Chương 101: Đấu chó (P3)
- Nuôi chó không phân biệt cao thấp, chó địa phương chưa chắc đã không tốt.
Tần Phong lắc đầu nhìn người thanh niên không nói chuyện mà ánh mắt chuyển về phía lão Vân nói:
- Vân tiên sinh, hôm nay tôi chỉ mang Đại Hoàng đi dạo chứ không muốn tham gia vào trận đấu nào cả..
Đối với việc cá cược, Tái Thị đã từng nói với Tần Phong, rằng đừng để khoái cảm do cá cược mang lại làm che lấp nội tâm của mình, chỉ có vượt ra khỏi việc thắng thua thì mới có thể nhận thức được cá cược thực sự.
Cho nên tuy Tần Phong tinh thông thuật đánh cược nhưng ngoài những lần lấy lộ phí để đi từ trại giáo dưỡng đến Thương Châu ra hắn chưa từng dùng cá cược để kiếm tiền.
Thứ nhất việc lừa cá cược ngoài đường quá ‘cặn bã’, không thể rèn luyện khả năng đánh cược của mình. Thứ hai, Tần phong chỉ đến đây là thôi chứ không phải là đến để đấu chó.
Tần Phong có từng nghe sư phụ nói về kinh nghiệm của ông. Vào những năm 80 ông đã từng đến Ma Cao đảo, đánh bạc với ‘vua bạc, thánh bạc’ của Ma Cao khi đó suốt ba ngày.
Kết quả thế nào Tái Thị không nói mà chỉ nói hai câu:
- Thỏa nguyện!
Lúc đó sư phụ tỏ vẽ mãn nguyện, ký ức đó đên giờ vẫn còn rất mới mẻ trong tâm trí của Tần Phong.
- Chuyện này... Anh Ngô, anh xem lần này nếu làm người khác bị thương thì phiền phức lớn đấy.
Lão Vân biết Tần Phong là do Ngô Binh dẫn đến, lại nghe Tần Phong nói vậy vẻ mặt càng tỏ ra khó xử. Thấy Tần Phong mang theo con chó địa phương khổng lồ như vậy ngộ nhỡ không lôi nổi thì đúng là phiền lớn rồi.
- Đại Hoàng, ha ha đúng là cái tên của con chó nhà, tiểu huynh đệ đúng là thú vị.
Ngô Binh không nói gì, người thanh niên bên cạnh cười nhìn Tần Phong như đang đùa giỡn nhưng ngữ khí có vẻ không thân thiện. Hẳn là vừa rồi hành động của Tần Phong đã làm cho người thanh niên này tức giận.
- Đến đây, Jack, chào hỏi Đại Hoàng đi!
Người thanh niên kai lối con chó Caucasus đến trước mặt. Mặc dù đang nói chuyện với Đại Hoàng nhưng chân nó vẫn hướng về phía Tần Phong.
Sở dĩ chó Caucasus nổi tiếng vào những năm 60-80 là vì nó là loại chó dùng để đi tuần tra biên giới. Nó đã từng tuần tra ở bức tường Beclin giữa Đông và Tây Đức rất nhiều năm.
Năm 90 sau khi bức tường Bec-lin bị sụp đổ, chó Caucasus được đưa đến các gia đình phổ thông ở Đức từ đó về sau nó rất thân thiết với con người.
Vì chó Caucasus là một trong những loại chó có thân hình to lớn nhất thế giới còn lớn hơn cả chó Ngao Tây Tạng. Sau này nó được đưa vào các cuộc đấu chó vì thế cũng đã trở thành một trong 10 loại chó đấu nổi tiếng nhất thế giới.
Người thanh niên giơ chân trước của chó Caucasus cả cơ thể nó đứng lên. Cái đầu phải hơn 1m8 nhìn rất uy mãnh khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Ứ ứ....
Lúc chó Caucasus đứng lên, phía sau Ngô Binh có một âm thanh ứ ứ đặng trưng vang lên. Cũng không phải là nó đang khiêu khích chó Caucasus kia mà là cái đuôi đang vẫy lui lại sau mấy bước.
- Ha ha, thú vị đấy, Đây rốt cuộc là mèo hay chó?
Ba người kia cũng chú ý đến sự thể hiện đặc biệt này họ không khỏi bật cười to, người thanh niên ở bên cạnh lại cười nói:
- Lão Vân, tố chất đấu trận của chó các ông càng ngày càng thấp rồi. Cái gì mà cả chó lẫn mèo đều mang đến. Lẽ nào Thường lão tứ thực sự rút khỏi giang hồ rồi sao?
- Tiểu tử, nói chuyện không được thái quá, cẩn thận không họa từ miệng mà ra đó.
Ngô Binh vừa nghe thấy đối phương nói như vậy sắc mặt liền âm trầm. Ở Tân Thiên này ông ta cũng là người có máu mặt từ nhỏ đến lớn chưa bao bị bị ai chế nhạo như vậy.
- Ông anh, tôi nói chó chứ không nói người, một con đồ chơi, không phải thế sao?
Người thanh niên kia không để ý đến Ngô Binh liền khoát tay áo nói:
- Được, thằng em không biết nói chuyện, thành thật xin lỗi ông anh. Nếu còn chưa hài lòng, chút nữa chúng ta sẽ đấu chó được chứ?
Tuy ngoài miệng thì xin lỗi nhưng thái độ của người thanh niên này vô cùng kiêu ngạo. Sự ngạo mạn toát ra từ người gã đến cả lão Vân cũng cảm thấy khó chịu.
- Cậu...
Ngô Binh bản tính ngay thẳng đương nhiên là không thể chịu được kiểu giọng điệu này. Khuôn mặt ông ta lạnh như băng nhưng bị Tần Phong kéo lại:
- Chú Ngô, vị này nói không sai, chỉ là đùa một chút thôi mà chỗ này đơn giản chỉ là một trò tiêu khiến không nên tức giận.
- Đúng vậy, anh Ngô đây chỉ là Thái thiếu gia đùa với tôi một chút thôi.
Lão Vân ở bên cạnh thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng nhìn Tần Phong giảng hòa cũng thấy sốt ruột liền vội tiếp lời người thanh niên kia nói:
- Thái thiếu gia, đừng đùa với lão Vân này nữa, nào để tôi giúp cậu thả chó đi.
- Hả, là một nhân vật...
Người thanh niên kia họ Thái không thèm để tâm đến lão Vân mà lại chú ý đến Tần Phong. Vừa rồi gã lại không để ý đến Tần Phong nhưng lúc Tần Phong nói ra mấy câu đó thì gã lại có cảm giác như gặp được đồng loại.
Bất cứ chỗ nào cũng đều có những nhóm người với nhau, trên thì có quan lớn quý nhân, dưới thì có đầy tớ dân buôn, bọn họ đều có ‘vòng cuộc sống’ của mình.
Đám quan to quý nhân vòng cuộc sống của họ là cuộc sống xa hoa, người đẹp, xe đẹp. Còn với những người thuộc tầng lớp thấp hơn thì cũng có đủ các lạc thú riêng của mình.
Nhưng người trong mỗi nhóm đều có phong thái riêng. Giống như anh giả làm một người giàu có thì chỉ sợ ở trên bàn cơm Tây đến dao, dĩa anh cũng không biết phải sử dụng thế nào, phong thái cũng vậy không thể bắt chước được.
Cảm nhận thấy phong thái quen thuộc của mình, tên họ Thái kia không khách sáo mà nói:
- Vị tiểu huynh đệ này lạ mặt quá. Anh là người ở Bắc Kinh hay là tỉnh lẻ vậy?
Thật ra cái gọi là con ông cháu cha không phải là những kẻ không có đầu óc như rất nhiều người nghĩ.
‘Con ông cháu cha’ thường là từ nhỏ bọn họ được hưởng thụ sự giáo dục tốt nhất, được trải qua những việc mà những người bình thường cả đời cũng không thể so sánh được. Còn những kẻ không có đầu óc, hàng ngày chỉ biết gây chuyện thì sớm đã được tống ra nước ngoài, để người nhà đỡ bị mất mặt.
Giống như người thanh niên họ Thái này, tên là Thái Đông. Ông nội của gã làm thiếu tướng năm 55, hiện tại cha mẹ đều đang là ủy viên trong bộ và trung ương, ở Bắc Kinh cũng được coi là một gia đình có thế lực.
Vừa rồi Thái Đông dám vô lễ với Ngô Binh cũng là bời vì anh ta biết Ngô Binh không phải là người ở trong cùng 1 vòng với mình. Cho dù có chêu chọc ông ta cũng sẽ không gây tai họa cho cha mẹ mình, mà ngược lại có khi đối phương còn phải nhận lỗi với mình.
Nhưng Tần Phong thì không giống như vậy, nếu quả thực hắn là người ở trong vòng với mình, nếu vô duyên vô cớ mà chêu trọc hắn chưa biết chừng sẽ gây họa cho gia đình.
Đây cũng không phải là Thái Đông sợ Tần Phong, nhưng tự nhiên đi rước họa vào thân. Đây không phải là việc một ‘con ông cháu cha’ nên làm, mà đó chỉ là việc làm của những kẻ bại não.
- Ôi da, hóa ra là người ở xã hội thượng tầng, đúng là trái đất tròn? Thú vị đây...
Sau khi nghe người kia nói, Tần Phong không nhịn được cười “Trái đất tròn, câu này theo ý của thuật ngữ giang hồ chính là lời nói khách sáo, nói rõ lên rằng người thanh niên này không từ chối, không dám đắc tội với mình”
- Tôi không phải hỗn quan, gia đình cũng không phải như thế, vị đại ca này không cần khách sáo.
Tần Phong cười khoát tay áo nhưng động tác đó phong thái rất điềm đạm thể hiện là một người có phong thái không hề tầm thường.
- Được, lão Vân giúp tôi dẫn con Jack lên sân đấu thôi.
Thấy Tần Phong không chịu nói chuyện, Thái Đông cũng không miễn cưỡng mà cười đá người thanh niên kia một cái cười nói:
- Còn không dẫn đường? Hôm nay cổ họng khó chịu, đi vào uống nước thôi.
Thái Đông chủ động nhượng bộ lão Vân cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta chẳng qua chỉ là thủ hạ của Tứ gia, người Tứ gia động vào được không có nghĩa là ông ta cũng có thể động vào được.
- Anh Ngô, người kia là người của Thái gia ở Bắc Kinh...
Thấy Ngô Binh vẫn còn tức giận, lão Vân ghé vào tai ông ta nói nhỏ mấy câu:
- Thanh niên nóng tính, ngài là bề trên chấp nhặt làm gì?
Sau khi nghe nói đến lão Thái, vẻ mặt của Ngô Binh cũng sợ hãi, ông ta liền lắc đầu cười khổ nói:
- Bỏ đi, thanh niên bây giờ không giống như chúng ta trước kia.
Ngô Binh là người làm ăn nhưng trong nhà cũng có người làm quan, đúng là thế lực của Thái gia không thể triêu vào được. Vừ rồi nếu xung đột chỉ sợ cũng chẳn được lợi lộc gì.
- Thôi, anh Ngô mời vào trước...
Lão Vân là người hiểu chuyện, dẫn theo con Caucasus của người thanh niên kia vào sân sau của sân đấu, xong lại cầm xích chó trong tay lão Ngô, nói:
- Chút nữa là đấu rồi, tôi dắt con Pitbull của anh ra nhé?
- Được, lão Vân vậy thì làm phiền ông rồi. Con chó chết này hôm nay không dấu nữa, chút nữa ông không phải đăng ký cho nó đâu.
Tục ngữ nói đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lão Vân nể mặt mình như vậy Ngô Binh cũng hiểu nhưng ông ta cẫn nhìn Tần Phong nói:
- Con chó của anh bạn này phải làm sao bây giờ?
- Vậy được, con chó này sẽ không liên quan gì đến trận đấu.
Lão Vân suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tần Phong nói thật lòng:
- Nhưng vị anh bạn này, cậunhất định phải trông chừng con chó của mình. Không nên để nó vào trong ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tai họa lớn đấy.
- Chú Vân, không sao, Đại Hoàng rất biết nghe lời tôi sẽ không gây phiền toái đâu.
Lúc Tần Phong nói chuyện hắn vỗ vỗ vào đầu Đại Hoàng, nó nằm úp sấp trên mặt đất làm ra vẻ vô can.
Thấy Đại Hoàng như vậy lão Vân cũng yên tâm mấy phần, nói:
- Vậy là được rồi, trước trường đua ngựa có bãi đất trống, có thể đưa chó đi dạo cũng có thể nghỉ chân, chút nữa cậu đưa ra bên đó nhé.
- Được, cám ơn chú Vân!
Tần Phong gật đầu quay lại nói với Ngô Binh:
- Chú Ngô cháu không vào, cháu dẫn Đại Hoàng đi dạo một lát, cả năm nay nó đã tù túng lắm rồi.
- Được, chút nữa tôi sẽ bào Hiên Tử đưa đồ uống cho cậu.
Ngô Binh gật đầu, ông ta biết muốn bảo Tần Phong mang chó lên lầu không dễ chút nào. Đến cả chủ nhân ở đây là Thường tứ gia cũng không dám. Đó chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.