Chương 266: Công Phu Sư Tử Ngoạm
Mới rạng sáng ngày hôm sau, Hồ Tiên Phong lại đến đây, đi theo bên người là một con chồn, cũng là người quen, chính là Hoàng gia tổ nãi nãi.
Nhìn thấy Trần Hạo, Hoàng gia tổ nãi nãi nói:
- Trần đạo hữu, ta thay mặt tiên nãi xin lỗi ngài, hi vọng ngài khoan dung độ lượng, tiên nãi nhà ta chỉ là sốt ruột độ kiếp, lúc này mới sinh tà niệm, bây giờ cũng bỏ ra hao phí lớn, hi vọng chúng ta có thể hoà giải.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Hoà giải thì không cần nói, khả năng trong mệnh ta cùng Hoàng gia các ngươi xung đột, cho nên mới nhiều lần đối đầu như thế, đã như vậy, chúng ta đại đạo chỉ lên trời, các ngươi một bên, hôm nay nói sự tình cho rõ ràng, về sau ai đi đường người nấy.
Hoàng gia tổ nãi nãi vốn cũng không trông cậy vào việc Trần Hạo sẽ cho nó mặt mũi, không nói tới việc cứu Hoàng Thượng, kết quả bị đồng tộc đánh lén linh sủng, bị giết chết, đem ân tình triệt tiêu, về sau Hoàng tiên nãi lại đánh chủ ý tới thân thể của Trần Hạo, đây là do Trần Hạo không đủ lợi hại, nếu không đã trực tiếp đánh tới Hoàng gia, không đánh nhau chết sống mới là lạ.
- Liền nghe theo đạo hữu, ngài nói phải làm sao?
Trần Hạo nhìn thoáng qua Hồ Tiên Phong, nói:
- Hồ đạo hữu chẳng lẽ chưa nói rõ ràng sao?
Hoàng gia tổ nãi nãi nhìn chằm chằm Hồ Tiên Phong, khẽ nói:
- Trần đạo hữu, Hồ lão nhân yêu cầu quá mức, ta cảm thấy hay là chúng ta bàn bạc lại.
Trần Hạo:
- . . .
Lão hồ ly này yêu cầu những gì? Thế mà để Hoàng gia tổ nãi nãi tức giận như vậy.
Hồ Tiên Phong nghe thấy thế mở miệng nói:
- Làm sao lại quá phận rồi? Bằng lương tâm mà nói, so với việc Hoàng tiên nãi muốn tính mệnh của Trần đạo hữu, đến cùng cái nào càng quá phận hơn?
Hoàng gia tổ nãi nãi:
- . . .
Hồ Tiên Phong nói:
- Phản bác không được đi, haizz, các ngươi những hoàng tiên này, chính là vừa nhỏ nhen lại còn hẹp hòi, chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác, không muốn tự mình nỗ lực, thanh danh của ngũ gia tiên chúng ta, chính là bị các ngươi làm bại hoại.
Hoàng gia tổ nãi nãi tức giận, nhìn chằm chằm Hồ Tiên Phong, đang muốn mở miệng.
Hồ Tiên Phong liền tiếp tục nói:
- Sao hả, không phục? Đến, để cho ta mạo phạm một chút, ta lại nói lời xin lỗi với ngươi, ngươi có thể tha thứ?
Hoàng gia tổ nãi nãi:
- . . . Lão lưu manh!
Hồ Tiên Phong giễu cợt nói:
- Nói giống như là ngươi chưa bao giờ giở trò lưu manh, nói cho ngươi hay, không lưu manh còn dám xưng hùng ?
Trần Hạo:
- . . .
Con mẹ nó, lão hồ ly đột nhiên trở nên rất điêu ngoa a! Nói chuyện cứng rắn không được, cũng dám ở ngay trước mặt giở trò lưu manh! Đây là ai cho ngươi dũng khí?
Hoàng gia tổ nãi nãi không thèm để ý lão hồ ly vô lại này, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, ta cứ việc nói thẳng, dây thừng hoàng tiên là bản mệnh pháp bảo của tiên nãi, không thể thiếu. Chúng ta nguyện ý dùng mười quyển đạo kinh, ba viên Bổ Nguyên Đan, ba viên Linh Thạch đến trao đổi, không biết ngài có ý kiến gì không?
Ánh mắt của Trần Hạo lấp lóe.
Khoan hãy nói, hắn thật sự có chút động tâm.
Nguyên bản Trần Hạo cảm thấy, nếu như có thể sử dụng cái pháp bảo này để Hoàng gia cùng mình tiêu tan ân oán, liền đã rất có lời, dù sao mình còn yếu, thật muốn chết sống đến cùng, mình thì sao cũng được, nhưng người nhà thì làm sao bây giờ? Đối mặt với hoàng tiên ám toán, người bình thường căn bản không phản kháng được.
Mà Hoàng gia tổ nãi nãi thế mà còn bỏ ra nhiều đồ vật như vậy.
Mười quyển đạo kinh, đây nhất định không phải đạo kinh phổ thông, Bổ Nguyên Đan, đây là đan dược đó, cái đồ chơi này chính mình cũng chưa thấy qua, chớ nói chi là Linh Thạch kia tự mình cũng biết, cũng là đồ vật rất quý giá rất hiếm thấy.
Không đợi Trần Hạo mở miệng, Hồ Tiên Phong giành nói ra trước, khinh thường nói:
- Thật sự là thật hào phóng, Hoàng lão bà tử, nếu không ta xuất ra những này, không đúng, ta lại thêm gấp đôi đến cùng ngươi trao đổi một kiện dây thừng hoàng tiên nhé?
Hoàng gia tổ nãi nãi oán hận nhìn chằm chằm Hồ Tiên Phong.
Trần Hạo nhìn hai vị một chút, không nói chuyện.
Xem ra dây thừng hoàng tiên đối với Hoàng gia thật rất quan trọng, đã lão hồ ly mạnh mẽ như thế, liền để nó hỗ trợ xem sao.
- Hồ lão nhân, chuyện này hình như không liên quan tới ngươi?
Hoàng gia tổ nãi nãi nhịn không được nói.
Hồ Tiên Phong nói:
- Nói tới cái này, ta cũng muốn hỏi một chút, Hoàng tiên nãi trốn ở Hồ thôn của ta chờ độ kiếp, đây là ý gì? Nó bẫy Hồ tộc ta như vậy, có phải là cảm thấy Hồ tộc dễ bị bắt nạt?
Hoàng gia tổ nãi nãi:
- . . .
Hồ Tiên Phong tiếp tục nói:
- Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi khẳng định là đang nghĩ, Hồ gia đã xuống dốc nhiều năm, tôm tép hai ba con, dù là Hoàng tiên nãi thiếu đi trăm năm đạo hạnh, cũng cường đại hơn chúng ta rất nhiều đúng không, ha ha, không sợ nói cho ngươi, chuyện này thượng cấp của chúng ta đã nói, đứng ở bên này của ta, vì Hồ tộc cầu công đạo. Mặt khác, ngươi thật sự cho rằng Hồ tộc xuống dốc rồi? Bây giờ Thanh Khâu Hoàng hồ của chúng ta lại có một con nhập đạo, trước mắt đang tiềm tu, các ngươi có thể bắt nạt ta, ta đánh không lại, ta đồng ý, nhưng là thế sự chuyển vần, ngày sau Thanh Khâu Hoàng hồ đến, món nợ này cũng phải tính từng chút một, ta chỉ sợ đến lúc đó Hoàng gia không đủ để chúng ta giết.
Một câu cuối cùng, uy hiếp mười phần, Hoàng gia tổ nãi nãi nghe xong liền sợ hãi:
- Hoàng hồ Nhập Đạo! Chuyện này sao có thể!
Hồ Tiên Phong hừ lạnh nói:
- Có cái gì là không có khả năng, trời không tuyệt con đường của Hồ tộc, sáu trăm năm, từ khi Lục Vĩ Linh Hồ mất tích, Hồ tộc của ta rốt cục lại nghênh đón một vị Hoàng giả, đến lúc đó, cái gì ngũ gia tiên, Hồ gia mới không thèm, ta là Thanh Khâu nhất mạch, ngươi không với cao nổi.
Hoàng gia tổ nãi nãi:
- . . .
- Trần đạo hữu, nếu như ngươi không hài lòng, vậy ta liền đi về trước, hỏi tiên nãi một chút, lại đến cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Hoàng gia tổ nãi nãi rõ ràng là trong lòng rối loạn, cũng không muốn nhiều lời, nói xong thi lễ một chút, liền xoay người chạy như bay.
Trần Hạo không quấy nhiễu, chờ sau khi Hoàng gia tổ nãi nãi rời đi, lúc này mới nhìn về phía lão hồ ly, nghi ngờ hỏi:
- Hồ đạo hữu, ngươi đến cùng nói ra yêu cầu gì?
Hồ Tiên Phong đắc ý nói:
- Đạo kinh trăm quyển, Bổ Nguyên Đan ba mươi viên, Linh Thạch mười viên, thạch nhũ mười giọt.
Trần Hạo:
- . . .
Đậu phộng, Hoàng gia tổ nãi nãi nói ta đã cảm thấy đủ thành ý, ngươi đây là còn đòi gấp mấy lần! Công phu sư tử ngoạm, khó trách Hoàng gia tổ nãi nãi tức điên.
- Hồ đạo hữu, đây có phải có chút quá mức rồi hay không?
Trần Hạo có thù với Hoàng tiên nãi, đều cảm thấy có chút không có ý tứ.
Hồ Tiên Phong bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ, từ từ nói chuyện, luôn có thể để Hoàng gia bỏ ra một cái giá khiến bọn họ đau lòng, nổ lực trên ranh giới cuối cùng. Nhưng Trần đạo hữu, thứ khác đều có thể không cần, nhưng cái thạch nhũ kia, tuyệt đối không thể thiếu, cái đồ vật này rất tốt, cho dù là đối với đạo hữu, hay là đối với yêu tu, đều có lợi ích to lớn. Hoàng tiên nãi kia cũng là tìm được thạch nhũ này mới có tu vi như hiện tại, nếu không một mảnh Đông Bắc này, sao có thể đến phiên Hoàng gia che trời.
Trần Hạo gật đầu không nói.
Hắn biết thạch nhũ, đây cũng là linh vật liệt danh vào hàng thiên tài địa bảo, có công năng tái tạo sinh cơ, bách bệnh bất xâm, cũng có thể phụ trợ tu hành, tăng tiến đạo hạnh. Ghi chép nói, địa khí ở dãy núi, tạo hóa chung linh, bảy năm mới có thể thai nghén ra một giọt.
Nếu Hoàng tiên nãi có thứ đồ chơi này, kia nhất định phải lấy, không thể thiếu.
- Đúng rồi, Ban Ngành Liên Quan thật muốn tham gia tranh đấu giữa yêu tu sao?
Trần Hạo đột nhiên tò mò hỏi.
Hồ Tiên Phong nói:
- Chuyện này sao có thể, có hiệp nghị tồn tại, chỉ cần yêu tộc không làm loạn, Ban Ngành Liên Quan sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, mọi người bình an vô sự, đây là ta hù lão bà tử này, hừ, lão chồn năm đó dụ dỗ ta, còn muốn để cho ta ở rể Hoàng gia, ha ha, nó có ý nghĩ gì ta rõ ràng, không phải liền là muốn để Hồ gia trở thành phụ thuộc của Hoàng gia sao? Nó tiếp tục mơ tiếp đi, chờ Hoàng hồ của tộc ta thành đạo, đến lúc đó lão tử nhất định phải hung hăng sỉ nhục lão chồn kia, để nó cầu xin tha thứ hô cha.
Trần Hạo:
- . . .