Chương 100: Đấu chó (P2).
- Đúng là đồ hèn nhát, chẳng ra làm sao cả, chút nữa tôi cũng không cho nó lên sàn đấu, kẻo lại mất mặt với người ta
Nhìn thấy con chó cưng của mình lúc này như rùa cụp đầu, Ngô Binh có chút buồn bực, con chó này ông ta đã phải bỏ ra hơn ba chục ngàn để mua của một người huấn luyện chó từ nước ngoài về, nghe nói đó là chó đấu Pit bull thuần chủng. Lúc mua cb đi đâu cũng cho nó đi cùng, năm ngoái khi đi xưởng cb cũng mang nó theo, khi đó Đại Hoàng cũng đến xưởng, hai con chó đã gặp nhau, con Pit bull khiêu chiến đầu tiên, không ngờ bị Đại Hoàng cắn thẳng vào cổ, nếu không phải Tạ Đại Chí đến sớm thì nó đã bị Đại Hoàng cắn chết rồi.
Kể từ ngày đó, Ngô Binh chỉ để con chó cưng của mình ở nhà, tìm người huấn luyện hơn nửa năm mới dám đưa nó tới sàn đấu. Nhưng ông chủ Ngô không ngờ rằng chưa đến sân đấu thì con chó của mình đã sợ mất mật rồi, đến lúc đó e rằng lại bị người khác chê cười. Nhìn con Đại Hoàng của Tần Phong, Ngô Binh nói:
- Mẹ kiếp, con chó của cậu rốt cuộc là chó địa phương hay là chó đấu đấy?
- Chú Ngô, cái này thì cháu không biết, năm đó cháu nhặt nó ở ngoài đường về nuôi…
Tần Phong cười nói, từ nhỏ hắn và em gái cơm còn không đủ ăn, lấy đâu ra của để nuôi chó? Đại Hoàng được em gái hắn nhặt về từ đống rác, khi đó hơi thở của nó đã rất yếu ớt. Tần Phong nuôi nó bằng cháo loãng, cũng may nơi hai anh em hắn ở cách lò mổ không xa lắm, Tần Phong vẫn thường nhặt nội tạng heo mà người ta vứt bỏ về cho Đại Hoàng ăn. Có lẽ vì ăn thịt sống nhiều mà nó trở nên hung dữ như vậy.
- Được rồi, đi thôi, buổi sáng chọi gà buổi chiều đấu chó, chúng ta đến sớm một chút.
Ngô Binh vừa nói vừa nhảy lên xe của mình, hạ kính xe xuống nói:
- Để Đại Hoàng lên xe của lão Tạ đi, con Đại Hoàng này nếu như trẻ vài tuổi nói không chừng còn có thể trở thành vua chó đấy.
- Nhưng cháu không nỡ để Đại Hoàng đi kiếm tiền.
Tần Phong cười cười, để Tạ Hiên ngồi lên xe của Ngô Binh, hắn ngồi ghế phụ của xe Tạ Đại Chí, còn Đại Hoàng thì nằm ở ghế sau.
Sân đấu chó của Thường Tường Phượng không ở nội thành mà ở nơi tiếp giao với Lang Thị, cách nộ thành Tân Thiên chừng 30 phút đi xe.
Đi đến chỗ cách Lang Thị mấy trăm mét, xe rẽ vào một con đường nhỏ, sau đó lại đi tiếp chừng 1km thẳng đến chỗ có tường vây xung quanh, mấy tòa nhà bên trong đã hiện lên trước mắt.
Lúc xe đi đến trang viên, cánh cổng tự động mở ra, mộ thanh niên mặc Tây phục đứng ở đó, giơ tay chào xe Ngô Binh.
Thấy ngườ đi đến, Ngô Binh dừng xe lại, mở cửa kính xuống, rút bao thuốc Trung Hoa ra đưa cho người đó, miệng khách khí nói:
- Bưu Tử, sao cậu lại đích thân đến đón khách thế này?
Ngô Binh biết rõ người thanh niên trước mặt mình có quan hệ thân cận với Thường tứ gia, một số nhân vật lớn của Tân Thiên này cũng rất khách khí với gã, do đó tuy đối phương còn trẻ tuổi nhưng Ngô Binh không dám qua loa.
- Hôm nay người đến khá đông, tôi giúp Tứ gia tiếp khách ấy mà.
Nhận điếu thuốc Ngô Binh đưa cho, Phí Vạn Bưu cươi nói:
- Anh Ngô, cũng lâu rồi anh mới đến đây chơi đấy nhỉ? Ồ, còn mang cả chó đến nữa cơ à, chút nữa phải xem mới được.
- Ừ, thời gian trước bận quá, hôm nay rảnh chút nên đến đây chơi.
Ngô Binh thò đầu ra ngoài cửa xe, chỉ vào xe của Tạ Đại Chí, nói:
- Bưu Tử, bạn của tôi, hôm nay có tất cả bốn người đến, không vi phạm quy tắc gì chứ?
Thường Tường Phượng trước khi rút khỏi giang hồ, sân đấu chó của ông ta có quy định hội viên hẳn hoi, những người có thẻ khách VIP, mỗi năm đến chơi cũng phải nộp 10 ngàn tệ tiền hội phí, giá này còn cao hơn cả ở Bắc Kinh.
Về sau, thì cũng chỉ có những người có thẻ khách VIP mới được tham gia các buổi đấu chó, chọi gà vào cuối tuần. Ngoài ra còn một số người là khách mà Thường Tường Vũ mời đến, có thể nói rằng hiện tại những người có thể bước vào trang viên này, đều là những nhân vật lớn trong giới phú hào của Tân Thiên.
- Anh Ngô, anh nói gì thế, bạn bè anh đưa đến đây thêm mấy người thì có sao đâu, cứ vào thoải mái nhé.
A Bưu rất biết ứng xử, lời này nói rất lớn, đủ để mấy người Tạ Đại Chí phía sau nghe thấy, Ngô Binh cũng cảm thấy có thể diện, cười cười rồi nhấn còi, lái xe đi vào bên trong.
Trang viên này của Thường Tường Vũ tất cả rộng đến 70 ngàn mét vuông. Ở chỗ đi cổng đi vào là trường đua ngựa, có một nhóm người đang dọn vệ sinh, đi qua trường đua ngựa là một dãy biệt thự, lầu chủ là nơi ở của Thường Tường Vũ.
Trước dãy biệt thự có một bãi đỗ xe rất rộng, lúc này xe cộ đã đỗ đầy, xe của Ngô Binh là chiếc Cherokee lớn, so với số xe ở đây cũng không phải hạng xoàng, nhưng con Ford của Tạ Đại Chí đỗ ở đây có vẻ không được bắt mắt cho lắm.
”
- Các vị, chó đấu phải để vào trong sân đấu trước, người có thể vào bên trong nghỉ ngơi, tứ gia đã chuẩn bị trà và hoa quả cho mọi người rồi…
Vừa đỗ xe xong, một người thanh niên đi đến chào hỏi, nói năng rất khách khí nhưng vẫn mang theo vẻ cao ngạo, khác hẳn so với A Bưu ban nãy.
- Được, dẫn chúng tôi đi nhé.
Với thân phận của Ngô Binh, đương nhiên sẽ không so đo với người thanh niên này, liền đáp ứng một câu, quay sang nói với Tần Phong:
- Tiểu Tần, để Đại Hoàng vào trong sân đấu đã, có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa mới bắt đầu chọi gà, còn đấu chó thì phải tới chiều cơ…
- Để vào sân đấu?
Tần Phong ngây người, lắc đầu nói:
- Chú Nô, Đại Hoàng của cháu không thể thả cùng với mấy con chó kia được, hơn nữa cháu mang nó đến không phải để cho đấu mà.
- Haiz, anh bạn nhỏ của tôi ơi, hôm nay đến đây đều là khách quý, chó của cậu không thả vào trong nhỡ cắn người thì làm thế nào?
Nghe Tần Phong nói xong, người thanh niên liền cười cười nói:
- Con chó địa phương này của cậu mà cũng tham gia đấu thì chỉ có nước chết thôi, không nhìn thấy ở đây đều là chó đấu à?
Nói ra thì con Đại Hoàng này ngoài thể hình lớn ra, thì tướng cũng không được đẹp cho lắm, chẳng khác gì mấy con chó nuôi ở nông thôn cả, toàn thân lông vàng, nếu không thì Tần Phong đã đặt cho nó một cái tên khác rồi.
Đang nói chuyện thì từ bên ngoài đi đến một chiếc việt dã biển số Bắc Kinh, dừng ở vị trí trống cách mất người Tần Phong chừng chục mét.
Đúng lúc Ngô Binh muốn phát hỏa, một người trung niên thấy vậy liền đi đến, nói với Ngô Binh, sau đó trừng mắt với người thanh niên kia:
Từ trên xe, hai người đàn ông và một phụ nữ đi xuống, cả ba người đều rất trẻ, chỉ ngoài 20 tuổi, ngoài ra còn có một con chó lớn cao hơn 70 phân, trông tướng rất hung dữ.
- Thái tiên sinh, anh đến rồi à, ồ con chó này là chó nga đúng không? Trông thật uy mãnh làm sao.
Nhìn thấy người đi đến, người thanh niên vội vàng đi lên tiếp đón, hình như gã quen biết với người dắt chó, thái độ cũng niềm nở hơn so với mấy người Ngô Binh rất nhiều.
- Mẹ kiếp, mấy ngày không đến là chẳng ai nhớ mình nữa à?
Ngô Binh chửi thề một câu, ở Tân Thiên này ông ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm, không ngờ lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
- À, anh Ngô, cậu ta mới đến, cho nên không biết anh, anh đừng bực mình nhé, nào, xin mời vào uống trà.
- Lục Tử, tôi đã bảo cậu thế nào? Người đến đây đều là khách, mắt cậu mù à?
- Chú Vân, cháu…cháu cũng đang tiếp khách mà.
Người thanh niên tên Lục Tử bị người trung niên mắng liền đỏ mặt lại, lẩm bẩm:
- Chú nhìn con chó họ mang đến xem, không phải là đến tham gia đấu chó sao.
- Lại còn cãi nữa à? Tôi thấy cậu không muốn sống nữa hả.
Thấy Lục Tử cãi lại mình, người trung niên liền tức giận quát. Một thằng nhóc mới chập chững bước ra xã hội, cứ tưởng rằng Tứ gia là ông trời sao?
Ngô Binh tuy bình thường khá lặng lẽ nhưng ở Tân Thiên này cũng là một gia tộc lớn, đặc biệt là trong mảng thiết kế xây dựng, mấy năm nay ở Tân Thiên những tiểu khu cao cấp mọc lên gần như đều có công trình của ông ta,
Vì vậy những người hôm nay đến đây đều là những nhân vật có tầm cỡ của cả thủ đô và Tân Thiên, không ai là không có bối cảnh thâm hậu cả, chỉ với biểu hiện hôm nay của Lục Tử thôi cũng đã đắc tội với Tứ gia rồi.
- Lão Vân, thôi được rồi, người trẻ tuổi mà.
Ngô Binh quen biết người trung niên này, xua tay nói:
- Cậu bạn này của tôi không phải đến đấu chó, mà chỉ dẫn chó đến chơi thôi, lão Vân, ông đừng bắt thả vào sân đấu nhé.
Ngô Binh tuy rằng không biết Tần Phong có lai lịch thé nào, nhưng ông là người rất nghĩa khí, vãn bối của Tạ Đại Chí chính là vãn bối của mình, nếu Tần Phong đã không đồng ý nhốt chó lại thì mình cũng phải đứng ra nói giúp vài câu.
Nghe Ngô Binh nói xong, lão Vân lộ ra thần sắc khó xử, nói:
- Cái này, anh Ngô, anh cung biết hôm nay người đến đây nhiều, nhỡ chẳng may cắn người ta thì…
- Ha ha, lão Vân, tôi nói con chó này hôm nay đến để tham gia đấu?
Đúng lúc mấy người đang nói chuyện thì ba người từ xe việt dã đi xuống, người phụ nữ nhìn Đại Hoàng, nhếch miệng cười:
- Tôi nói này anh bạn, anh mang con chó địa phương này đến đây, không sợ bị mất mạng à?
Tuy rằng lời lẽ đối phương nói khá lịch sự nhưng đó chỉ là thói quen của người thủ đô mà thôi, trên mặt không hề nhìn thấy sự tôn trọng nào.