Chương 268: Lão Hồ Ly Giảo Hoạt
Từ trong từ đường ra, Trần Hạo có chút bất đắc dĩ.
Dụ dỗ thất bại, tiểu nha đầu tuổi không lớn, phẩm hạnh lại không tồi, sự tình đã đáp ứng, liền tuyệt không đổi ý, mình mặc dù nói nghiêm trọng thế mà cô bé vẫn cự tuyệt mình.
Nhưng Trần Hạo cũng có chút thưởng thức.
Chọn lựa đệ tử, không chỉ có nhìn thiên phú, còn phải nhìn phẩm đức, nếu không nuôi ra một con bạch nhãn lang, vậy liền xong.
Tôn Nguyệt này, rất không tệ.
Đi tìm lão hồ ly, hỏi một chút nó đến cùng có ý gì, thiên kiêu của nhân tộc ta, nó muốn chỉ điểm như thế nào, nếu như quả thật so với mình càng tốt hơn thì đành thôi, nếu như là có tâm tư gì khác, vậy mình cũng không thể đồng ý.
Một đường dạo bước, không bao lâu, Trần Hạo liền đến đến một căn lầu nhỏ hai tầng.
Đây là nhà lầu duy nhất trong hồ thôn, bên trong nhà lầu, khí tức của Hồ Tiên Phong vô cùng dễ thấy. Không chỉ như thế, còn có khí tức của hai tu sĩ khác.
Trần Hạo chần chừ một lát, quay người rời đi.
Rõ ràng căn lầu này chính là nơi làm việc của phân bộ của Ban Ngành Liên Quan, cái ban ngành này, Trần Hạo cảm thấy bớt tiếp xúc thì thỏa đáng hơn.
Nhưng hắn vừa mới chuyển thân, tiếng của lão hồ ly liền truyền tới:
- Trần đạo hữu đã tới, làm sao không tiến vào?
Quay người nhìn lại, Trần Hạo nhìn thấy Hồ Tiên Phong ngồi xổm ở trên bệ cửa sổ lầu hai, nhìn lại.
Trần Hạo cười nói:
- Hồ đạo hữu đang bận chuyện, ta không muốn quấy rầy.
Hồ Tiên Phong nói:
- Cũng không có việc gì, chỉ là vấn đề liên quan tới Nguyên Hạo, Trần đạo hữu cũng là người biết chuyện, muốn đi lên ngồi một chút hay không.
Lần này ngữ khí của Hồ Tiên Phong, ngoài ý muốn có một chút khác biệt, nghe có chút hương vị ngưng trọng.
Ánh mắt của Trần Hạo giật giật, đi vào lầu nhỏ.
Lên lầu hai, Trần Hạo liền thấy Hồ Tiên Phong, cũng nhìn thấy hai trung niên nam tử.
Hai người một béo một gầy, một cao một thấp, đều có tu vi trên người, nhưng cách ăn mặc như người bình thường, mặc âu phục đi giày da, bộ dáng của một nhân sĩ thành công.
Nhưng ánh mắt của hai người lúc nhìn về phía Trần Hạo lại hết sức cổ quái, làm Trần Hạo cảm giác rất không thoải mái.
Trần Hạo nhìn về phía Hồ Tiên Phong, ánh mắt hỏi thăm tình huống như thế nào.
Hồ Tiên Phong cười nói:
- Đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hai vị này là cấp trên của chúng ta phái tới xử lý chuyện liên quan tới Bạch Nguyên Hạo, bởi vì Bạch Nguyên Hạo làm trái với quy định, cho nên muốn dẫn hồn phách của Bạch Nguyên Hạo đi, nhưng Bạch Nguyên Hạo đêm qua đã rời đi, cũng không biết đi nơi nào.
Trần Hạo im lặng.
Mẹ nó, ngươi là một Hồ yêu, còn có thể để Bạch Nguyên Hạo từ dưới mí mắt chuồn mất? Đây không phải là quá khéo đi, chắc hẳn là ngươi đã động tay chân rồi. Mẹ nó chứ, chuyện này cùng ta không có liên quan gì đến ta.
- Là như thế hả, có thể chiêu hồn mà, trực tiếp gọi trở về là được.
Trần Hạo bình tĩnh trả lời.
Hồ Tiên Phong thở dài nói:
- Hôm qua thi thể của Bạch Nguyên Hạo đã được kéo đi hoả táng, không có thi thể làm dẫn, hồn phách của Bạch Nguyên Hạo không nơi nương tựa, pháp thuật chiêu hồn kia sợ là không được.
Trần Hạo:
- . . .
Cố ý, ngươi khẳng định là sớm biết như vậy, cho nên mới làm thế, lão hồ ly này quả thật rất giảo hoạt.
Nhưng cũng có thể lý giải, gia gia của Bạch Nguyên Hạo cùng lão hồ ly là bạn nối khố, tình cảm vẫn ở đó, mặc dù cách làm của Bạch Nguyên Hạo làm tổn thương tình cảm của Hồ tộc, nhưng chung quy Bạch Nguyên Hạo là đời cháu, gây ra cũng là do chấp niệm tu hành quá sâu, bây giờ đã bỏ mình, cũng coi là trả giá cho những gì mình gây ra, nếu như còn muốn cho cháu trai của lão hữu sau khi chết bị tra tấn, lão hồ ly không nhẫn tâm được như vậy cũng là bình thường.
- Vậy Hồ đạo hữu định làm như thế nào?
Trần Hạo mỉm cười đem bóng da đá trở về.
Hồ Tiên Phong bất đắc dĩ nói:
- Cho nên ta cũng buồn rầu a, hồn phách thường rất mờ mịt, nếu thật lòng muốn ẩn núp, ai cũng không có cách nào tìm ra.
Nhìn Trần Hạo và Hồ Tiên Phong một hỏi một đáp, một bộ hát hí khúc, mặt của nam tử cao gầy trong hai trung niên nam tử kia không thay đổi mở miệng nói:
- Nhưng nói thế nào thì nói, Hồ đạo hữu thả Bạch Nguyên Hạo đi, chính là thất trách, việc này tôi phải báo lên trên.
Hồ Tiên Phong cười nói:
- Chuyện này cũng được, tốt nhất là để tổng bộ điều động đạo hữu lợi hại hơn tới, nói không chừng có biện pháp bắt lấy Bạch Nguyên Hạo. Miệng nói thế, nhưng Hồ Tiên Phong lại vô cùng bình tĩnh.
Thân là một lão tiền bối đã hợp tác với Ban Ngành Liên Quan từ thời kì kiếp nạn, nó quen biết rất nhiều đại lão, còn cùng chụp ảnh với mấy vị lão tướng quân, chỉ bằng thân phận này, mặc dù chỉ là người phụ trách của một cái phân bộ, nhưng nếu đi đến tổng bộ, coi như người tổng phụ trách Ban Ngành Liên Quan nhìn thấy nó, cũng phải gọi một tiếng Hồ lão, nhiệt tình chiêu đãi.
Hai tên hậu bối tu sĩ thế mà uy hiếp nó? Ha ha.
Trung niên nam tử:
- . . .
Lúc này, nam tử mập lùn kia mở miệng nói:
- Chuyện liên quan tới Bạch Nguyên Hạo, tạm thời không đề cập tới, đợi khi tìm được lại nói, vị này hẳn là Trần Hạo Trần đạo hữu, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.
Lông mày Trần Hạo nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía người này.
A, khẩu khí không nhỏ a, cái gì gọi là có chút việc muốn hỏi ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thượng cấp của ta? Hay là sư môn trưởng bối của ta?
Trần Hạo cũng cười:
- Đạo hữu có chuyện gì?
Mập lùn nam tử nói:
- Đạo hữu trước đó đi qua địa mạch âm động? Tôi muốn hỏi cậu, hỏa quả kia bị ai chiếm được?
Trần Hạo nói:
- Không biết.
Nam tử mập lùn nhướng mày:
- Trần đạo hữu, xin hãy phối hợp với tôi, hỏa quả can hệ trọng đại, chúng tôi cần hiểu rõ tường tình.
Trần Hạo cười nói:
- Nói đến, lúc trước người tiến vào địa mạch âm động không ít, vì sao anh liền khẳng định tôi biết? Lúc ấy nhiều yêu tu lợi hại như vậy, người của các anh đều chạy, chẳng lẽ còn trông cậy vào tôi lưu lại cùng những yêu tu lợi hại kia tranh đoạt sao?
Nam tử mập lùn nói:
- Nhưng chúng tôi đã hỏi qua, cậu cũng ở đó.
Sắc mặt Trần Hạo lạnh xuống:
- Thứ nhất, tôi ở đây cũng không đại biểu tôi cảm kích, tôi chỉ là tận nghĩa vụ của một người tu hành, gặp chuyện hỗ trợ. Thứ hai, tôi không phải thủ hạ của Ban Ngành Liên Quan, tôi không có nghĩa vụ phối hợp với anh điều tra cái gì. Thứ ba, hỏa quả là thiên tài địa bảo, người có duyên có được, đều là người tu hành, đừng nói tới chuyện có hay không có, nếu như anh muốn nói phàm là nơi hoang dại đều là của Ban Ngành Liên Quan, vậy tôi không lời nào để nói.
- Đạo hữu chớ nói lung tung, tôi không phải có ý này.
Người đàn ông mập lùn biến sắc, vội vàng giải thích.
Nếu như dám thừa nhận mọi nơi nều là của Ban Ngành Liên Quan, vậy trách nhiệm này lớn rồi, gã căn bản đảm đương không nổi.
Trần Hạo giễu cợt nói:
- Đã vô chủ không phải của Ban Ngành Liên Quan, vậy chuyện hỏa quả còn có gì quan trọng nữa? Chẳng lẽ không phải ai đạt được chính là của người đó sao?
Nam tử mập lùn:
- . . .
Nam tử cao gầy mở miệng nói:
- Trần đạo hữu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi, cũng không có ý tứ gì, nếu đạo hữu đã không muốn nói, vậy quên đi.
Trần Hạo cười không nói.
Hồ Tiên Phong lúc này mở miệng nói:
- Hai vị đạo hữu, chúng ta vẫn trước tiên nói một chút chuyện của Bạch Nguyên Hạo đi, vấn đề này ta thất trách, trong lòng áy náy, cho nên lão đầu tử chủ động đơn xin từ chức, hết thảy làm phiền hai vị đạo hữu.
Nói xong Hồ Tiên Phong không để cho hai nam tử trung niên kia mở miệng, liền nói với Trần Hạo:
- Trần đạo hữu, ngươi tìm ta có việc đi, chúng ta ra ngoài nói.
Nói xong nó dẫn đầu đi ra ngoài cửa, Trần Hạo không nhìn hai vị nam tử trung niên kia, đi theo.
Chờ rời khỏi lầu nhỏ, Trần Hạo nhìn về phía Hồ Tiên Phong nói:
- Hồ đạo hữu, tình huống này là như thế nào?
Hồ Tiên Phong thở dài nói:
- Còn có thể là cái gì nữa, lão đầu tử phụ trách phân bộ vùng này rất nhiều năm, có vài người đã sớm nhìn không quen, cảm thấy ta là một yêu tu dị loại, không đáng tin, đã sớm muốn tìm cơ hội để cho ta về hưu, hiện tại được rồi, xảy ra chuyện của Bạch Nguyên Hạo, xem như nắm lấy tay cầm.
Trần Hạo im lặng, cái Ban Ngành Liên Quan này cũng không phải đơn vị phúc lợi gì, đối mặt cũng đều là tình huống dị thường, hoàn toàn là công việc lao tâm lao lực lại gặp nguy hiểm, công việc như thế còn có người muốn giành?
- Nhưng bọn gia hỏa này cũng không chiếm được tiện nghi, hắc hắc, Hoàng tiên nãi đạo hạnh tiêu giảm trăm năm, lão tặc thử kia khẳng định ngồi không yên, từ nay về sau, khẳng định sẽ có thêm nhiều chuyện phát sinh, đến lúc đó cũng sẽ mặc kệ chuyện của lão đầu tử.
Hồ Tiên Phong cười hắc hắc, không hề buồn bã ngược lại có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Hạo liếc qua lão hồ ly.
Đúng là tính toán của hồ ly. Ai ăn thiệt thòi cũng còn chưa biết đây.
- Đúng rồi, đạo hữu tới tìm ta thật có chuyện gì?
Hồ Tiên Phong lại hỏi.
Trần Hạo gật đầu:
- Là có chút việc, ừ, liên quan tới tiểu nữ hài trong từ đường Hồ tộc kia, Hồ đạo hữu đến cùng có ý tưởng gì?
Hồ Tiên Phong sững sờ, kinh ngạc nói:
- Ngươi đi từ đường?
Trần Hạo cười nói:
- Tùy tiện tản bộ một cái, nguyên bản chuẩn bị bái tế một chút, kết quả phát hiện kinh hỉ ngoài ý muốn.
- Cái gì kinh hỉ, kia là của ta.
Lão hồ ly vội vàng phản bác.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Ta cũng không có nói là của ta, chính là muốn hỏi một chút, dù sao dạng thiên kiêu như thế này thế nhưng là của nhân tộc chúng ta, không thể trơ mắt nhìn cô bé đi theo một yêu tộc, bị dạy lệch đi.
Hồ Tiên Phong trừng to mắt:
- Trần đạo hữu, lời này của ngươi ta không thích nghe, cái gì gọi là dạy lệch đi, Hồ tộc của ta truyền thừa từ xa xưa, cũng không thấy yếu nhược hơn chút nào so với truyền thừa Đạo môn, bái ta làm thầy, khẳng định không tệ.
Trần Hạo chân thành nói:
- Vậy sau khi bái ngươi làm thầy? Ngươi là đơn thuần muốn dạy dỗ cô bé, vẫn là có tâm tư khác?
Hồ Tiên Phong im lặng.
Một lát sau, Hồ Tiên Phong mở miệng nói:
- Nói thật, ta còn thực sự có chút tâm tư, dù sao Hồ tộc xuống dốc quá tệ rồi, trước mắt có cấp bậc như ta cũng chỉ có năm ba con, còn ở nơi khác, đều có gia tộc, hắc hồ nhất tộc cũng chỉ có một mình ta chèo chống, mấy chục năm nữa, chính là thiên kiếp trăm năm của ta, đến lúc đó nếu như ta tránh không được, thân tử đạo tiêu, vậy hắc hồ tộc của ta coi như xong, ta cần giải quyết nỗi lo về sau cho tộc nhân, Tôn Nguyệt đến đây, lão đầu tử cảm giác đây chính là thượng thiên an bài, ta dự định cẩn thận dạy bảo nàng, bồi dưỡng thành tài, ngày sau nếu như ta xảy ra chuyện, cũng có thể có đồng đạo bảo vệ hắc hồ nhất tộc.
Trần Hạo khẽ liếc.
Lão hồ ly này lại có ý nghĩ như vậy, vậy ngược lại không thành vấn đề.
Dù sao vì tương lai của tộc nhân tìm kiếm chỗ dựa, nếu lão hồ ly dạy bảo Tôn Nguyệt, nhất định sẽ tận tâm tận lực, dạng này nỗ lực càng nhiều, hồi báo càng nhiều.
- Nếu là như thế, vậy liền không thành vấn đề, chuyện của Tôn Nguyệt, ta sẽ. . .
Trần Hạo còn chưa nói xong, đột nhiên Hồ Tiên Phong liền chặn hắn lại, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, nếu như Trần đạo hữu đối Tôn Nguyệt cũng có ý tưởng, cũng không phải không thể thương lượng, dù sao ta là yêu tu, cũng chưa từng dạy bảo qua đệ tử nhân loại, ở thời đại như thế này, có thể bồi dưỡng thành tài hay không, ta cũng không nắm chắc, nếu như đạo hữu có thể nỗ lực một chút, ta cũng có thể tặng cho ngươi nha.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, ngươi vừa mới kiên trì xong? Nói phải bảo vệ tộc nhân? Ngươi mẹ nó cứ như vậy từ bỏ rồi? Lão hồ ly, ta khinh bỉ ngươi.