Chương 251: Thủy Hầu Tử
Cách làm của Chu Kỳ, Trần Hạo nhìn thấy hết, nhưng không thể làm gì.
Quỷ vật muốn tự tán hồn phách, đây là chuyện ai cũng không cách nào ngăn cản.
Chỉ là đứa nhỏ này, tuổi tuy nhỏ, nhưng tính tình lại là rất kiên cường.
Biết mình phạm vào sai lầm lớn, mặc dù là bị yêu tà dụ dỗ, nhưng cũng biết đạo lý giết người thì đền mạng, không chút do dự lấy hồn phi phách tán đến hoàn lại.
Trơ mắt nhìn Chu Kỳ biến mất, cho đến lúc triệt để vô ảnh vô hình.
Trần Hạo lúc này mới quay người, nhìn về phía hang động, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Mặc kệ anh linh kia có phải là chết oan hay không, nhưng hành vi của nó bây giờ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Trần Hạo.
Giết oan kẻ vô tội, thậm chí lấy hồn phách của âm hồn vô tội để xung kích Thái Sơn thạch, vì để nó thoát khốn, đây quả thực ác độc đến cực điểm.
Ngươi muốn thoát khốn đúng không, ha ha, lão tử hôm nay trực tiếp giúp ngươi giải thoát.
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, tay bắt kiếm chỉ, vận chuyển pháp lực, một lần nữa ngưng tụ khai quang pháp quang.
- Đạo sĩ thúi, ngươi thật muốn cùng ta đối nghịch, muốn cùng ta không chết không thôi sao!
Mắt thấy Trần Hạo lại sắp gia trì cho bia đá Thái Sơn để trấn áp mình, tiếng nói của anh linh kia vang lên lần nữa, giận không thể nguôi.
Trần Hạo lạnh lùng nói:
- Đúng, lão tử chính là muốn làm như thế, ngươi có ý kiến gì?
Nói xong, Trần Hạo không chút do dự đem mười năm pháp lực ngưng tụ thành khai quang pháp quang gia trì lên tấm bia đá Thái Sơn.
Vù vù một tiếng, linh quang của Thái Sơn bia tăng vọt một nấc, uy năng một lần nữa mạnh lên.
Một tiếng hét thảm đột ngột truyền đến, chợt anh linh kia đắc ý cười:
- Đạo sĩ thúi, biết vì sao ta chỉ bị nhốt, lại không ai dám tới giết ta không? Bởi vì ta lôi cuốn mấy trăm Quỷ Anh, đó đều là oan hồn vô tội, ngươi không giết được ta, lại giết oan kẻ vô tội, chờ lấy tâm ma quấn thân đi.
Trần Hạo nhíu mày lại, sau khi suy nghĩ một chút thì cũng cười:
- Đây chính là thứ mà ngươi ỷ vào sao? May thay, ta thực sự không sợ tâm ma.
Dứt lời, Trần Hạo lại thêm một đạo pháp lực mười năm đạo hạnh gia trì trên bia đá, lần này, tối thiểu mấy chục tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Anh linh:
- . . .
- Đạo sĩ thúi, ngươi muốn đồng quy vu tận cùng ta sao? Làm thế đối với ngươi có chỗ tốt gì, ngươi giết oan người vô tội, sẽ bị trời phạt.
Anh linh tức tới nỗi hổn hển gầm thét.
Trần Hạo nói:
- Trời phạt thì trời phạt, dù sao hôm nay ta chính là muốn chơi chết ngươi.
Nói xong trực tiếp đem toàn bộ pháp lực còn lại gia trì tại trên tấm bia đá.
Lần này, tiếng kêu thảm thiết liên miên bất tuyệt, trong khoảnh khắc, từng đạo lục quang trong tấm bia đá nổ vang biến mất.
Mặt Trần Hạo không biểu tình.
Giết oan người vô tội, hắn không muốn làm.
Nhưng đều bị anh linh này lôi cuốn, chẳng lẽ còn chạy đi được?
Cùng với việc trở thành tầng bảo hộ của anh linh kia, còn không bằng để tự tay mình giải quyết, còn tốt hơn là để chúng trợ trụ vi ngược.
Anh linh hoảng sợ.
Mẹ nó hôm nay gặp phải một tên điên rồi, tu sĩ Đạo môn trấn phong mình trước đó cũng không dám làm như thế, hắn dựa vào cái gì dám phách lối như thế? Đồng quy vu tận vui như vậy ư? Tại sao ngươi lại cứng đầu như thế chứ?
Mắt thấy đám quỷ anh bảo vệ an nguy của mình từng con bị Thái Sơn bia trấn sát, nếu tiếp tục ẩn núp, tuyệt đối sẽ không có đường sống. Anh linh không dám đánh cược, vội vàng từ dưới đất bay ra, ác độc nhìn thoáng qua Trần Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hay cho một tên đạo môn tu sĩ, mối thù hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ trả thù ngươi, trả thù thân nhân của ngươi, để ngươi hối hận về những gì hôm nay ngươi gây ra.
Nói xong, anh linh lôi cuốn đám quỷ anh còn sót lại, phóng tới một tấm bia đá.
Ông!
Thái Sơn bia bộc phát uy năng, đem đám quỷ anh xung kích trực tiếp diệt đi.
Nhưng anh linh kia không quan tâm, sau khi đám quỷ anh biến mất, nó vẫn tiến lên, nương theo những tiếng kêu thảm thiết, thân thể của anh linh cũng nhanh chóng bị tiêu tán. Nhưng anh linh cũng vọt tới trước tấm bia đá Thái Sơn.
Lúc này, chuyện kỳ lạ xuất hiện.
Ngay lúc anh linh kia muốn tán đi, đột nhiên xuất hiện một con quái vật có làn da xanh nhạt, thân hình giống như người, nhưng mặt khỉ mỏ nhọn, cánh tay thon dài nhỏ nhắn.
Quái vật này chịu đựng tổn thương thân thể do lực lượng của Thái Sơn bia đá gây ra, thét chói tai đột phá sự phong tỏa của Thái Sơn bia, nhảy ra ngoài.
Sau khi thoát ra, quái vật không dừng lại chút nào, xoay người liền chạy.
Trần Hạo bị một màn này làm sợ ngây người.
Mẹ nó, anh linh kia thế mà chạy ra khỏi Thái Sơn bia! Mẹ nó, có thể ra, vì sao còn phải dụ dỗ Chu Kỳ đi hại người đến làm hao mòn lực lượng của Thái Sơn bia?
Không đúng, gia hỏa này lập tức trở nên rất suy yếu, quả thực so với ác quỷ lệ quỷ bình thường cũng không bằng.
Trần Hạo nhìn quái vật, đột nhiên phát hiện điều dị thường.
Thoát khỏi xác ngoài của anh linh, quái vật này thật giống như một đại phú hào trăm cấp, lập tức bị thối lui mười cấp!
Nó là không bỏ được lực lượng của anh linh, cho nên mới mượn nhờ âm hồn làm hao mòn trận pháp Thái Sơn bia!
Trong lòng đã hiểu ra, Trần Hạo liền cười, cũng không đuổi theo, yên lặng nhìn quái vật chạy xa.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu meo ô, sau đó quái vật hoảng sợ kêu to:
- Miêu yêu!
Oa ô!
Lần này, tiếng mèo kêu càng thêm bén nhọn, giống như là bị gọi là Miêu yêu như thế làm kích thích, sau đó tiếng quái vật kêu thảm truyền đến.
Không bao lâu, Trần Hạo đi ra ngoài, liền thấy quái vật.
Nó bị mèo mun giẫm dưới lòng bàn chân, vết thương đầy người, run lẩy bẩy.
- Tha, tha mạng, bỏ qua cho ta đi, ta cũng không dám nữa, không dám nữa.
Quái vật nhìn thấy Trần Hạo, vội vàng cầu xin tha thứ, tỏ vẻ cầu khẩn.
Trần Hạo cười:
- Ngươi là anh linh?
- Đúng đúng, à mà không, ta không phải anh linh, ta là Thủy Hầu Tử hồn.
Quái vật vội vàng giải thích.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Tiếng tăm của Thủy Hầu Tử tại dân gian cũng không nhỏ, lúc hắn còn nhỏ mỗi khi đến mùa hè liền thường nghe người lớn nói không được xuống nước, sẽ bị Thủy Hầu Tử kéo chạy.
Cũng không nghĩ tới, Thủy Hầu Tử có hình dạng như thế này? Thật mẹ nó xấu.
- A, Thủy Hầu Tử? Vậy cái anh linh này là như thế nào?
Trần Hạo mở miệng hỏi.
Thủy Hầu Tử vội vàng giải thích.
Thì ra, con Thủy Hầu Tử này cũng là một loại yêu vật, ngoài ý muốn đạt được nửa bộ quỷ đạo pháp môn, đáng tiếc bởi vì yêu thân không cách nào tu hành. Vừa vặn lúc ấy gặp một bé gái bị một lão phu nhân thả vào trong nước nhấn chìm, nó thừa cơ chiếm anh hồn của cô gái này, phát hiện sau khi hợp hồn, thế mà liền có thể tu hành.
Thế là Thủy Hầu Tử liền chiếm cứ hồn phách của bé gái, bắt đầu tu hành Quỷ đạo pháp môn, đồng thời nó không ngừng thu thập những anh hồn khác, muốn tu luyện quỷ linh hóa thân chi thuật bên trong pháp môn.
Mười mấy năm sau, ngay lúc Thủy Hầu Tử lợi dụng anh hồn sắp tu thành quỷ linh hóa thân chi thuật, lại bị một vị tu sĩ Đạo môn phát hiện, đồng thời truy sát nó.
Cuối cùng, bởi vì Thủy Hầu Tử lôi cuốn theo mấy trăm anh hồn, cao nhân Đạo môn kia không dám mạo hiểm, lấy thạch trận Thái Sơn bia phong cấm Thủy Hầu Tử.
Dụng ý của vị tu sĩ kia, chính là để Thủy Hầu Tử tự từ bỏ anh hồn, đột phá phong cấm, sau đó chính mình mới tiện hạ thủ tiêu diệt nó.
Đáng tiếc là tu sĩ kia nghĩ thì đẹp vô cùng, kết quả lại không nghĩ tới lòng dạ Thủy Hầu Tử hẹp hòi, không muốn bỏ qua mười mấy năm khổ tu anh hồn chi thân, thế mà cứ chịu đựng như vậy, dây dưa tu sĩ kia đến chết.
Về sau, bởi vì tu sĩ kia bố trí trận pháp phong tỏa trong sơn cốc, không có ai biết được Thủy Hầu Tử, nó cũng an tâm ẩn núp, chờ đợi cơ hội tốt, việc chờ đợi này ròng rã mấy chục năm, rốt cục đợi đến lúc trận pháp bị tự động phá vỡ. Lại có Chu Kỳ đến.
Đáng tiếc dù Thủy Hầu Tử tiêu hao chết tu sĩ Đạo môn, vẫn không trốn qua một kiếp này.
Nói xong lai lịch của mình, Thủy Hầu Tử vô cùng đáng thương nói:
- Đại sư, ta đã biết sai rồi, ta nguyện ý cải tà quy chính, van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Không nói tới những người trước đây bị ngươi hại chết, chỉ bằng việc vừa rồi ngươi uy hiếp ta, ngươi vẫn đên đi đầu thai thì tốt hơn. Tiểu Hắc, bắt đầu ăn.
Oa ô!
Mèo mun đã sớm vội vã không nhịn nổi, nghe vậy trực tiếp há mồm khẽ hút, Thủy Hầu Tử ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có, thân ảnh liền hóa thành một đạo khí lưu, bị mèo mun hút vào trong miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt nhai.