Chương 253: Thiên Sát Cô Tinh
Ồ, không tệ, thế mà có nhiệm vụ chủ động đưa tới cửa, được đấy!
Ánh mắt của Trần Hạo sáng lên, đang muốn hỏi thăm vị tiểu tam này. . . Không đúng, là tỷ tỷ còn có cái gì không cam lòng, nhưng đột nhiên kịp phản ứng lại.
Mẹ nó, đây là cái gì? Khấu trừ?
Hệ thống đại lão ngươi mau ra đây, ngươi bị trục trặc rồi, hệ thống nhiệm vụ đánh chữ sai rồi, tranh thủ thời gian ra sửa chữa đi.
Trần Hạo kêu gọi trong lòng.
Làm sao, hệ thống đại lão vẫn cao ngạo như cũ, không có chút phản ứng nào.
Trần Hạo bó tay rồi.
Tình huống này không thích hợp à, là vấn đề tự thân của hệ thống đại lão, hay là trước đó liên luỵ người vô tội, thật phải bị trời phạt, hoặc là, cái nhiệm vụ của muội tử này có độc!
Trong lòng Trần Hạo thấp thỏm.
Không sợ nhiệm vụ có độc, có độc ta cũng không để ý.
Chỉ sợ hệ thống đại lão có trục trặc gì đó, hoặc là. . . thật là bị trời phạt, con mẹ nó chứ, vậy sẽ là một bi kịch.
Nhìn nữ hài cơ hồ đang muốn dập đầu, Trần Hạo mở miệng hỏi:
- Tình huống của mẹ cô như thế nào?
Thấy Trần Hạo hỏi thăm, nữ hài có chút mừng rỡ, vội vàng đem chuyện của mình nói một lần.
Nữ hài này tên là Từ Hương Xảo, gia đình chỉ có mẹ, mẹ đau yếu nhiều bệnh, cần phải dùng thuốc không được ngừng.
Cũng là bởi vì mẹ, cô mới đồng ý với sự theo đuổi của Dư Văn Diệu, hi vọng tìm kẻ có tiền, có thể chữa bệnh cho mẹ, để cô có thể hiếu kính mẹ mình. Nhưng sau khi đồng ý cô mới phát hiện, Dư Văn Diệu là một tên cặn bã đã kết hôn.
Thế nhưng cũng do được Dư Văn Diệu hỗ trợ, mẹ cô mới có được trị liệu tốt hơn, thân thể có chỗ cải thiện, cho nên dù là cảm thấy oan ức, nhưng Từ Hương Xảo cũng yên lặng chịu đựng.
Thật không nghĩ, bởi vì muốn có một đứa con, kết quả là không chỉ bị đánh, còn đem cả mạng mình góp vào.
Hiện tại cô đã chết rồi, tâm nguyện hiếu kính với mẹ tự nhiên là thành không, cho nên Từ Hương Xảo hi vọng Trần Hạo đi tới chỗ mình ở, trước khi chết cô bởi vì lo lắng không có danh phận, về sau sẽ bị Dư Văn Diệu vứt bỏ, cho nên tự mình vụng trộm góp nhặt một chút, cũng có mười mấy vạn, hi vọng Trần Hạo đem tiền này thay mặt mình giao cho mẹ cô, cũng coi là một lần hiếu kính cuối cùng của mình đối với mẹ mình.
Nghe xong chuyện của Từ Hương Xảo, Trần Hạo yên lặng suy tư.
Nhiệm vụ rất bình thường mà, từ đầu tới đuôi đều không có vấn đề gì, hơn nữa lại ngoài ý muốn phát hiện cô bé này còn rất hiếu thuận.
Thế nhưng là, thế quái nào hệ thống nhiệm vụ lại muốn khấu trừ đạo hạnh?
Thật chẳng lẽ có trời phạt? Thế nhưng trời phạt này có phải là đến cũng quá nhanh không, trực tiếp tính trong hệ thống nhiệm vụ! Hệ thống đại lão ngươi giải thích cho ta xem, ngươi cùng ông trời kia có quan hệ gì? Các ngươi có phải cùng một hội hay không?
Trong lòng oán thầm, Trần Hạo quyết định thử một chút.
Dù sao nhiệm vụ này quá kỳ quái, nếu không làm rõ ràng, Trần Hạo đi ngủ đều không ngủ được.
- Từ tiểu thư, lòng hiếu thảo của cô đã đả động tôi, tôi quyết định sẽ giúp cô.
Trần Hạo nói nghiêm túc.
Từ Hương Xảo mừng lớn, liên tục nói cảm ơn.
Sau đó, Trần Hạo cũng không có ý định nghỉ ngơi, mang theo mấy con vật và Từ Hương Xảo trực tiếp xuất phát.
Tên cặn bã Dư Văn Diệu ở trong thành phố, nhưng Từ Hương Xảo lại ở trong huyện thành, đây là nơi mà Dư Văn Diệu sắp xếp cho cô, đương nhiên, chủ phòng là Dư Văn Diệu, đây cũng là lý do chủ yếu mà Từ Hương Xảo sợ ngày sau Dư Văn Diệu vứt bỏ mình.
Trên mạng không phải đã nói sao, bao một tiểu tam chơi mấy năm, cuối cùng phòng ở cũng bán, còn kiếm lời.
Đi vào nơi ở của Từ Hương Xảo, đây là một tòa biệt thự đơn lập, mặc dù ở huyện thành, nhưng hiển nhiên giá cả cũng không thấp, khó trách Dư Văn Diệu không nỡ cho Từ Hương Xảo đứng tên chủ hộ.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Hương Xảo, từ trong một cái hốc tối ở cổng móc ra một chùm chìa khoá dự bị, đi vào trong biệt thự, ở một ngăn tủ quần áo gian trong phòng ngủ tìm được một cái thẻ.
Sau khi lấy thẻ ra, Từ Hương Xảo khẩn trương nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo phát hiện thần sắc dị dạng của Từ Hương Xảo, tức giận nói:
- Cô nếu sợ tôi tham tiền của cô, tôi có thể trả về, cam đoan không động chút nào.
Từ Hương Xảo gượng cười một tiếng:
- Không, tôi không hề hoài nghi đại ca, nhưng đây là một chút tiền cuối cùng tôi cho mẹ nê khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Trần Hạo buồn cười nói:
- Mẹ cô chắc là tốt với cô lắm, nên cô mới hiếu thuận như thế.
Từ Hương Xảo do dự một chút, mở miệng nói:
- Không sợ nói cho đại ca biết, tôi thật ra là được mẹ nhặt được, bà ấy mặc dù không nói, nhưng trước kia lúc còn ở trong thôn tôi đã biết. Thế nhưng là mặc dù không phải thân sinh, nhưng mẹ của tôi đối với tôi rất tốt, tôi cảm ơn ơn dưỡng dục của bà đối với tôi, tâm nguyện thứ nhất đời này của tôi chính là báo đáp bà.
Trần Hạo sững sờ.
Ngược lại là không nghĩ tới, giữa mẹ con Từ Hương Xảo này còn có một mối liên hệ như thế này.
Thật đúng là khiến cho người thổn thức, không thiếu những đứa con thân sinh không có hiếu tâm, nhưng đây tuy không phải thân sinh, lại có lương tâm vô cùng tốt.
Sắc mặt biến thành ôn hòa, Trần Hạo hỏi:
- Mẹ cô bây giờ ở đâu?
Từ Hương Xảo nói:
- Tại bệnh viện nhân dân huyện, vài ngày trước bệnh cũ của bà tái phát, đã ở viện mấy ngày, tôi cũng là năn nỉ Dư Văn Diệu tới, cùng một chỗ thăm mẹ tôi, để bà biết tôi hiện tại đang hạnh phúc, để bà an tâm, không nghĩ tới. . .
Nói đến chỗ này, trong mắt Từ Hương Xảo hiện ra nước mắt, thần sắc ảm đạm.
Trần Hạo thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, vậy chúng ta liền đi bệnh viện, tôi sẽ cho cô một cơ hội, để cô và mẹ cô gặp lại một lần, cũng coi như trọng vẹn tình cảm của mẹ con cô.
Từ Hương Xảo mừng lớn:
- Đại ca, thật có thể chứ?
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Đến lúc đó cô sẽ biết biết.
Rời khỏi biệt thự, Trần Hạo mang theo Từ Hương Xảo, đi tới bệnh viện nhân dân huyện.
Lúc này đã là đêm khuya, bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy từng y tá đi lại ở bốn phía, chăm sóc bệnh nhân.
Mà ở trong bệnh viện, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, bệnh viện này thế mà không có quỷ vật.
Nhưng âm khí trong bệnh viện cũng rất nặng, những nơi như thế này, làm sao lại không có quỷ vật? Có chút kỳ quặc à!
Trần Hạo kinh nghi dò xét vài vòng, dưới sự chỉ dẫn của Từ Hương Xảo, đi tới khu nội trú trên tầng hai, đi tới một phòng bệnh độc lập.
Tiến vào phòng bệnh, Trần Hạo liền thấy một lão phu nhân đang nằm ở trên giường.
Đúng thật là một lão phu nhân, đầu đầy hoa trắng, làn da già nua, nói là bà của Từ Hương Xảo, Trần Hạo đều tin tưởng.
Đây là một người rất quan tâm tới con gái, một lão tiên. . . đậu phộng, trên người bà ấy có cái đồ vật gì kia!
Ý nghĩ của Trần Hạo vừa mới hiện lên, liền kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Ở trên thân lão phu nhân, từng sợi hắc khí bao phủ quanh thân thể, lượn lờ không dứt.
Hắc khí kia lộ ra ý tử vong nồng đậm, nhưng lại không cảm thấy một tia tà ác nào, để Trần Hạo có loại cảm giác tương phản mãnh liệt.
Kinh ngạc nhìn lão phu nhân, trong đầu Trần Hạo đột nhiên hiện lên nội dung một quyển sách đã xem qua ở Bạch Hạc Quan.
Lúc này, Từ Hương Xảo lại là hai tay che miệng lại, nước mắt lần nữa nhịn không được chảy xuôi nhỏ xuống, hóa thành âm khí tán đi.
Nó đang muốn đi qua, lão phu nhân đang nằm trên giường ngủ mở mắt trước một bước, sau đó nhìn lại, sau đó bà thế mà cười:
- Là Xảo Nhi à, đã trễ thế như vậy, sao con lại tới đây.
Từ Hương Xảo tự nhiên mở miệng nói:
- Mẹ, con đến thăm mẹ đây, mẹ cảm giác thế nào? Chân còn đau không?
Lão phu nhân đang muốn nói chuyện, đột nhiên khẽ giật mình, chợt run rẩy nói:
- Xảo Nhi, tại sao con lại. . . chết rồi!
Từ Hương Xảo:
- . . .
Mờ mịt nhìn về phía Trần Hạo, Từ Hương Xảo không rõ, mẹ mình làm sao biết mình chết!
Trần Hạo lúc này thở dài một tiếng:
- Không nghĩ tới, mình thế mà đụng phải một Thiên Sát Cô Tinh, thật là nguy hiểm, còn tưởng rằng hệ thống đại lão có sai lầm gì chứ.