Chương 265: Thương Lượng
Nhìn xem đầu của giả thân Hoàng tiên nãi đã mỗi thứ một nơi, Hồ Tiên Phong có chút hãi hùng khiếp vía, Trần đạo hữu này thực là hung tàn, không hổ là người ngay cả Hoàng hồ đều muốn kết giao bằng hữu, thế mà có thể chém giả thân của Hoàng tiên nãi, trâu bò, thực sự quá trâu bò.
Nhưng Hoàng tiên nãi là tồn tại gì, kia là trụ cột của Chồn tộc trong ngũ gia tiên, đại lão yêu tu chân chính, dù là thiếu đi trăm năm đạo hạnh, nhưng kinh nghiệm vẫn còn, cũng không dễ trêu chọc! Hồ Tiên Phong tự nhận không phải là đối thủ, làm không được, theo bản năng liền sợ hãi.
- Ha ha, cái kia, Trần đạo hữu, tục ngữ nói, oan gia nên giải không. . .
Nói được một nửa, nhìn vẻ mặt tựa cười mà không phải cười của Trần Hạo, Hồ Tiên Phong xấu hổ không nói được nữa.
Mẹ nó chứ, cái miệng này của ta cũng thúi quá, sao có thể nói ra lời tự bẫy mình thế này, thẹn với thân phận của ta quá!
- Ha ha, ta cũng chỉ là nói đùa thôi, Hồ đạo hữu đừng coi là thật, cũng không thể bởi vì ta, liền để Hoàng tiên với Hồ tiên xích mích, chuyện này không thích hợp.
Trần Hạo mỉm cười nói.
Hồ Tiên Phong càng ngày càng nóng nảy đến hoảng, lời đều đã nói ra ngoài, kết quả là mình lại sợ, đây không phải tự mình đánh mặt mình sao.
Hơn nữa, Trần Hạo là bạn của Hoàng hồ, cũng chính là bạn của Hồ tộc, bạn bè bị bắt nạt, có thể không giúp đỡ ư? Vậy sau này còn có mặt mũi gì gặp Hoàng hồ nữa?
Cắn răng một cái, Hồ Tiên Phong chân thành nói:
- Trần đạo hữu, nói đến chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi, là Hoàng tiên nãi gây bất lợi cho ngươi trước, nó tổn thất trăm năm đạo hạnh, đó là tự làm tự chịu, không chiếm được lý, cho nên chuyện này, ta khẳng định đứng bên phía ngươi, nếu như Hoàng tiên nãi thật muốn trả thù, Hồ gia khẳng định sẽ giúp ngươi.
- Ha ha, ý tốt của đạo hữu ta xin tâm lĩnh, nhưng chuyện này là ân oán giữa ta với Hoàng tiên nãi, chung quy là việc của chúng ta, không thể liên lụy Hồ tộc, lại nói, pháp bảo của Hoàng tiên nãi còn đang trong tay của ta, ta xem chừng, Hoàng gia khẳng định sẽ đến tìm ta, đến lúc đó lại so đo một phen.
Hồ Tiên Phong sững sờ, kinh ngạc nói:
- Pháp bảo của Hoàng tiên nãi? Có phải là một sợi dây thừng?
Trần Hạo gật đầu.
Ngay lập tức ánh mắt của Hồ Tiên Phong nhìn về phía Trần Hạo càng ngày càng cổ quái.
Chưa nói tiểu tử này có thể chém giả thân của Hoàng tiên nãi, đã đủ ngoài ý muốn, dù sao chênh lệch tu vi vẫn bày ở đó, tên gia hỏa này như thế nào làm được nhỉ?
Bây giờ lại lại đem bản mệnh pháp bảo của Hoàng tiên nãi thu đi, mẹ nó, ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không? Tổn thất trăm năm đạo hạnh lại thêm một kiện pháp bảo bản mệnh, Hoàng tiên nãi lần này thua thiệt thảm rồi, thực lực tối thiểu thấp xuống một nửa! Hiện tại cho dù là ta cũng dám nói chuyện cứng với nó một chút.
- Trần đạo hữu, nếu thật là cái dây thừng kia, vậy cũng không thể dễ dàng trả lại cho nó, cái đồ chơi này đối Hoàng tiên nãi quá quan trọng, không có sợi dây này, về sau gặp được tu sĩ cùng giai nó nói chuyện đều không cứng rắn được nữa. Nhưng không trả cũng không tốt, chém giả thân lại đoạt pháp bảo, đó thật là không chết không ngớt. Coi như đạo hữu không sợ, người nhà của đạo hữu cũng sẽ bị Hoàng gia trả thù, đó mới là đại phiền toái.
Hồ Tiên Phong nghiêm túc nói.
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Đây là bản mệnh pháp bảo sao? Xem ra ta vẫn còn nghĩ quá nông cạn, nếu là như thế, vậy thì dễ nói rồi.
Hồ Tiên Phong suy nghĩ, mở miệng nói:
- Như vậy đi, chuyện này giao cho ta, ta đi thương lượng với Hoàng gia, muốn Hoàng tiên nãi lấy danh nghĩa Hoàng gia thề, đoạn ân oán này sẽ chấm dứt, ngày sau không cho phép Hoàng gia có hành vi trả thù đạo hữu hoặc là người nhà bạn bè của đạo hữu, nếu không Hoàng gia sẽ tuyệt chủng. Mặt khác còn đòi bồi thường với hành vi làm tổn thương đạo hữu, vừa vặn ta có chút hiểu rõ đối với những món bảo bối mà Hoàng gia có, đến lúc đó xem có thể giúp ngươi lừa về được mấy món không.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, ta lúc đầu chỉ tính toán chấm dứt ân oán là được rồi, kết quả ngươi nói so với ta còn hung ác hơn, còn muốn chặt một đao, ngươi xác định Hoàng gia sẽ đồng ý?
Nhìn Hồ Tiên Phong tràn đầy tự tin, Trần Hạo cân nhắc một chút, gật đầu đáp ứng.
Vốn ân oán với Hoàng gia chính là do Bạch Nguyên Hạo mà ra, Bạch Nguyên Hạo vừa chết, chuyện này liền không có cớ, cũng không thể thật cứng rắn đối chọi đến cùng, làm cho Hoàng gia đi trả thù người nhà mới thu tay lại sao? Lúc đó muốn hối hận cũng không kịp rồi.
Nói xong chuyện này, nói chuyện phiếm vài câu, Hồ Tiên Phong liền rời đi.
Trần Hạo trong lúc nhất thời cũng không có tâm tư tu luyện, dứt khoát bắt đầu sửa sang một chút những tích lũy của mình bây giờ.
Đầu tiên là tượng của Chân Vũ Đế Quân.
Cái tượng thần này từ khi ở trong âm động địa mạch bộc phát qua một lần, vẫn chưa khôi phục lại, dù mình gia trì đạo hạnh khai quang, linh tính cũng khôi phục rất chậm, trên cơ bản mười năm pháp lực chỉ có hiệu quả một phần mười so với trước đó, cũng không biết đây có phải là bộc phát quá độ, đả thương tới căn bản của tượng thần đế quân hay không, có lẽ mình cũng nên tìm một nơi ổn định, xây một cái đạo quan, sau đó thử tìm tín đồ chân thành thăm viếng, để tượng thần đế quân thu thập tín niệm của chúng sinh, thử xem hiệu quả có thể chữa trị tốt hơn không.
Một vấn đề lớn khác, chính là liên quan tới Thiên Sát Tử Khí.
Theo lý thuyết, mình tiếp xúc với Thiên Sát Cô Tinh, cũng chỉ là trong một giây lát như vậy, cũng không có ân oán dây dưa quá lớn, mà lại kịp thời rời khỏi, càng là bỏ ra một năm đạo hạnh, kém chút đụng xe vào người khác, đó đã đủ để hoàn lại rồi.
Nhưng lúc chiến một trận với Hoàng tiên nãi, trên người mình lại toát ra Thiên Sát Tử Khí, hơn nữa còn không ít, đây hoàn toàn không hợp lý à, ta lại không đắc tội Thiên Sát Cô Tinh, Thiên Sát Tử Khí sao lại dây dưa không ngớt như thế?
Mà Thiên Sát Tử Khí quấn thân, hẳn là có thể để cho tu sĩ nhập đạo cảm thụ được mới đúng.
Nhưng mà mấy con linh vật một mực đồng hành với mình, lại không có cảm giác được chút nào, gặp được chồn tinh và hồ yêu cũng đều không nhìn thấy, chuyện này nói rõ, Thiên Sát Tử Khí kia cũng không phải là quấn quanh ở trên người mình.
Vậy Thiên Sát Tử Khí kia là từ đâu mà ra?
Trần Hạo thở dài trong lòng:
- Hệ thống đại lão, ngươi cái gì cũng mặc kệ, ta liền không nói, nhưng mà cái Thiên Sát Tử Khí này, ngươi có thể giải thích cho ta hay không, cũng có thể làm cho ta yên tâm hơn một chút.
Lúc đầu chỉ là tùy ý nhắc tới một cái, nhưng không nghĩ tới hệ thống đại lão lần này thật có động tĩnh.
Ding: Thiên Sát Tử Khí, hệ thống thu lấy một năm đạo hạnh của túc chủ để chuyển đổi, ngày sau nếu có nhu cầu, có thể cung cấp một năm đạo hạnh tiếp tục đổi lấy.
Trần Hạo ngây người.
Đậu phộng, đại lão ở trên cao ơi, đại lão nói chuyện với ta, đại lão ngươi bắt đầu thân dân rồi sao? Rất cảm động, đến đây đại lão, chúng ta tiếp tục. . . Ai không đúng, cái gì gọi là cung cấp một năm đạo hạnh tiếp tục đổi lấy? Ngươi đổi lấy như thế, sẽ không phải là khấu trừ đạo hạnh, sau đó lại cung cấp ta một lần cơ hội sử dụng Thiên Sát Tử Khí chứ? Đại lão ngươi giải thích rõ ràng cho ta, nếu không loại mua bán này của ngươi ta không làm.
Ding: Túc chủ đã đoán đúng, chính là dùng đạo hạnh của ngươi để đổi lấy, không cần hoài nghi, đạo hạnh của ngươi bây giờ đã mất đi một năm.
Ding: Chú giải: Hệ thống cung cấp Thiên Sát Tử Khí không chứa thiên ý, chỉ lừa chứ không giết, túc chủ xin tiếp tục cố gắng làm nhiệm vụ, tự thân mạnh mẽ mới thật sự là mạnh mẽ, mọi thứ đều ỷ lại vào hệ thống, túc chủ như ngươi có tác dụng gì.
Trần Hạo:
- . . .
Con mẹ nó, thật vất vả có cơ hội trò chuyện một chút, mẹ nó sao ngươi lại xát muối vào lòng ta thế? Một năm đạo hạnh đổi lấy Thiên Sát Tử Khí, ngươi nói với ta là loại hàng gì, liền chỉ có thể lừa người, mẹ nó chứ, ta vẽ một cái Vận Rủi Phù hiệu quả cũng giống như ngươi, ngươi đây không phải là lừa ta à!
Thế nhưng về sau Trần Hạo nói thế nào, hệ thống cũng không trả lời, căn bản không quan tâm tới hắn.
Trần Hạo sau khi cảm thấy uất ức, cũng có chút an ủi.
Mặc dù là loại hàng dỏm, nhưng là chí ít cũng dọa sợ Hoàng tiên nãi, để nó làm ra hành vi bỏ qua giả thân, nói đến, nó mới là bị lừa thảm nhất.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Hạo mới thấy thoải mái hơn.
Bất kể như thế nào, về sau gặp được ai mà đánh không nổi, dọa người vẫn không thành vấn đề.