tà trên mặt đất ở bốn phía hang động lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Trong lúc nhất thời, hang động ảm đạm xuống.
Lúc này, hai cái âm hồn kia đờ đẫn đi tới, trực tiếp hướng về phía trước, liền muốn nhảy xuống hang động.
Ánh mắt của Trần Hạo nhất động, vung tay lên một cái, hai cái âm hồn lập tức không thấy đâu nữa.
Lần này, động huyệt rốt cục xuất hiện động tĩnh, một đoàn lục quang từ mặt đất trong huyệt động dâng lên, chậm rãi ngưng tụ, quang mang lóe lên, chuyển hóa thành một bé gái mặc yếm đỏ, nhìn mới khoảng một hai tuổi, trắng nõn như búp bê.
Bé gái cứ lẳng lặng lơ lửng, nhìn Trần Hạo, quang mang trong mắt chớp động.
- Anh linh, ngươi không phải nói cho ta, những người lớn này cùng đứa bé biến mất với nhau sao? Vì sao hai người này không có? Ngươi có phải lừa ta hay không?
Chu Kỳ lớn tiếng chất vấn.
Ánh mắt của Anh linh rơi vào trên thân Chu Kỳ, chậm rãi mở miệng, thanh âm trong trẻo.
- Đúng vậy, ta lừa ngươi.
Nó thế mà thẳng thắn thừa nhận.
Chu Kỳ:
- . . .
- Nhưng ngươi không cảm thấy, những người lớn tổn thương những đứa bé kia đều đáng chết sao? Trên thế giới này, chỉ có trẻ con chúng ta mới là thuần chân nhất thiện lương nhất, không có tâm tư tổn thương bất kỳ người nào. Nếu để cho ta ra ngoài, ta liền sẽ để tất cả mọi người trong thiên hạ không cần lớn lên, cũng vui vui sướng sướng làm trẻ con, như thế, liền vĩnh viễn sẽ không có thương tổn, mặc dù ta lừa ngươi, nhưng ngươi có thể tham dự vào bên trong một sự nghiệp vĩ đại như vậy, ngươi hẳn phải cao hứng chứ.
Anh linh tiếp tục nói.
Trần Hạo lúc này nhếch miệng cười một tiếng:
- Này, ta có thể nói một câu không?
- Vị này đạo hữu, ngươi muốn nói cái gì.
Anh linh lạnh lẽo nhìn Trần Hạo, trong mắt có sát ý lưu động.
Trần Hạo không có chút sợ hãi nào, trực tiếp hỏi:
- Ngươi nói người trong thiên hạ đều làm trẻ con, liền sẽ không có thương tổn, ta mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì có thể làm ra được loại sự tình này, ta liền muốn hỏi một chút, tất cả mọi người là hài tử, ai đi làm việc, ai đi làm ruộng, các ngươi ăn cái gì, uống gì? Mặc cái gì? Ở đâu?
Anh linh:
- . . .
Trần Hạo không để nó mở miệng, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, ngươi nói trẻ con là đơn thuần nhất thiện lương nhất, ta muốn hỏi một chút, ngươi là trẻ con sao?
Anh linh nói:
- Ta đương nhiên là trẻ con.
- Vậy thì tốt, được rồi, xin mời bắt đầu thao tác của ngươi, trước tiên đem mình trở nên đơn thuần thiện lương đi.
Trần Hạo cười nhìn nó.
Anh linh:
- . . .
- Làm sao? Không làm được ư? Chính ngươi cũng không muốn đem mình biến thành loại này, dựa vào cái gì liền khẳng định người khác cũng muốn? Nói câu không khách khí, ngươi mẹ nó tính là cái gì? Liền có thể quyết định cuộc sống của người khác?
Trần Hạo mỉa mai.
Anh linh giận dữ:
- Nếu như trưởng thành làm người lớn, liền sẽ trở nên ác độc, chuyện gì đều làm ra được, vì sao còn phải biến thành người lớn?
Trần Hạo cười nhạo nói:
- Hiện tại xúi bẩy tiểu quỷ, mưu hại người sống tựa như là ngươi đi?
Khuôn mặt trắng nõn của anh linh đột nhiên trở nên vặn vẹo, ngữ khí trầm lặng nói:
- Đạo hữu, ngươi có biết cái gì gọi là trấn nước không.
Trần Hạo sững sờ.
Anh linh tiếp tục nói:
- Ngươi khẳng định không biết, bởi vì ngươi là nam tử, ngươi chú định sẽ được xem như bảo bối. Mà ta lại bị trấn nước, quá trình rất đơn giản, đem đứa bé đưa đến mép nước, sau đó chậm rãi nhấn vào trong nước, nhìn đứa bé ở trong nước giãy dụa, thẳng đến lúc chết đuối, quá trình này, ngươi có thể tưởng tượng được đáng sợ đến thế nào không? Ngươi có thể tưởng tượng được người làm ra loại chuyện này ác độc đến cỡ nào không?
Gương mặt của anh linh lập tức biến thành màu xanh, hai mắt âm u đầy tử khí, tà khí trên thân bức người.
Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.
Hắn không phải bị khuôn mặt của anh linh dọa, mà là bị nó hù dọa.
Làm sao lại như vậy? Trên thế giới này tại sao lại có thể có chuyện như vậy? Nhân tính phải vặn vẹo đến mức nào mới làm ra được loại chuyện này? Mà ở thời đại này, pháp luật cũng sẽ không cho phép loại chuyện như thế phát sinh.
Nhìn anh linh, Trần Hạo nói:
- Ngươi nói loại trấn nước này, là chuyện của thời đại trước đi, mặc dù ta rất đồng tình, nhưng ngươi cũng không thể đem những sai lầm của người thời trước, để người bây giờ tiếp nhận, như thế, ngươi cùng người dìm chết ngươi kia khác nhau ở chỗ nào?
Anh linh cười, lộ ra một hàm răng bén nhọn:
- Ngươi thật xác định hiện tại không có người làm như vậy sao? Ngươi xem bọn nó một chút.
Nói xong, anh linh vẫy tay một cái, từng đoàn từng đoàn lục quang từ mặt đất bay lên, huyễn hóa thành từng đứa bé, lít nha lít nhít, chừng mấy trăm đứa.
- Nhìn thấy chưa, đây đều là bé gái bị chết chìm, đều là những người lớn tâm ngoan thủ lạt kia làm, bọn họ chỉ muốn có con trai, không muốn con gái, ngươi cảm thấy những người lớn này, không đáng chết sao?
Trần Hạo:
- . . .
Khuôn mặt của anh linh từ từ khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi thật đồng tình với ta, cũng đừng quản chuyện của ta, thả Tiểu Kỳ, để nó tiếp tục giúp ta thu thập âm hồn.
Trần Hạo hỏi:
- Ngươi thu thập âm hồn làm gì?
Anh linh nhe răng cười:
- Ta muốn phá vỡ cái Thạch Linh Trận này, ta muốn vì tất cả bé gái chết oan trong thiên hạ đòi lấy một cái công đạo.
Trần Hạo gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Nói xong, Trần Hạo đột nhiên tay nắm kiếm chỉ, một chỉ điểm ra. Một đạo pháp quang nổ bắn ra, rơi vào một tấm bia đá phía dưới cửa hang.
Tấm bia đá này, phía trên quấn quanh oán khí, sát khí, không ngừng ô nhiễm lực lượng thuần khiết phía trên, nhìn tới, đây chính là mục đích mà anh linh cần âm hồn, là để âm hồn lấy linh hồn chi lực, đến xung kích bia đá Thái Sơn, sau đó lấy oán khí và sát khí sau khi hồn phi phách tán đến ô nhiễm bia đá, tiếp theo chậm rãi đánh vỡ phong cấm của trận pháp lập từ tấm bia đá này.
Nhìn đến, phương pháp của nó tựa hồ có thể thực hiện, lực lượng của tấm bia đá Thái Sơn này so với những bia đá khác yếu hơn rất nhiều , đã biến thành tối tăm, chỉ sợ nếu âm hồn tiếp tục xung kích như thế, thật đúng là sẽ để cho nó thành công.
Đã biết mục đích của anh linh, Trần Hạo làm sao có thể để nó như ý?
Mặc dù chuyện dìm chết trẻ sơ sinh, đáng giá đồng tình, thậm chí cần khiển trách, thế nhưng để dạng hung vật như thế này lọt ra ngoài, kia càng là một trận tai nạn, không biết sẽ có bao nhiêu người chết, ở trong đó sẽ có bao nhiêu người vô tội.
Nếu là trả thù oan có đầu, nợ có chủ, Trần Hạo có thể mặc kệ, bởi vì hại người thì người sẽ hại lại, đây là báo ứng. Nhưng nếu vì vậy mà đại quy mô giết loạn, Trần Hạo tuyệt không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Tiếp nhận Trần Hạo khai quang gia trì, bia đá kia kêu ông lên một tiếng, đột nhiên bộc phát ra linh tính cường đại, trực tiếp đem oán khí sát khí đang bao trùm trên tấm bia đá tách ra không còn, sau đó linh tính khuếch tán sang những bia đá khác, liên kết thành một khối chỉnh thể.
Trong khoảnh khắc, một cỗ áp lực vô hình tự nhiên hiển hiện, sau đó áp chế anh linh.
Anh linh kinh sợ thét lên, lại không có chút lực phản kháng nào, thân ảnh ầm vang hóa thành lục quang, sau đó chậm rãi chìm vào trong đất.
Trong khoảnh khắc, hang động lại ảm đạm xuống.
Áp chế anh linh xong, Trần Hạo nhìn về phía Chu Kỳ, ánh mắt phức tạp.
Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, Chu Kỳ giờ phút này đã trợn mắt hốc mồm, thân thể nho nhỏ đang run lẩy bẩy.
Sai, mình hoàn toàn sai, tự cho là đang làm việc chính nghĩa, nhưng mình lại làm chuyện xấu, hại chết nhiều người như vậy, chính mình là hung thủ!
- Ô ô, ô ô ô. . .
Đột nhiên, Chu Kỳ ôm đầu ngồi xuống, khóc thành tiếng.
Trần Hạo đang muốn nói cái gì, trong nháy mắt biến sắc, kinh ngạc nhìn Chu Kỳ.
Chỉ thấy thân thể của Chu Kỳ, đột nhiên từng sợi âm khí tán đi, từng đạo hư ảnh từ trong thân thể tản ra, chỉ trong chốc lát, thân thể của nó liền trở nên trong suốt.
Tiểu gia hỏa này, thế mà tự tán hồn phách! Ngươi cũng quá cương liệt đi!