Chương 274: Nhân Quỷ Tình Duyên
Đậu phộng, ta còn đang lo lắng gia hỏa này chịu khổ chịu tội, nhưng không ngờ tình cảm lại thoải mái như thế.
Lúc Trần Hạo nhìn thấy Bạch Kính Nông có chút dở khóc dở cười.
Tuy diễm phúc của Bạch Kính Nông không cạn, nhưng mình cũng không thể cứ trơ mắt nhìn cậu ta sa đọa như vậy, hồn người sống, nếu ở chung lâu với âm hồn, muốn hồi hồn cũng khó.
Cất điện thoại đi, Trần Hạo cất bước đi tới quỷ thôn.
Đối với sự xuất hiện của Trần Hạo, đám âm hồn lập tức liền phát hiện, nhưng bọn chúng cũng chỉ là nhìn Trần Hạo, cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng rất nhanh, đám âm hồn liền trợn tròn mắt.
Trần Hạo thế mà giống như có thể nhìn thấy bọn chúng, trực tiếp đi vào trong quỷ thôn, chuyện này khiến đám âm hồn có chút náo động.
Tuy rằng quỷ thôn này đang hiển hóa ra, nhưng cũng chỉ có âm nhãn mới có thể nhìn thấy, người sống là không thể nào nhìn thấy quỷ thôn.
Nhưng mà Trần Hạo lại ngạc nhiên phát hiện, anh em tốt Bạch Kính Nông, thật giống như không quen biết hắn, nhìn Trần Hạo, cũng không có vẻ mặt vui mừng.
Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, đi tới bên cạnh Bạch Kính Nông và nữ quỷ.
Xem xét ở khoảng cách gần, khoan hãy nói, nữ quỷ rất xinh đẹp, dáng người xinh đẹp, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, mái tóc như thác nước. Mặc một thân váy áo màu đỏ, đem dáng người hoàn mỹ hiện ra, tuyệt đối là đại mỹ nữ chín điểm trở lên.
Lúc này nữ quỷ kéo cánh tay Bạch Kính Nông, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo dừng bước, cười nói:
- Lão Bạch, không nhận ra tôi rồi sao?
Bạch Kính Nông sững sờ, nghi ngờ hỏi:
- Cậu là?
Trần Hạo bĩu môi:
- Bốn năm cùng phòng ngủ, làm sao? Cưới được vợ đẹp, liền không nhận huynh đệ?
Trần Hạo mặc dù nói nhẹ giọng, nhưng trong thanh âm, lại thi triển một tia pháp lực, để lời nói trực tiếp xuyên thấu vào lỗ tai Bạch Kính Nông, chui vào trong lòng của cậu ta.
Giật mình một cái, ánh mắt của Bạch Kính Nông có chút mê mang, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đang muốn mở miệng, nữ quỷ kia lại kéo Bạch Kính Nông một phát, Bạch Kính Nông lại phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói:
- Cậu nhận lầm rồi, tôi không biết cậu.
Trần Hạo nhìn về phía nữ quỷ, sắc mặt biến lạnh:
- Có ý gì đây?
Nữ quỷ lộ ra nụ cười:
- Tiên sinh, anh nói cái gì?
Trần Hạo nói:
- Không cần giả bộ hồ đồ, cô là một nữ quỷ, đoạt hồn người sống, muốn làm gì?
Sắc mặt của nữ quỷ cũng lạnh xuống:
- Anh nói gì tôi nghe không hiểu, đây là tướng công của tôi, xin đừng ly gián tình cảm của vợ chồng chúng tôi, anh nói đúng không, Kính Nông ca ca.
Bạch Kính Nông liền vội vàng gật đầu:
- Thiến Thiến, anh đương nhiên vĩnh viễn yêu em. Nói xong, nó nhìn về phía Trần Hạo:
- Thật xin lỗi tiên sinh, tôi thật không biết anh, tôi muốn cùng Thiến Thiến đi tản bộ.
Nhìn Bạch Kính Nông muốn kéo nữ quỷ rời đi, Trần Hạo nói:
- Tôi nể mặt cô, cho nên mới dễ nói chuyện, đừng ép tôi động thủ.
Nữ quỷ dừng lại, quay người nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Anh đang uy hiếp tôi.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng:
- Tôi chính là đang uy hiếp cô, làm gì.
Sắc mặt của nữ quỷ lập tức trở nên xanh lè, lạnh lùng nói:
- Vậy anh liền chết.
Lời của nó vừa phát ra, đột nhiên hóa thành hình thái hung ác, vung vẩy quỷ trảo bén nhọn, chụp tới Trần Hạo.
Trần Hạo không chút nào né tránh, Thiên Cương Bộ nhất chuyển, đi vào bên cạnh nữ quỷ, trở tay bắt lấy cánh tay nữ quỷ, trong lòng bàn tay, điện quang lấp lóe.
Ầm!
A!
Nữ quỷ kêu thảm, quang mang chỗ cánh tay lóe lên, chủ động từ bỏ cánh tay, sau đó hoảng sợ lui ra phía sau.
Lúc này một tiếng nói tức giận vang lên:
- Ai bắt nạt khuê nữ nhà ta.
Vừa mới nói xong, một ác quỷ vóc người cao lớn, khí tức hung hãn nhanh chân chạy tới.
Đồng thời, đám âm hồn đang quan sát Trần Hạo kia, cũng đều trở nên mặt xanh mắt lạnh, từ tứ phương vây tới.
Trần Hạo không hề sợ hãi, lật tay lấy ra đại kiếm gỗ đào, hướng ác quỷ trực tiếp chém ra một kiếm, một đạo pháp cương phá không, gào thét mà đi, đem mặt đất chém ra một cái khe rãnh bảy tám mét.
Sau đó pháp cương công kích trên một căn phòng ốc do âm khí huyễn hóa ra, trực tiếp trảm phá phòng ốc biến mất , toàn bộ âm khí huyễn hóa thôn xóm đều trở nên có chút vặn vẹo.
Bạch!
Trần Hạo trở tay đem đại kiếm gỗ đào hướng mặt đất cắm xuống, ngạo nghễ đứng thẳng, đảo mắt tứ phương, bộ dáng các ngươi cứ tới.
Ác quỷ cao lớn:
- . . .
Đám âm hồn:
- . . .
Nữ quỷ:
- . . .
Bạch Kính Nông:
- . . .
- Khụ khụ, việc này, đạo trưởng, chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó?
Ác quỷ có khí tức bạo ngược trong nháy mắt thu liễm lại, yếu ớt mở miệng hỏi.
Trần Hạo cười lạnh:
- Giam cầm hồn phách của bạn ta, che đậy tâm linh của hắn, ngươi nói có phải hiểu lầm hay không?
- Cái này. . .
Ác quỷ nhìn về phía Bạch Kính Nông đang ngơ ngác, lại nhìn nữ quỷ đang hoảng sợ thất thố, cười khan nói:
- Đạo trưởng, cái này kỳ thật không phải giam cầm, đây là tự Bạch Kính Nông đáp ứng.
Trần Hạo cười:
- Bạn ta đã đáp ứng, vì sao ta đến hắn lại không biết ta, chẳng lẽ không phải là bị ma quỷ ám ảnh rồi? Nếu như các ngươi có lý, được, để cho bạn ta khôi phục tỉnh táo, chúng ta ở trước mặt nói rõ.
Ác quỷ vội vàng nói:
- Chuyện này có thể, đạo trưởng cũng có thể làm chủ cho con gái của ta.
Nói xong, ác quỷ đối nữ quỷ nói:
- Thiến Thiến, để hắn khôi phục tỉnh táo đi, có đạo trưởng ở đây, tiểu tử này khẳng định không dám trở mặt.
Nữ quỷ chần chờ một chút, vẫn là vung cánh tay lên với Bạch Kính Nông một cái, một cỗ âm khí quất vào mặt, ánh mắt của Bạch Kính Nông mờ mịt một cái, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Sau đó Bạch Kính Nông nhìn thấy nữ quỷ, giật nảy mình, vội vàng nói:
- Cô làm cái gì với tôi? Tôi cho cô biết, tôi tuyệt đối không đáp ứng, tôi sẽ không lấy cô.
Nữ quỷ nhìn Bạch Kính Nông hằm hằm:
- Thân là nam nhi, nhất ngôn cửu đỉnh, tại sao anh có thể nói chuyện không giữ lời gì hết.
Bạch Kính Nông tức giận nói:
- Nhưng là cô cũng không có nói cô là quỷ mà, tôi là người sống sờ sờ, làm sao kết hôn cùng cô được.
Nữ quỷ nói:
- Nhưng anh đã ăn sạch tôi rồi, một thân trong sạch của tôi đều cho anh, anh muốn không chịu trách nhiệm hả.
Bạch Kính Nông:
- . . .
Ác quỷ lúc này đối Trần Hạo nói:
- Đạo trưởng thấy chưa, đây không phải chúng ta giam cầm trước, đây là tự tiểu tử này gây ra việc trước, ăn xong muốn chùi mép, liền không nhận trách nhiệm.
Nghe được lời của ác quỷ, Bạch Kính Nông vốn định phản bác, sau đó nhìn thấy Trần Hạo, kinh ngạc nói:
- Hạo tử! Cậu tại sao lại ở đây?
Trần Hạo lại thấy rõ, nghe vậy tức giận:
- Trước tiên đừng quản tôi tại sao lại ở đây, cậu nói tôi nghe xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Kính Nông gượng cười:
- Cái kia, đây không phải chỉ là nhất thời xúc động thôi sao, tôi cũng không biết Thiến Thiến là quỷ, sau đó uống một chút rượu, kết quả là.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười mà nói:
- Chưa chắc đi, lão Bạch, tôi nhớ tửu lượng của cậu rất tốt, uống chút rượu liền làm ra chuyện kia? Đây là rượu làm gan người lớn, hay là mượn rượu làm loạn?
Bạch Kính Nông:
- . . .
- Thế nhưng, thế nhưng cô ấy lớn hơn tôi, lớn hơn tôi rất nhiều, hơn nữa còn là quỷ, chúng tôi sao có thể kết hôn.
Bạch Kính Nông tìm lý do.
Ác quỷ bất mãn:
- Làm sao lại lớn hơn rất nhiều, mặc dù con gái của ta đã chết mấy trăm năm, nhưng lúc nữ nhi của ta chết mới mười tám tuổi, vẫn là thân thể trong sạch, âm hồn tuế nguyệt, sao có thể không chắc chắn? Lại nói, con của ta mặc dù lớn, thế nhưng là người xinh đẹp, vĩnh viễn không già, gả cho ngươi ngươi ăn thiệt thòi sao? Ngươi vấy trong sạch của người khác, thì phải phụ trách.