Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 267: Thiên Kiêu Một Mình Nhập Đạo Chân Chính

Chương 267: Thiên Kiêu Một Mình Nhập Đạo Chân Chính

Thật không có nhìn ra, lão hồ ly này cùng Hoàng gia tổ nãi nãi còn có một đoạn ân oán tình cừu như thế, trong đầu đang tưởng tượng cảnh một con chồn với một con hồ ly ở trong bụi cỏ ma sát ma sát. . . Ặc ặc, không dám nghĩ, cay con mắt quá.
- Khụ khụ, Hồ đạo hữu, vậy chuyện này liền giao cho ngươi, ta cũng không quan tâm tới nữa, cứ dựa theo tiêu chuẩn của Hoàng gia tổ nãi nãi, vượt hơn nhiều ít, chúng ta chia đều.
Trần Hạo vội vàng nói.
Hồ Tiên Phong chần chờ một chút, nói:
- Chia đều thì không cần, ta chỉ muốn hai giọt thạch nhũ, dù sao Hồ gia ta quả thật đang quá xuống dốc, hắc hồ có thể nhập đạo quá ít, có hai giọt thạch nhũ, ta liền có thể bồi dưỡng được hai con hắc hồ nhập đạo, truyền thừa căn cơ.
Trần Hạo nói:
- Được, hết thảy làm phiền Hồ đạo hữu.
Chờ Hắc Hồ hài lòng rời đi, Trần Hạo cũng thở dài một hơi.
Thu hoạch ngoài ý liệu không tính, chí ít hiện tại có thể cam đoan ân oán với Hoàng tiên nãi xem như kết thúc.
Mặc dù biết cái gai này vẫn cắm ở đây, tương lai có cơ hội, tất nhiên sẽ chấm dứt, nhưng chí ít cũng có thể tranh thủ thời gian cho mình, chờ sau này ai bắt nạt ai cũng chưa biết được.
Tâm không lo lắng, nhẹ nhõm tự nhiên.
Nhìn thấy mèo mun đang trầm mê trong manga, Trần Hạo tiện tay liền kéo nó tới.
Mèo mun vùng vẫy một hồi, bất mãn nhìn về phía Trần Hạo.
Lúc muốn ngươi ôm thì ngươi không ôm, lúc không muốn ngươi ôm thì ngươi lại ôm, ngươi làm chủ nhân không hợp cách.
Trần Hạo tức giận:
- Mỗi ngày đều đọc manga, ngươi nhìn ngươi mập cỡ nào rồi, đi, theo ta ra ngoài đi bộ đi.
Mèo mun trừng mắt.
Tản bộ? Hắc hắc, chủ nhân ngu xuẩn, ngươi quá coi thường ta, thần tượng của ta là mèo cam, còn lâu mới thèm đi tản bộ ấy.
Thân thể lắc một cái, mèo mun từ trong ngực Trần Hạo nhảy ra, cắp cuốn manga lên liền chạy.
Chủ nhân cái gì, lúc mấu chốt dùng một chút liền được rồi, lúc không có việc gì, đang làm gì thì làm cái đó đi, đừng có dụ dỗ ta.
Nhìn mèo mun chạy xa, Trần Hạo im lặng.
Con mèo chết tiệt này, có phải là bị ta làm hư, một chút cũng không đáng yêu như mèo nhà khác.
Sau đó ánh mắt của Trần Hạo lại nhìn về phía gà ngốc.
Gà ngốc tối hôm qua xem tivi quá muộn, làm cho việc gáy sáng đều quên, lúc này đang co ro ngủ bù, ngủ đến mơ mơ màng màng.
Về phần Bạch Lộ cùng lam hồ điệp, một con trầm mê tu hành, một con trầm mê vào hũ mật ong, đoán chừng cũng sẽ không theo mình lãng phí thời gian.
Trần Hạo bất đắc dĩ thở dài, một mình đi ra ngoài.
Đi tới hồ thôn, Trần Hạo chưa bao giờ đi dạo qua.
Lúc này nhàn rỗi, cũng không còn lo lắng, vừa vặn nhìn xem.
Một đường tản bộ, Trần Hạo gặp người thì chào hỏi, gặp hồ ly cũng chào hỏi, bất tri bất giác, liền đi tới bên ngoài một cái viện to lớn.
Viện này khác với những viện tử khác trong hồ thôn. Diện tích không chỉ lớn hơn nhiều lần, mà ngoại hình thoạt nhìn giống như là từ đường.
Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn quan sát, phát hiện âm khí trong cái từ đường này rất nặng, có khí tức âm linh!
Sau khi dò xét một chút, Trần Hạo đột nhiên cười, cất bước đi vào.
Đi tới cửa viện, đứng xem xét, quả nhiên, chính là một cái từ đường.
Ở trên đại sảnh thờ phụng rất nhiều bài vị, trên đó viết từng cái danh tự.
Hồ Hữu Đức, Hồ Hữu Sơn, Hồ Nguyệt Tân, Hồ Nguyệt Vũ. . .
Từ những tên tuổi kia mà xét, đều là Hồ tộc.
Đang đánh giá bàn, thần sắc của Trần Hạo hơi động, quay đầu nhìn về phía một bên, một đám âm linh hồ ly ngồi xổm ở một bên, tò mò nhìn hắn.
Đang muốn mở miệng, Trần Hạo sững sờ, hắn thấy được một âm linh nhân loại đứng sau lưng đám âm linh hồ ly.
Âm linh này là nữ hài, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tết tóc đuôi ngựa, mặc áo lông, sợ hãi mà đứng. Nhìn cũng là mi thanh mục tú.
Có ý tứ, từ đường của Hồ tộc, tại sao có thể có âm linh nhân loại tồn tại.
Trần Hạo mỉm cười nói:
- Các ngươi khỏe chứ.
Nhìn thấy Trần Hạo mở miệng, đám âm linh hồ ly lập tức kinh ngạc kêu lên chi chi, đáng tiếc Bạch Lộ cùng lam hồ điệp không ở bên cạnh hỗ trợ phiên dịch, Trần Hạo nghe không hiểu.
- Anh nhìn thấy chúng tôi?
Nữ hài cũng mở miệng, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói:
- Anh đã nói chuyện, đương nhiên là nhìn thấy. Tiểu cô nương, em tên là gì? Làm sao ở trong từ đường Hồ tộc?
Con mắt của nữ hài trừng lớn:
- Anh biết nơi này là từ đường Hồ tộc? Anh biết Hồ yêu mà không sợ sao?
Trần Hạo nói:
- Tiểu cô nương, anh là người tu hành, đến Hồ tộc làm khách, đương nhiên không sợ.
- Anh là tu chân giả!
Tiểu cô nương vừa mừng vừa sợ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói:
- Xem như thế đi, à, em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh.
Tiểu nữ hài vội vàng ôm quyền, nghiêm mặt nói:
- Tiền bối khỏe không, em tên là Tôn Nguyệt, là một người yêu thích tu hành, ngoài ý muốn đi vào từ đường Hồ tộc.
Trần Hạo ngạc nhiên:
- Em gọi anh là tiền bối? Em cũng là người tu hành?
Tôn Nguyệt ngượng ngùng cười một tiếng:
- Cái kia, em chính là tự mình tu luyện, tìm bí tịch trên mạng, sau đó khắp nơi thu thập, không ai chỉ điểm, ai biết lúc em tu luyện, đột nhiên hồn phách lại ly thể, mơ mơ màng màng liền đi tới nơi này, may mắn được Hồ tiền bối thu lưu, lúc này mới không bị tán hồn.
Trần Hạo trừng to mắt.
Đậu xanh rau muống, không ai chỉ điểm cũng dám mò mẫm tu luyện, lá gan này của ngươi cũng quá mập rồi, cái đồ chơi này là không thể tự mình loạn tu. . . Mà không đúng, người bình thường cho dù mò mẫm tu luyện, đó cũng không có tác dụng mà, không có thiên phú, coi như cho bí tịch chân chính, cũng căn bản không tu luyện ra được cái gì.
Tiểu cô nương này, thế mà tu luyện tới hồn phách ly thể! Mẹ nó chứ, nha đầu này có thiên phú, hơn nữa thiên phú không nhỏ.
Trần Hạo ngạc nhiên dò xét Tôn Nguyệt.
Lúc này, Trần Hạo phát hiện ra dị dạng.
Bình thường âm hồn đều là âm khí tràn ngập, mà tiểu cô nương này thế mà linh quang sung mãn, đây là thật đã Nhập Đạo, đã rèn luyện qua hồn phách bản thân.
Thiên kiêu, thiên kiêu chân chính một mình nhập đạo!
Mắt Trần Hạo sáng rực lên, tâm tư lưu động, nhưng mặt ngoài lại rất bình tĩnh, nhìn Tôn Nguyệt nói:
- Em thật đúng là gan to bằng trời, không ai chỉ điểm liền dám tu hành, hiện tại hồn phách ly thể, thời gian lâu dài sẽ gặp phiền toái rất lớn đấy.
Tôn Nguyệt ủy khuất nói:
- Em cũng không biết sẽ gặp phải tình huống như vậy, tiền bối, anh có thể giúp em một chút hay không, em đã ly thể gần nửa tháng, Hồ tiền bối nói giúp ta, nhưng mà ông ấy bề bộn nhiều việc, một mực trì hoãn.
Ding: Ly hồn Tôn Nguyệt, linh hồn nửa tháng, hoàn thành linh nguyện, ban thưởng bảy ngày đạo hạnh.
Quả nhiên kích phát nhiệm vụ, nha đầu này quả thật tu luyện linh hồn của mình ly thể.
Ha ha, một mình nhập đạo sao? Dạng thiên kiêu như thế này, há có thể bỏ mặc không quan tâm, ca phải thu.
- Được, anh có thể giúp em, nhưng anh có một yêu cầu.
Trần Hạo nói thẳng.
Tôn Nguyệt nói:
- Mời tiền bối nói.
Trần Hạo nói:
- Anh hộ tống hồn phách em về lại thân thể, nhưng mà em phải bái anh làm thầy.
Tôn Nguyệt sững sờ, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
- Tiền bối, ngươi. . .
Trần Hạo cười nói:
- Em không có người chỉ điểm như thế, liền có thể tu hành nhập đạo, ly hồn xuất thể, đối với người tu hành chúng ta mà nói, chính là truyền nhân tốt nhất, đã gặp, thu làm đệ tử là lựa chọn tốt nhất.
Tôn Nguyệt chần chờ một chút, nói:
- Cái kia, Hồ tiền bối cũng nói muốn thu em làm đồ đệ.
Ha ha, lão hồ ly quả nhiên cũng đánh chủ ý tới nha đầu này a, bất quá đáng tiếc, ca đã phát hiện, không liên quan đến ngươi.
Trần Hạo liền nói ngay:
- Nó là yêu tu, cùng nhân loại chúng ta khác biệt, chỉ điểm ngươi không có hiệu quả tốt hơn anh, mà lão hồ ly hiện tại đang rất bận rộn, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó giúp được em, đến lúc đó hồn phách em quay về thân thể đều khó khăn, chớ nói chi là tu hành.
Tôn Nguyệt quá sợ hãi, nói:
- Vậy làm sao bây giờ.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Anh sẽ đến giúp em, đồ nhi ngoan.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất