Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 254: Liên Lụy Đáng Sợ

Chương 254: Liên Lụy Đáng Sợ

Thiên Sát Cô Tinh?
Nghe được Trần Hạo nói, Từ Hương Xảo sửng sốt, mà lão phu nhân lại hơi biến sắc, ngạc nhiên nhìn về phía Trần Hạo.
Nhìn hắc khí lượn lờ trên thân lão phu nhân kia một cái thật sâu, Trần Hạo mở miệng nói:
- Từ tiểu thư, cô tốt nhất không nên đến gần mẹ cô, nếu không tôi sợ cô không chịu được tử khí trên người bà ấy.
Từ Hương Xảo kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Đại ca, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thiên Sát Cô Tinh là gì?
Trần Hạo nói:
- Cái gọi là Thiên Sát Cô Tinh, chính là một loại người bị trời cao nguyền rủa, trên thân loại người này, trời sinh có một loại tử khí, loại tử khí này khắc chế lục thân, chú định tuổi già cô đơn, liền quỷ thần đều sợ, gặp thì có thể trốn bao xa liền trốn xa bấy nhiêu, nếu bị tử khí nhiễm phải, nghe nói ngay cả thần tiên đều không trốn được kiếp số.
Từ Hương Xảo trợn mắt hốc mồm.
Trên đời này làm sao còn có đồ vật đáng sợ như thế?
Thế nhưng là mẹ mình, căn bản chính là một người phụ nữ bình thường mà, làm sao lại khắc chế lục thân? Làm sao lại bị trời cao nguyền rủa?
- Mẹ? Hắn nói là sự thật sao? Người thật là. . .
Từ Hương Xảo nhìn về phía lão phu nhân, ngữ khí run rẩy hỏi thăm.
Lão phu nhân cố gắng chống thân thể lên, khổ sở nói:
- Xảo Nhi, vị đại sư này nói không sai, mẹ chính là Thiên Sát Cô Tinh, lúc mẹ sinh ra đời, mẹ của mẹ bị rong huyết mà chết, lúc ba tuổi, cha mẹ cũng bị khắc chết, mà theo mẹ trưởng thành càng lớn, những người thân thích của mẹ, cơ hồ mỗi năm đều có người chết, cho nên bọn họ sợ hãi, liền đem mẹ lúc ấy mới mười mấy tuổi gả cho người cha mà con chưa gặp mặt kia, kết quả đêm hôm kết hôn đó, cha con liền uống nhiều quá cũng bị chết, sau đó không đến một năm, cả một nhà liền chỉ còn lại một mình mẹ.
Nói đến chỗ này, lão phu nhân thở dài nói:
- Lúc đầu mẹ cũng thấy tuyệt vọng, cảm thấy mình còn sống chính là một sai lầm, mẹ muốn đi tìm cái chết, nhưng bất luận mẹ chết như thế nào, đều không chết được, mẹ treo cổ thì dây thừng bị đứt, mẹ nhảy sông thì bị đầy vào trên bờ, mẹ không ăn không uống đều được người khác đưa đi bệnh viện cứu trở về, ngược lại hại bệnh viện của người ta cháy. Như thế, mẹ đều từ bỏ ý định muốn chết. Ban đầu mẹ dự định cứ sống đơn độc như vậy tới hết đời, nhưng lại gặp con.
Nói lão phu nhân nhìn về phía Từ Hương Xảo nói:
- Xảo Nhi, con không phải do mẹ sinh ra, con hẳn đã sớm biết, nhưng con là con nhà ai, mẹ cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho con biết. Hôm nay con thế này. . . , mẹ liền không dối gạt con, con là do Lý thần bà đưa tới cho mẹ, lúc ấy thần sắc của bà ấy bối rối, nói mình đắc tội hung vật đáng sợ, không còn sống lâu nữa, nhưng con là tôn nữ duy nhất của bà ấy, không thể để con chết như vậy được, liền đưa con đến chỗ mẹ. Còn giao cho mẹ một khối đồng phù, nói cái đồng phù này có thể phòng ngừa tử khí trên người mẹ ảnh hưởng tới con, mà tử khí trên người mẹ là khắc tinh của toàn bộ sinh linh trong thiên hạ, một khi nhiễm phải nhân quả, tất nhiên sẽ bị tử khí ảnh hưởng. Lúc đầu mẹ rất lo lắng, sợ hại con, nhưng con mang theo đồng phù, lại lớn lên ở bên cạnh mẹ, không chịu ảnh hưởng, mẹ rất vui vẻ, liền đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người con, chăm sóc con lớn lên, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . .
Nói đến nơi này, lão phu nhân biểu lộ thống khổ, lão lệ nhỏ xuống.
Từ Hương Xảo cũng bịt miệng lại, âm khí chuyển hóa thành nước mắt không ngừng chảy.
- Mẹ, con không trách người, không phải mẹ khắc con, chính là con gây nghiệt, mà đồng phù kia cũng bị Dư Văn Diệu. . .
Nói đến chỗ này, Từ Hương Xảo không nói, chỉ là không ngừng rơi lệ.
Nhìn một màn này, Trần Hạo thở dài trong lòng.
Thiên Sát Cô Tinh đáng sợ, sau khi đọc xong cuốn sách kia, Trần Hạo đều run sợ không thôi.
Tử khí của Thiên Sát Cô Tinh chuyên khắc lục thân, chỉ cần nhiễm phải quan hệ, tuyệt đối sẽ có trong danh sách tử vong.
Không chỉ như thế, Thiên Sát Cô Tinh là do trời cao chú định, có thể khắc chết thân nhân, tự thân lại không cách nào chết được, chỉ có thể tự nhiên sống quãng đời còn lại, một khi Thiên Sát Cô Tinh tử vong, tử khí trên người mới có thể tán đi.
Mà trước khi Thiên Sát Cô Tinh chết, người mưu hại thân nhân có quan hệ với Thiên Sát Cô Tinh, ha ha, vậy thì chờ bị tử khí của Thiên Sát Cô Tinh khắc đi, người có quan hệ với Thiên Sát Cô Tinh chỉ có thể bị Thiên Sát Cô Tinh khắc chết, ai dám làm thay, đó chính là tự tìm đường chết.
Giờ phút này, Trần Hạo đã hiểu rõ chân tướng tử vong của Từ Hương Xảo, cũng có chút cảm giác được, Thủy Hầu Tử kia chỉ sợ cũng có công lao của tử khí này, dù sao cũng là tu luyện mấy trăm năm, mà lại được nhiều quỷ anh bảo hộ như vậy, tự thân cũng tu luyện quỷ đạo thần thông, nào có dễ bị xử lý như thế, trước đó tu sĩ Đạo môn còn không phải chỉ có thể phong cấm, cuối cùng còn bồi cái mạng mình sao, mà mình lại dễ dàng giết chết nó, đây chính là nó bị tử khí của Thiên Sát Cô Tinh trả thù thôi!
- Khụ khụ, vậy thì, nếu mẹ cô đã có thể nhìn thấy cô, vậy chuyện này cũng không cần tôi ra sức nữa, cái thẻ ngân hàng này đặt ở nơi đây, có chuyện gì chính hai người cứ nói với nhau đi, tôi. . .
Ding: Quỷ chết cháy Từ Hương Xảo, oan hồn một ngày, hoàn thành nguyện vọng trước khi chết, khấu trừ một năm đạo hạnh.
Trần Hạo còn chưa nói xong, đột nhiên một thanh âm vang lên, sau đó Trần Hạo liền cảm thấy, đạo hạnh của mình bị thiếu đi một năm.
Hiện tại pháp lực của hắn hao hết, còn chưa khôi phục, khấu trừ tự nhiên không phải pháp lực, mà chính là đạo hạnh.
Nói cách khác, Trần Hạo cho dù khôi phục pháp lực, cũng bị thiếu một năm đạo hạnh so với trước đó.
Cảm nhận được loại biến hóa này, Trần Hạo cứng đờ, nhìn cái thẻ ngân hàng mình đặt ở trên giường bệnh một chút, có chút ngơ ngác.
Đại lão, ta đã từ bỏ mà? Tại sao đột nhiên lại nói ta đã hoàn thành rồi?
Chẳng lẽ bởi vì ta đem cái thẻ ngân hàng tới, sau đó đặt ở trên giường bệnh, vậy liền coi như hoàn thành?
Mẹ nó, đại lão ngươi không có nhân tính, ta có thể cầm lại hay không, đưa trở lại cái biệt thự kia?
Trần Hạo có chút khóc không ra nước mắt.
Từng có lúc, vì một năm đạo hạnh, mình phải bôn ba trong đêm, xuyên tỉnh làm nhiệm vụ.
Lần này ngược lại lại tốt, chỉ đưa một cái thẻ, một năm đạo hạnh liền biến mất?
Đây chính là uy lực của Thiên Sát Cô Tinh sao? Mẹ nó ta chỉ là một người đi đường ngoài ý muốn liên luỵ tới, ta và ngươi không có nhân quả mà!
Biểu lộ cổ quái nhìn thoáng qua lão phu nhân, Trần Hạo xoay người rời đi.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào, khó trách toàn bộ quỷ vật ở bệnh viện đều không thấy đâu, mẹ nó có một tên đáng sợ như thế này ở đây, có ai dám tới gần chứ, nhiễm một chút liền phải hồn phi tán rồi.
- Đại. . .
- Đừng gọi tôi, tôi cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng không muốn quản.
- Không phải. . .
- Không có cái gì không phải hết, tôi chưa thấy qua cô, cô cũng không biết tôi, cầu xin cô hãy bỏ qua cho tôi đi.
Lời vừa phát ra, Trần Hạo liền ra phòng bệnh, bước nhanh chạy như bay.
Mẹ nó chứ, không thể ở lại, huyện thành này đều không có cảm giác an toàn, đi, trong đêm đi ngay, đi xa xa, đời này không thể đến nơi này nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Trần Hạo lái xe, liền mở phòng cũng không cần, mang theo mấy con vật, trong đêm rời khỏi huyện thành.
Mấy con vật ở trên xe, vừa rồi không đi theo, nhìn tình huống của Trần Hạo như vậy, đều không hiểu ra sao.
Bạch Lộ tò mò hỏi:
- Đại sư, thế nào? Tại sao lại đi gấp gáp như vậy?
Trần Hạo lộ vẻ xúi quẩy nói ra:
- Đừng nói nữa, kém chút bị lừa chết rồi, huyện thành này quá nguy hiểm, không thể ở lại.
Meo ô!
Nghe được Trần Hạo nói nguy hiểm, mèo mun kêu một tiếng, tỏ vẻ không phục.
Trần Hạo nói:
- Đừng làm rộn, nguy hiểm này không phải tới từ địch nhân, là đến từ trời cao, chúng ta không đắc tội. . . .
Lời còn chưa dứt, Trần Hạo đột nhiên biến sắc, chỉ thấy trên con đường đường phía trước, đột nhiên chạy ra một cái xe điện.
Trần Hạo vội vàng chuyển tay lái, phanh một cái đâm vào hàng rào ven đường, cả xe rung rung không thôi.
Trần Hạo:
- . . .



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất