Chương 252: Nam Tử Cặn Bã Và Bồ Nhí
Nhai nhai rồi nuốt xuống, mèo mun liếm miệng một cái, cảm giác hương vị còn không tệ, nhai rất giòn nha.
Chồn đứng ở một bên thấy thế trợn mắt hốc mồm.
Đậu phộng, con miêu yêu này thế mà có thể thực hồn!! Ngươi là Chung Quỳ đầu thai à? Ngươi cũng quá hung tàn rồi!
Đáng sợ, về sau cần phải ăn nói cẩn thận mới được, ngàn vạn lần không thể gọi miêu yêu.
Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Thủy Hầu Tử bị mèo mun kia điên cuồng bạo ngược, sau đó lại bị ăn, chồn liền run lập cập.
Về sau còn cùng Bạch Lộ thổi phồng cái gì nữa, vị này mới là thực sự là trâu bò, cao thủ chân chính không thể trêu vào.
Giải quyết xong Thủy Hầu Tử, Trần Hạo một lần nữa trở lại trong sơn động.
Yêu tà không còn, nhưng Thái Sơn bia vẫn còn ở đó.
Đây chính là Thái Sơn bia được mình gia trì hơn ba mươi năm đạo hạnh đó.
Nếu là bình thường, Trần Hạo cũng mặc kệ, sau khi được mình khai quang, Thái Sơn bia này đã thành bảo bối, cứ đặt ở nơi này như vậy quá lãng phí.
Nhưng tóm lại đây là đồ vật của Đạo môn khác, Trần Hạo cũng không tiện cứ lấy đi như vậy.
Cho nên Trần Hạo đem một khối mình lấy được ở Đông Dương kia ra, sau đó đem khối khai quang đổi lại, trong lòng đắc ý.
Nhà các ngươi một khối cũng không thiếu, ta cũng không chịu thiệt, công bằng công chính.
Mang Thái Sơn thạch bia đã khai quang đi, Trần Hạo lúc này mới hài lòng mang theo bọn mèo chồn rời đi.
Sau khi tới huyện thành thuê phòng, Trần Hạo đem hai âm hồn một nam một nữ trẻ tuổi đã thu hồi kia thả ra.
Giờ phút này, Thủy Hầu Tử đã sớm bị mèo mun tiêu hóa, tà pháp trên thân hai âm hồn kia đã biến mất, khôi phục bình thường, lúc này đang tựa sát nhau run lẩy bẩy.
Đột nhiên được thả ra khỏi tiểu không gian phong bế kia, thấy được Trần Hạo, hai âm hồn đều mừng lớn.
Nam tử vội vàng mở miệng nói:
- Đại ca, tôi thật sự là không có tiền, ngài đại ân đại đức thả chúng tôi đi đi.
Trần Hạo:
- . . .
- Hai người đã chết rồi.
Trần Hạo tức giận nói.
Nam tử sững sờ, sau đó cười nói:
- Đại ca, ngài đừng nói giỡn, tôi đây không phải là đang khỏe mạnh sao, làm sao chết rồi.
A, là một tên quỷ hồ đồ.
Trần Hạo cười nói:
- Anh suy nghĩ thật kỹ lại xem, mình đã gặp chuyện gì?
- Tôi không phải là bị cậu bắt sao. . . Ặc!
Lời còn chưa dứt, nam tử ngây người, tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức trở nên cực kì hoảng sợ.
- Là lửa, lửa thật lớn, đau quá, chẳng lẽ, khó. . .
Hắn run rẩy, nói không ra lời.
Cô gái kia cũng trợn tròn mắt, mình làm sao lại chết rồi? Mình còn rất trẻ, mình còn chưa kết hôn nữa!
- Đại, đại ca, làm sao lại như vậy? Chúng tôi không đau không bệnh, làm sao lại chết? Tôi làm sao lại chết!
Nam tử kia kinh hoảng phóng tới Trần Hạo, chụp vào cánh tay hắn.
Nhưng hắn thất bại, làm sao cũng không bắt được Trần Hạo.
Nam tử:
- . . .
Trần Hạo nói:
- Làm sao lại chết, còn không phải tự mình gây ra sao, hai người trước đó đi nạo thai, có yêu tà lợi dụng thai nhi bị các ngươi bỏ đi kia trả thù các ngươi, sau đó các ngươi liền chết.
- A, là đứa bé trả thù chúng tôi? Dư Văn Diệu, em sớm đã nói với anh rồi, không nên phá, không nên phá, anh lại không nghe, hiện tại thì tốt rồi, bỏ hài tử đi, nó trả thù chúng ta, bây giờ anh hài lòng chưa? Anh là đồ khốn nạn, anh cũng hại chết tôi luôn rồi.
Nữ hài nghe xong là nguyên nhân như vậy, lập tức nổi giận, trừng mắt lên, quát mắng nam tử kia.
Nam tử lúc này đang kinh hoảng, bị nữ hài quát mắng, lập tức cũng nổi giận, cãi lại:
- Chẳng lẽ em không sai à, nuôi em thật tốt là được rồi, nhất định phải có con, em cứ muốn lên chức như vậy?
- Dư Văn Diệu, anh khốn nạn, trước khi anh theo đuổi em cũng không nói là đã có vợ, em theo anh, không mua nhà cửa cho em cũng không mua xe cho em, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi có con đều không có? Anh, em liều mạng với anh.
Nữ hài tức quá xông lên đánh tới tấp.
Nam tử trực tiếp hất nữ hài xuống mặt đất, cả giận nói:
- Chết cũng đã chết rồi, em còn muốn thế nào?
Nữ hài ngồi yên trên mặt đất, đột nhiên ôm đầu khóc rống lên.
Trần Hạo:
- . . .
Hmm, tình cảm giữa một nam tử vượt quá giới hạn với bồ nhí, ha ha.
Nam tử kia lại nhìn về phía Trần Hạo, cầu khẩn nói:
- Đại ca, ngài có thể giúp tôi phục sinh hay không, tôi còn trẻ, ta không muốn chết.
Trần Hạo nghe thế cười khẩy.
Còn trẻ, không muốn chết? Ngươi hỏi một chút có ai muốn chết, còn giúp ngươi phục sinh? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trần Hạo nói:
- Phục sinh là không thể nào, hai người đã chết, thi thể đều bị đốt cháy sạch sẽ, hiện tại lựa chọn duy nhất chính là siêu độ luân hồi, có lẽ kiếp sau còn có cơ hội làm người.
Nam tử biến sắc:
- Không được, tôi không thể chết, trong nhà của tôi có tiền, đại ca muốn bao nhiêu cũng được, tôi không muốn đầu thai, ta phải sống.
Vừa rồi còn nói không có tiền, hiện tại lại có? Liền bộ dáng keo kiệt này của ngươi, cô gái này thật sự là mù mắt rồi.
Trần Hạo bĩu môi:
- Tôi nói siêu độ, cũng không nói tôi có thể giúp anh siêu độ, chỉ là nói cho anh một sự thật, được rồi, hiện tại hai người có thể đi.
Nam tử gấp, vội vàng nói:
- Đại ca, chúng ta có thể thương. . .
- Chẳng lẽ anh muốn tôi đuổi đi ư?
Giọng điệu của Trần Hạo trầm xuống, lạnh lùng mở miệng.
Nam tử:
- . . .
Nữ hài cũng bị dọa đến ngừng thút thít, hai mắt đẫm lệ xoạch nhìn về phía Trần Hạo.
Kinh ngạc nhìn Trần Hạo một chút, nam tử giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên có thêm dũng khí, không vui lớn tiếng nói:
- Mày bảo ai cút, lão tử hiện tại là quỷ, mày cũng không đụng tới tao được, lão tử không cút thì thế nào? Tao cho mày biết, hôm nay không giúp tao, lão tử liền quấn lấy mày, để mày không được an bình.
Trần Hạo tức giận cười.
Mẹ nó, không chỉ là một tên nam tử vượt rào, còn là một tên vô lại, uy hiếp ta à?
Vốn nhìn ngươi không vừa mắt, lần này có lý do rồi.
- Tiểu Hắc, ăn vặt.
Trần Hạo lạnh nhạt mở miệng.
Nam tử sửng sốt, đang không hiểu chuyện gì, đột nhiên thân thể cảm thấy một cỗ hấp lực, sau đó thân thể vặn vẹo hóa thành một đạo khí lưu, tiến vào trong miệng mèo mun.
Kẽo kẹt kẽo kẹt!
Mèo mun nhai nuốt, ánh mắt quỷ dị nhìn về phía nữ hài, tựa hồ không ngại ăn nhiều thêm một món điểm tâm.
Nữ hài ngơ ngác.
Mèo ăn Dư Văn Diệu rồi? Mèo sao có thể ăn người. . . không đúng, ăn quỷ!
- Làm sao? Cô cũng muốn uy hiếp tôi?
Trần Hạo yếu ớt mở miệng.
Nữ hài hoàn hồn, bị sợ tới mức nhảy dựng lên, xoay người chạy, vọt thẳng ra ngoài phòng, biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Hạo hừ một tiếng.
Cặn bã nam tử với bồ nhí, cơ hồ thành hiện trạng của xã hội, nhiều vô số kể. Việc không liên quan đến mình, hắn cũng lười quản.
Nhưng chớ chọc ta, chọc ta, tự gánh lấy hậu quả.
Tắm rửa một cái, thay quần áo, Trần Hạo đang định nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngày mai tiếp tục đi đường.
Đột nhiên sắc mặt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, nhìn về phía phương hướng cửa phòng, nữ hài chạy đi kia, lại chạy trở về, sợ hãi bất an nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười:
- Tôi nói lá gan của cô cũng không nhỏ à, có phải là cảm thấy tôi thả cô đi, liền rất dễ nói chuyện không?
- Đại, đại ca, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, vì sao người sống khác không nhìn thấy tôi?
Nữ hài yếu ớt hỏi.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, ý tứ sâu xa nói:
- Cũng có người có thể nhìn thấy, nhưng nếu có thể nhìn thấy cô, cô phải cẩn thận một chút.
Nữ hài lại muốn khóc, trực tiếp quỳ xuống:
- Đại ca, van cầu ngài giúp tôi, tôi chết đi, mẹ của tôi chỉ có một mình, thân thể của bà ấy không được tốt, không ai chăm sóc.
Ding: Quỷ chết cháy Từ Hương Xảo, oan hồn một ngày, hoàn thành tâm nguyện lúc chết, khấu trừ một năm đạo hạnh.