Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 269: Kết Minh Thu Đồ

Chương 269: Kết Minh Thu Đồ

- Hồ đạo hữu muốn điều kiện gì?
Trong lòng mặc dù khinh bỉ, nhưng Trần Hạo vẫn hỏi ra.
Hồ Tiên Phong cười nói:
- Ta muốn đạo hữu bảo vệ Hồ gia của ta trăm năm.
Trần Hạo:
- . . .
Ha ha, thật sự là chủ ý rất hay, một người còn cần bồi dưỡng, tương lai không thể xác định, một người không cần bồi dưỡng, đồng thời có chút tiềm lực, tùy thời đều có thể cần dùng đến. Còn nữa nếu ta đáp ứng, vậy ta bảo vệ Hồ gia của ngươi, đồ đệ của ta, về sau khẳng định cũng phải giúp Hồ gia, giao dịch này, ngươi chiếm hết tiện nghi rồi.
Lão hồ ly, ngươi nghĩ quá tốt rồi.
Trần Hạo quả quyết nói:
- Được, điều kiện này ta cự tuyệt.
- Thật sao, đạo hữu. . . Ồ!
Hồ Tiên Phong lúc đầu ra vẻ bình tĩnh, nghe vậy kinh hỉ, sau đó đột nhiên mắt trợn tròn.
Mẹ nó, ngươi cự tuyệt, ngươi còn được cái rắm!
Trần Hạo hừ lạnh, không chút do dự xoay người mà đi.
Chỉ là phát hiện thiên kiêu tự mình nhập đạo, không đành lòng cứ như vậy bỏ qua.
Nếu như lão hồ ly muốn bồi dưỡng, vậy liền để nó bồi dưỡng, vừa vặn ta cũng bớt lo.
- Đạo hữu, đừng nóng vội, còn có thể thương lượng, nếu không thời gian ít chút, tám mươi năm, này chớ đi, bảy mươi. . . Năm mươi năm, chỉ cần năm mươi năm, ngươi liền có thể có được một đệ tử thiên kiêu một mình nhập đạo! Việc giao dịch này ta nói ra, cao nhân Đạo môn đánh vỡ đầu đều sẽ tranh đoạt.
Lão hồ ly không cam tâm từ bỏ, đi theo đằng sau Trần Hạo, thật giống như một tên nhân viên chào hàng.
Trần Hạo hoàn toàn không để ý.
Mắt thấy cái này chuyện tốt muốn bị phá hỏng, Hồ Tiên Phong đột nhiên nói:
- Nếu không, chúng ta liên hợp bồi dưỡng, cùng một chỗ làm sư phụ thì sao?
Bước chân của Trần Hạo dừng lại, kinh ngạc nhìn lão hồ ly:
- Đây là như thế nào?
Hồ Tiên Phong chân thành nói:
- Chúng ta cùng một chỗ thu Tôn Nguyệt làm đệ tử, công pháp nàng tu luyện do ta cung cấp, về sau ở tại hồ thôn tu hành, bất quá một chút tài nguyên tu hành, ngươi cũng phải giúp đỡ, nếu ta vượt qua thiên kiếp hoặc là Hồ gia có vị trụ cột thứ hai, như vậy Tôn Nguyệt liền xem như đệ tử của ngươi, ngày sau trở về sơn môn của ngươi.
- Vậy nếu như không có thì sao?
Trần Hạo hỏi.
Hồ Tiên Phong nói:
- Thì vẫn là đệ tử của ngươi, nhưng Tôn Nguyệt tính là thiếu ân tình của Hồ gia, phải bảo vệ Hồ gia, cam đoan Hắc Hồ một mạch không dứt.
Trần Hạo suy nghĩ một chút, nói:
- Ý của ngươi, Tôn Nguyệt vẫn là đệ tử của ta, nhưng tài nguyên tu hành của cô bé chúng ta cùng gánh vác, nhưng phải lưu tại hồ thôn, một khi tương lai đạo hữu độ không qua thiên kiếp, an nguy của Hồ gia liền rơi vào trên người cô bé, nói cách khác, trách nhiệm vẫn là rơi vào trên người ta, mà ta lại còn đặt đệ tử ở nơi này của ngươi làm con tin.
Hồ Tiên Phong nói:
- Không thể nói như thế, chỉ là để Tôn Nguyệt trở thành một cái cầu nối ở giữa chúng ta, ngày sau Hồ tộc cùng đạo hữu cùng tiến cùng lui. Trần đạo hữu, xin hiểu cho tâm tình của ta, dù sao Hồ gia hiện tại chỉ có một mình ta chèo chống, nếu như ta đi rồi, Hắc Hồ tộc coi như triệt để xuống dốc, có thể xoay người hay không cũng khó nói, ta cần vì hậu bối tìm kiếm một chỗ dựa, Tôn Nguyệt xuất hiện là một hi vọng, lại không phải toàn bộ, nếu có đạo hữu tương trợ, vậy an nguy của Hồ gia ta liền càng thêm bảo đảm.
Trần Hạo yên lặng.
Có thể nhìn ra, Hồ Tiên Phong đây đã là làm ra nhượng bộ lớn nhất, mà mình cũng tương đương với một cọng cỏ cứu mạng của nó, dù sao mình tuổi còn trẻ, tu vi bày ở nơi này, tương lai tiền đồ vô lượng. Hơn nữa còn có quen biết cùng Bạch Hồ, đáng tin cậy.
Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không thấy có gì không tốt.
Một mình nhập đạo, thiên phú này tuyệt đối là thiên kiêu ức dặm có một, một khi bỏ lỡ, muốn gặp được cũng không phải dễ dàng như thế nữa.
Mặc dù thời gian mình tu hành rất ngắn, nhưng Trần Hạo cảm thấy tương lai cũng nên thu đệ tử, hiện tại có người tốt như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha.
Nhưng mình tu hành mới chỉ được nửa đường, muốn dạy đồ đệ, thật đúng là không có tự tin.
Nếu để cho lão hồ ly thay mặt dạy, có lẽ hiệu quả càng tốt hơn, mặc dù bởi vậy sẽ cùng Hồ tộc có liên lụy, nhưng có Bạch Hồ đạo hữu phía trước, loại liên lụy này cũng không ăn thiệt thòi, ngược lại Hồ tộc vì thế sẽ coi như một đồng minh của mình.
Tu hành tu hành, tài nguyên công pháp, một thứ cũng không thể thiếu, mình trước mắt đã có một đám tiểu đồng bọn, tương lai có lẽ sẽ còn lớn mạnh, có nhiều hơn minh hữu, đối với mình mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt.
- Ngươi nói như vậy cũng có thể, nhưng vẫn nên hỏi qua ý kiến của Tôn Nguyệt, tính tình của cô gái nhỏ này rất cứng cỏi, nói một không hai.
Trần Hạo cười nói.
Thấy Trần Hạo đã đáp ứng, Hồ Tiên Phong vui mừng.
Đối với người có thể chém rụng trăm năm đạo hạnh của Hoàng tiên nãi, còn thu được pháp bảo của Hoàng tiên nãi, nó hoàn toàn nhìn không thấu, nếu có dạng tu sĩ như thế này bảo vệ Hồ gia, vậy Hồ gia xem như ổn thỏa, chí ít lúc gặp chuyện, mình cũng có minh hữu để cầu cứu.
Về phần Ban Ngành Liên Quan, Hồ Tiên Phong mặc dù cũng coi là một thành viên trong đó, nhưng nó cũng nhìn thấu, Ban Ngành Liên Quan chính là phục vụ vì quốc gia, tuyệt không có khả năng vì ai đó đơn độc mà tùy ý quyết định, không chừng có lúc nào đó nếu hi sinh nó mà thu được đầy đủ lợi ích, Ban Ngành Liên Quan cũng sẽ không nương tay.
Cho nên Hồ Tiên Phong sau khi phát hiện Tôn Nguyệt cũng không báo cáo, nếu không chỉ bằng một cái thiên phú một mình nhập đạo, Hồ Tiên Phong tất nhiên sẽ thu hoạch một mẻ ban thưởng không nhỏ.
Đối với Hồ gia mà nói, ban thưởng cái gì đó có cũng được mà không có cũng không sao, bọn chúng thiếu khuyết chính là một cường lực chi viện.
- Vậy được, chúng ta bây giờ liền đi qua, nói việc này với Tôn Nguyệt một chút.
Hồ Tiên Phong không kịp chờ đợi nói.
Sau đó, hai người đồng hành, đi thẳng tới từ đường.
Trong từ đường, Tôn Nguyệt đang cùng một đám hồ linh chơi đùa.
Nhìn thấy Trần Hạo quay lại còn có lão hồ ly, ánh mắt của Tôn Nguyệt sáng lên, mà đám hồ linh nthì xông lại, còn quấn lấy lão hồ ly kêu chi chi không ngừng. Lão hồ ly cũng chi chi trả lời lại, cùng đám hồ linh giao lưu.
Một lát sau, đám hồ linh tựa hồ có chút thất vọng, tự hành tán đi, chỉ để lại một mình Tôn Nguyệt.
Lão hồ ly nhìn về phía Trần Hạo đang tràn đầy nghi hoặc, thở dài nói:
- Đạo hữu có phải là đang kỳ quái, từ đường Hồ tộc làm sao có nhiều hồ linh như vậy?
Trần Hạo gật đầu:
- Sinh linh tử vong, luân hồi chuyển thế, đây là thiên định, Hồ gia có nhiều hồ linh như vậy, chẳng lẽ đều từ bỏ cơ hội đầu thai?
Lão hồ ly lắc đầu:
- Từ bỏ là không thể nào, những hồ linh này đều có cơ hội nhập đạo của Hồ gia, nhưng thủy chung khiếm khuyết kia một tia cơ duyên và cảm ngộ, cuối cùng không cách nào tu hành, bọn chúng không cam tâm luân hồi, muốn chuyển tu quỷ linh hồ chi đạo, đáng tiếc quỷ linh hồ tu hành càng thêm khó khăn, Hồ gia cũng không có nhiều tài nguyên phụ trợ như vậy, chỉ có thể ở lại trong từ đường, chậm rãi tu hành, những năm gần đây, Hồ gia không biết có bao nhiêu hồ linh tại bên trong tiếc nuối tán hồn, nói cũng nói không lại, khuyên cũng khuyên không được, ta cũng lo lắng vô cùng.
Trần Hạo im lặng.
Đây chính là chấp niệm tu hành, có cơ hội lại không thể được, ai có thể cam tâm?
Nhưng những người này vẫn con tốt, chí ít chỉ là không cam tâm, chỉ là hi vọng có cơ hội tiếp tục cố gắng, nếu có vài con sinh lòng ác niệm, đi vào con đường tà đạo, vậy liền hại người hại mình.
Nhìn lão hồ ly, ánh mắt Trần Hạo nhất động, phất tay, một cái linh hương xuất ra.
- Hồ đạo hữu, ta cũng không có khả năng giúp đỡ cái gì, cái linh hương này đối với âm linh cũng coi như có chút trợ giúp, coi như một điểm tâm ý của ta đi.
Hồ Tiên Phong đang thở dài, nhìn thấy Trần Hạo đưa tới linh hương trợn tròn mắt, ngữ khí run rẩy mà nói:
- Đây là linh hương? Trần đạo hữu, ngươi muốn đưa cho ta?
Trần Hạo cười nói:
- Đều cầm ra rồi, chẳng lẽ là ta đem ra khoe khoang hay sao?
Hồ Tiên Phong vội vàng tiếp nhận, quan sát tỉ mỉ, sau đó kích động.
Thật là linh hương! Mặc dù phẩm chất bình thường, nhưng là chủng loại hương khí của linh hương mà nó quá quen thuộc. Thoáng một cái có được nhiều như vậy, đầy đủ đám hồ linh trong từ đường dùng rất lâu, đây, đây là đại lễ a!
Lần nữa nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt của Hồ Tiên Phong chấn kinh càng nhiều hơn.
Trần đạo hữu này, đến cùng còn có bao nhiêu nội tình mà mình không biết, một nắm lớn linh hương như thế, hắn đều tùy ý tặng người, thật giống như hương phổ thông, ngươi có biết, linh hương này trong Đạo môn là vật hi hữu, không nói vật liệu chọn lựa yêu cầu rất cao, người có thể chế tác càng ít.
- Trần đạo hữu, ngươi có thể chế tác linh hương?
Hồ Tiên Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt cực nóng hỏi.
Trần Hạo nói:
- Xem như thế đi.
- Quá tốt rồi, vậy ta muốn mua, bao nhiêu tiền đều được, không, coi như muốn đồ vật khác cũng được.
Lão hồ ly kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
Trần Hạo đã sớm được chứng kiến kích động của Lý lão tam lúc đối mặt với linh hương, nhưng dù hắn kích động, so với lão hồ ly này, nhưng vẫn còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Hồ đạo hữu, ngươi cũng đừng nói cho ta, có linh hương, đám hồ linh trong từ đường liền có thể tu hành?
Trần Hạo tò mò hỏi.
Hồ Tiên Phong lắc đầu nói:
- Cái này đương nhiên không đủ, nhưng có linh hương, chí ít có thể cam đoan hồ linh của tộc ta có khả năng tồn tại càng lâu, càng có nhiều thời gian tranh thủ một tia khả năng tu luyện kia.
Trần Hạo giật mình, vội nói:
- Vậy thì tốt, sự tình linh hương bao trên người ta, hàng năm ta cung cấp cho Hồ đạo hữu ba mươi bó linh hương, giá cả nha, mỗi bó một trăm vạn, mặt khác nếu như có thể, ta muốn nhìn qua Hồ gia tàng thư.
Hồ Tiên Phong không chút do dự nói:
- Không thành vấn đề, Hồ gia tàng thư tùy ý để đạo hữu quan sát, cam đoan không ẩn tàng một tơ một hào.
Nói xong, trong mắt hồ ly của Hồ Tiên Phong đều hiện lên nước mắt:
- Đã bao nhiêu năm, mỗi lần nhìn thấy hồ linh trong tộc ta ở trong tuyệt vọng tán hồn, ta đều cảm giác đau lòng, nếu như, nếu như sớm gặp được đạo hữu, thật là tốt biết bao.
Dứt lời, Hồ Tiên Phong nhịn không được chảy nước mắt ra, ô ô khóc rống.
Nhìn dáng vẻ vừa kích động lại vừa thương tâm của Hồ Tiên Phong, Trần Hạo thở dài trong lòng.
Nhà ai cũng đều có nỗi khó xử riêng, dù là yêu tộc, cũng có sự đau khổ của mình.
Sau một lúc lâu, Hồ Tiên Phong mới thu liễm cảm xúc, xin lỗi nói:
- Để đạo hữu chê cười rồi, phần khó chịu này, ta ẩn nhẫn quá lâu, hôm nay mới cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trần Hạo nói:
- Phần tâm tình này của đạo hữu, ta có thể hiểu được.
Hồ Tiên Phong nói một tiếng cảm ơn, quay người nhìn về phía Tôn Nguyệt, nói:
- Cô gái nhỏ, chậm trễ con lâu như vậy, thật xin lỗi.
Tôn Nguyệt vội vàng nói:
- Không có gì, Hồ tiền bối có thể giúp con, con đã vô cùng cảm kích, một chút xíu thời gian không sao.
Hồ Tiên Phong nói:
- Nhưng trước khi giúp con, ta cũng muốn nói một chút, liên quan tới chuyện trước đó ta nói muốn thu ngươi làm đồ đệ, có chút thay đổi, muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.
- A?
Tôn Nguyệt sững sờ, sau đó theo bản năng nhìn về phía Trần Hạo.
Hồ Tiên Phong nói:
- Không sai, chính là Trần đạo hữu, hắn cũng rất xem trọng con, cũng muốn thu con làm đệ tử, nghe hắn nói, con đã cự tuyệt hắn.
Tôn Nguyệt có chút xấu hổ:
- Dù sao con đã đáp ứng tiền bối, cũng không thể ba tâm hai ý được.
Hồ Tiên Phong cười nói:
- Con phần thủ tín rất này tốt, nhưng so với Đạo môn chính thống, ta thân là Hồ yêu, thu con thật sự có chút không thích hợp, cho nên sau khi bàn luận cùng với Trần đạo hữu, chúng ta quyết định đồng thời thu con làm đệ tử, nhưng con sẽ quy về môn hạ của Trần đạo hữu, ngày sau liền ở hồ thôn của ta tu hành, ta đến chỉ điểm con.
Tôn Nguyệt có chút trợn tròn mắt:
- Chuyện này, chuyện này tính thế nào?
Hồ Tiên Phong nói:
- Tính rất dễ, con gọi Trần đạo hữu sư phụ, gọi ta là Hồ tiên sinh là được rồi.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất