Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 255: Tiệt Hồ

Chương 255: Tiệt Hồ

Đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, để người chạy xe điện kia cũng ngây ngẩn cả người, sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng nhanh chóng rời đi.
Trần Hạo:
- . . .
Đám sủng vật:
- . . .
- Con mẹ nó chứ, một năm đạo hạnh này của ta cũng đã bị mất rồi, còn muốn kiểu gì đây? Thật mẹ nó muốn lừa chết ta mới hài lòng à?
Trần Hạo kịp phản ứng, trong lòng gầm thét.
- Còn nữa, hệ thống ngươi ra nói một câu, thân là túc chủ của ngươi, ta chết đi đối ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi có phải nên cùng ông trời hỏi vài câu hay không, ông trời coi trọng tiểu tam kia, muốn vứt bỏ vợ cả đi à! Ngươi có bản lĩnh lừa ta, vậy ngươi ra nói chuyện đi!
Ding: Oán tu Trần Hạo, tuyên bố nhiệm vụ trảm Thiên Sát, oán niệm hoàn thành, bảo đảm ngươi đầu thai, đời sau lại hợp tác.
Trần Hạo:
- . . .
Ha ha, đại lão lại nói đùa rồi, cái gì oán tu, ta chính là giải tỏa bức xúc thôi mà, nói một chút thôi mà, trảm cái gì Thiên Sát, người có thể bị thượng thiên nguyền rủa, đời trước khẳng định là tác nghiệt vô số, gặp phải báo ứng, dạng người như thế, ta sẽ không phản ứng gì, đại lão yêu quý, chúng ta vẫn là đời này vui sướng hợp tác đi.
Không chút do dự khởi động xe, Trần Hạo lái vào làn xe, một lần nữa xuất phát, tiếp tục rời xa huyện thành.
Lần này, Trần Hạo lái xe liền chậm hơn rất nhiều, cũng đề cao cảnh giác.
Tựa hồ sau một lần bị tai nạn xe cộ, tử khí của Thiên Sát Cô Tinh đã buông tha Trần Hạo, sau khi lái xe, mãi cho đến cách xa huyện thành đều không tiếp tục phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Trần Hạo thở dài một hơi.
Hung hiểm quá, đây chỉ là tùy tiện tiếp xúc một chút, có chút liên luỵ, không chỉ khấu trừ một năm đạo hạnh, còn kém chút đụng phải người! Liền hệ thống đại lão đều biểu thị không thể trêu vào.
Thiên Sát Cô Tinh, danh bất hư truyền! Xem như ngã một lần lại khôn hơn một chút, về sau gặp được nhiệm vụ khấu trừ đạo hạnh, không quan tâm ngươi là ai, đều tránh xa ta ra một chút.
- Đại sư, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Lộ cảm giác được dị thường của Trần Hạo, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
Trần Hạo thở dài nói:
- Đừng nói nữa, gặp phải Thiên Sát Cô Tinh, kém chút dính đến nhân quả.
Bạch Lộ sửng sốt:
- Thiên Sát Cô Tinh là gì?
Trần Hạo còn chưa mở miệng, chồn đã kêu một tiếng sợ hãi, chi chi không ngừng, trong mắt nhỏ tràn đầy sợ hãi, hiển nhiên, nó biết chuyện về Thiên Sát Cô Tinh.
Sau đó Bạch Lộ sợ hãi nói:
- Còn có loại tồn tại này! Đây không phải là ai cũng không thể trêu vào sao?
Chồn vội vàng kêu lên, giải thích cho Bạch Lộ.
Bạch Lộ lúc này mới chợt hiểu:
- Nói như vậy, chỉ cần chúng ta cách Thiên Sát Cô Tinh xa một chút liền không sao rồi?
Chồn gật đầu.
Bạch Lộ lại hỏi:
- Thế nhưng vì sao lại có loại tồn tại như Thiên Sát Cô Tinh này? Đây là phạm vào sai lầm gì, mới có thể để cho người ta cả đời gặp thống khổ như vậy!
Vấn đề này rất thâm ảo, chồn đầy mắt mờ mịt, không cách nào giải đáp.
Trần Hạo lúc này mở miệng nói:
- Được rồi, đừng hỏi cái này nữa, cái đồ chơi này cũng không phải chúng ta có thể giải thích được, các ngươi chỉ cần biết, những tu sĩ, yêu tu nhỏ nhoi chúng ta không thể trêu vào, nếu gặp lập tức lăn ra xa xa, tự nhiên là vạn sự Đại Cát.
Lần này mèo mun không có phản bác, co quắp tại đằng sau, giả làm mèo ngoan.
Chồn thì cái đầu nhỏ liên tục gật gù, biểu thị đồng ý, có chút đồ vật thật là cấm kỵ, hoàn toàn khó giải.
Cẩn thận từng li từng tí, vạn phần cảnh giác, về sau lên đường bình an vô sự, Trần Hạo lúc này mới yên lòng lại, có chút hiểu ra.
Có lẽ là không phải hệ thống đại lão không thể trêu vào Thiên Sát Cô Tinh, mà là thực lực của mình quá yếu, đại lão muốn kéo mình ra đều không có cách nào. Dù sao gợi ý khấu trừ đạo hạnh đã là cảnh cáo, là mình không rõ, mơ mơ hồ hồ liền chọc tới, cũng không thể trách đại lão!
Ài, tu hành tu hành, khắp nơi đều là cạm bẫy, mình vẫn có đại lão chiếu cố, có ít người ngoài ý muốn gặp, chỉ sợ chết đều không biết mình chết thế nào, thế kia mới gọi là oan uổng.
Vào lúc buổi chiều hai ngày sau, Trần Hạo dừng lại ở bên ngoài một ngọn núi, chồn hưng phấn nhảy xuống xe, vui vẻ chạy tới chạy lui, mắt đầy mê say.
Vẫn là khí tức quen thuộc, hương vị quen thuộc, đây chính là quê quán của ta!
- Chi chi!
Hưng phấn chạy một vòng, chồn tiến lên nhìn về phía Trần Hạo, chi chi gọi.
Bạch Lộ phiên dịch nói:
- Đại sư, Hoàng Thượng mời ngài đi tới Hoàng gia làm khách.
Trần Hạo suy nghĩ trong chốc lát, cười nói:
- Cũng tốt, có thể mở mang kiến thức về Hoàng gia trong ngũ đại tiên gia một chút, cũng coi như chuyến đi này không tệ.
Chồn mừng rỡ, vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Trần Hạo khóa kỹ xe, sau đó mang theo mấy con sủng vật, theo ở phía sau.
Một đường leo lên núi, đi chưa tới một giờ, đột nhiên chồn dừng lại.
Trần Hạo cũng ngạc nhiên nhìn về phía phía trước.
Trên một sườn núi cách đó không xa, một con hồ ly màu đen ngồi xổm ở trên một tảng đá, yên lặng dò xét nhóm Trần Hạo.
Chồn rõ ràng là nhận biết hồ ly đen kia, tựa hồ có chút nhìn không vừa mắt, chạy lên phía trước mấy mét, kêu chi chi đối với hồ ly đen.
Hồ ly đen ô ô đáp lại.
Trao đổi một lát, chồn đột nhiên tỏ vẻ nổi giận, tiếng kêu đều lớn hơn một chút.
Trần Hạo thấy thế không hiểu ra sao cả.
Tình huống này như thế nào, đây là trở về liền muốn đánh nhau sao? Các ngươi đều là một trong ngũ đại tiên gia, chẳng lẽ đoạt địa bàn lẫn nhau, huyên náo tới mức như nước với lửa rồi?
Đang lúc nghi ngờ, Bạch Lộ đột nhiên nói:
- Đại sư, hồ ly đen nói ngươi là người của bọn chúng, nó muốn dẫn ngươi đi.
Cái gì?
Trần Hạo trừng to mắt, lộ vẻ mờ mịt.
Đậu phộng, ta một người sống sờ sờ, như thế nào lại biến thành hồ ly rồi?
Lúc này, hồ ly đen không có ý định cùng chồn trao đổi tiếp, từ trên sườn núi đi xuống, đi tới trước mặt Trần Hạo, ô ô kêu lên, ánh mắt ngược lại là lộ ra vẻ thiện ý.
Trần Hạo nhìn về phía Bạch Lộ.
Bạch Lộ chần chờ một chút, lúc này mới lên tiếng nói:
- Đại sư, nó nói, con rể của Hồ gia, không thể đi Hoàng gia, nhất định phải về nhà ngoại.
Phụt. . .
Trần Hạo kém chút phun ra một ngụm máu.
Lời nói này, càng ngày càng đùa rồi, không chỉ là người của các ngươi, còn là con rể của nhà các ngươi, đừng làm rộn, ta lần đầu tiên tới đông bắc đấy.
Nhìn thấy Bạch Lộ có thể thay mình chuyển đạt ý tứ, hồ ly đen đầu tiên là cảm kích nhìn thoáng qua Bạch Lộ, sau đó tiếp tục ô ô.
Bạch Lộ nói:
- Đại sư, không phải là ngài đã từng gặp được một con hồ ly, hơn nữa còn là bạch hồ?
Trần Hạo sững sờ, chợt giật mình:
- Đúng là có, nhưng mà ta cùng bạch hồ đạo hữu cũng chỉ là hợp tác một lần, về sau liền tách ra, giao lưu cũng không nhiều, cái này cùng con rể cái gì đó, không có quan hệ gì đi.
Hồ ly đen nghe vậy, vội vàng ô ô.
Bạch Lộ tiếp tục phiên dịch:
- Đại sư, nó nói, ngươi gặp được bạch hồ, chính là hoàng tộc trong hồ tộc, bạch hồ lưu lại một đạo hồ khí ở trên thân thể ngươi, cái này nói rõ rằng ngươi đã được bạch hồ nhìn trúng, là con rể của Hồ tộc, bất luận hồ tộc nào nhìn thấy ngươi cũng chỉ có thể lấy lễ mà đối đãi.
Trần Hạo:
- . . .
- Meo ô!
Lúc này, mèo mun kêu lên một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hồ ly đen.
Hồ ly đen giật nảy mình, rõ ràng đối với hắc miêu có chút e ngại, sau đó vô cùng đáng thương nhìn về phía Trần Hạo, ô ô một tiếng.
Bạch Lộ nói:
- Đại sư, nó nói nếu như gặp được ngài lại không mời về được, nếu bị Hoàng gia mang đi, nó sẽ bị trưởng bối trong tộc trừng phạt.
Trần Hạo:
- . . .
Ài, Bạch Hồ đạo hữu của ta ơi, hai ta hoàn toàn trong sạch mà, cái gì cũng không có, ngươi làm gì lạ lưu lại một đạo hồ khí trên người ta, mặc dù có thể là ngươi hảo tâm, nhưng lần này bị hiểu lầm, ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất