Chương 99: Đấu chó (P1)
Chuyện trộm mộ này tóm lại là không thể nào nhìn thấy được, cho nên Tần Phong đương nhiên cũng sẽ không đi khoe khoang, nhất là vào trong tình huống của Tạ Đại Chí.
Tần Phong chuyển đề tài nói:
- Chú Tạ, chú bận như vậy lần này đến đây chắc là có chuyện khác?
- Khà, cháu không nói suýt nữa chú cũng quên mất.
Tạ Đại Chí vỗ đầu nói:
- Ngày mai không phải cuối tuần rồi sao, ba sẽ đưa mấy đứa đi mở mang kiến thức.
- Mở mang kiến thức?
Tạ Hiên có hơi kinh ngạc nhìn cha nói:
- Mở mang kiến thức gì? Ba, tiệm đồ cổ của chúng ta rất bận mà.
- Cút sang một bên, mới vừa rồi còn nói không kinh doanh bây giờ vội cái gì?
Tạ Đại Chí tức giận trừng mắt lườm con trai rồi nói:
- Ngày mai có mấy trận đấu gà và đấu chó. Những người tới tham gia đều là những nhân vật lớn nhưng ba chỉ được mang 2 người đi theo. Nếu con không đi thì ba sẽ đưa Viễn Tử và Tần Phong đi.
Lúc đầu đến Tân Thiên tuy Tạ Đại Chí không nói rõ nhưng đúng là ông ta không có tiền đương nhiên là không thể đến tam gia vào các hoạt động của nhân sĩ được.
Nhưng sau khi khai phá được khoản đất này làm một khu cao cấp của Tân Thiên. Tạ Đại Chí đã có những khoản lời bội thu với ông ta đương nhiên sẽ được tiếp xúc với cái vòng luẩn quẩn mà trước kia không vào được.
Như lời ông ta nói đấu gà đấu chó chính là cuộc đấu do Đại lão Thường tứ gia tổ chức. Trước kia những trận chọi gà đấu chó này mỗi tuần đều có mấy trận cho dù chỉ có một vài du khách hâm mộ đến nhưng cũng có thể tham gia vào đánh cược.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà nửa năm trước Thường tứ gia lại rửa tay gác kiếm. Sân đấu gà đấu chó của ông ta cũng trở nên nhàn rỗi, cứ thứ 7, chủ nhật cuối tuần thí mới tiến hành mấy cuộc đấu gà đấu chó.
So với việc trước kia ai cũng có thể tham gia thì hình thức tổ chức chọi gà, đấu chó vào cuối tuần này quy mô đã nhỏ hơn rất nhiều.
Được nhận lời mời của Thường tứ gia ngoài những nhân vật có uy tín ở Tân Thiên ra thì chỉ có một số doanh nhân ở Bắc Kinh. Tóm lại là những người không có thân thế và địa vị tương xứng thì rất khó đi vào cửa lớn trang viên của Thường tứ gia.
- Thế nào, con có đi hay không?
Tạ Đại Chí nhìn về phía con trai, vẻ mặt hơi đắc ý. Ông ta đến Tân Thiên chưa đầy 2 năm mà đã du nhập vào được tầng lớp thượng lưu của thành phố này đúng là rất đáng tự hào.
- Đi, đương nhiên con sẽ đi. Anh Viễn không có hứng thú với chuyện thế này đâu.
Nghe như đùa, lúc này Tạ Hiên nhìn về phía Tần Phong nói:
- Anh Phong, anh cũng đi đi, chọi gà ở Tân Thiên rất nổi tiếng đấy.
Tục ngữ nói phương Nam chọi dế, phương Bắc chọi gà. Ở Thiên Tân chọi gà là một tiết mục truyền thống. Trong thôn xóm ở ngoại thành nhà nào cũng nuôi gà chọi, mỗi năm đều kiếm được không ít tiền.
Chơi đồ cổ dựa vào thị trường tranh hoa và chim ở đó thỉnh thoảng cũng có một vài trận đấu chọi gà. Lúc rảnh rỗi Tạ Hiên cũng thường kéo Lý Thiên Viễn đi xem.
- Chỉ có thể mang theo 2 người, vậy Viễn Tử phải làm sao bây giờ?
Tần Phong lắc đầu nói:
- Tôi cũng không hứng thú lắm với chuyện này. Chi bằng cậu với Viễn Tử đi đi.
- Anh Viễn mới không đi đấy, anh Phong, anh phải đi!
Tạ Hiên chính là không thích đi ra ngoài với Lý Thiên Viễn. Cái đầu của anh ta quá lớn đi bên cạnh cảm giác như có áp lực lớn, nói chuyện cứ phải ngửa cổ lên.
- Quay về hỏi Viễn Tử rồi nói sau đi.
Tần Phong nhìn về phía Tạ Đại Chí cười nói:
- Chú Tạ, ăn cơm trưa ở đây đi, cháu đi chợ mua chút thức ăn chúng ta làm vài chén.
- Được, cháu và Hiên Tử đi mua thức ăn đi. Tạ thúc sẽ giúp cháu nấu cơm.
Tạ Đại Chí gật gật đầu. Nói thật là ông ta rất khâm phục Tần phong, năm 10 tuổi mà có thể sống tự lập được như vậy. Nếu không đi theo Tần Phong thì đứa con trai béo mập của mình kia cũng chỉ được đến mức há mồm ra để chờ cơm bưng đến tận nơi mà thôi.
Buổi trưa Tần Phong xuống bếp làm mấy món ăn. Sau khi ăn xong Tạ Hiên đến cửa hàng xem Lý Thiên Viễn đã quay về chưa. Tuy việc làm ăn không được tốt nhưng cửa hàng vẫn luôn mở cửa.
Năm nay Lý Thiên Viễn vẫn chưa đến 19 tuổi, thân hình hơi cao lớn bây giờ được khoảng 1m90. Sau khi tập đoàn Viên Bích Kì bị sụp đổ thì những tên côn đồ trên đường phố cũng biến đi rất nhiều.
Ngày mới khai trương Lý Thiên Viễn đã xử lý hai tên đầu đường xó chợ đến gõ cửa, cho nên cũng có tác dụng xao sơn chấn hổ. Hiện tại ở chỗ phố cổ những ai đi ngang qua đều tuyệt đối không dám trêu chọc vào nhân vật kích động này.
Cho dù Lý Thiên Viễn học không được giỏi lắm nhưng lại rất chịu khó luyện công, có thể chịu được cực khổ. Hằng này sau khi trong cửa hàng xong đều trốn ở trong sân để luyện công.
Năm thứ 5, Lý Thiên Viễn đã có nền nóng vững chắc. Tần Phong đã dạy những gì tinh túy của Thái Cực Quyền cho gã. Hiện giờ Tần Phong đã khắc chế được cậu ta e là cũng phải tốn mất một thời gian nữa.
Đến trưa Tần Phong hỏi Lý Thiên Viễn về chuyện đi xem chọi gà, đấu chó quả nhiên là gã không có một chút hứng thú nào. Có thời gian rảnh chẳng bằng ở lại luyện công còn hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Đại Chí đã đậu xe ở ngõ tuy ông ta đã vào rất nhiều lần nhưng lúc mới vào vẫn bị Đại Hoàng ở cánh cửa dọa cho giật mình.
- Chó không sủa là dữ nhất.
Nhìn thấy Tần Phong đã chờ ở trong sân từ sớm, Tạ Đại Chí liền hỏi:
- Tần Phong, có muốn mang Đại Hoàng đi chơi một chút không? Thường tứ gia có cuộc đấu chó, có đến một nửa là những người khác mang có đến đấu.
Chó đấu không phải tất cả đều là của trường chó đấu. Ngược lại chó mang đến đấu là rất ít phần lớn đều là do khác mang đến. Chỉ trong trường hợp không có khách mang chó đến thì trường chó đấu mới tự lấy chó của mình nuôi ra đấu.
- Đại Hoàng? Không được.
Tần Phong nghe thấy vậy liền sửng sốt và từ chối thẳng. Đại Hoàng ở trong lòng hắnkhông phải là một con chó bình thường mà là là người thân, lẽ nào Tào Phong lại mang nó lên sân khấu để con chó khác cắn xé nó sao?
- Vậy thì thôi, thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Tạ Đại Chí lắc đầu có vẻ tiếc nuối. Ông phải đi xem mấy trận đấu chó mới phát hiện ra chó ở đó không to bằng Đại Hoàng, cho nên lần này mới nói như vậy.
- Ô... ô... ô...
Lúc đám người Tần Phong ra ngoài cửa, Đại Hoàng vốn dĩ vẫn nằm phục dưới đất thì bỗng nhiên chạy ra bám chặt phía sau Tần Phong.
- Đại Hoàng? Làm gì vậy, quay về.
Tần Phong chỉ vào sân nói:
- Trưa tao sẽ mua thịt bò về cho, ngoan nào.
- Ô ô...
Đại Hoàng lắc đầu cứ cắn chặt lấy vạt áo của Tần Phong.
- Tần Phong... con chó này cũng thông minh đấy chứ? Chẳng lẽ vừa rồi nó nghe hiểu chúng ta nói chuyện gì sao?
Tạ Đại Chí há mồm trợn mắt lên, rõ ràng là con chó này muốn đi theo.
- Vậy cũng không được, đấu chó quá nguy hiểm.
Tần Phong lắc lắc đầu, rồi lại xoa xoa cái đầu của Đại Hoàng. Nếu như Đại Hoàng ‘trẻ’ đi bốn năm tuổi thì Tần Phong nhất định sẽ đem nó đi, bởi vì từ nhỏ đến lớn nó đã quen ‘chiến đấu’ với những con chó khác rồi.
Nhưng bây giờ Đại Hoàng đã 9 tuổi, nếu chiếu theo tuổi thọ của con người thì nó cũng là một ông lão 70-80 tuổi rồi. Tần Phong không nỡ để nó đến cuộc đấu chó liều mạng.
- Ứ ứ...
Đại Hoàng cứ cắn vạt áo của Tần Phong dù Tần Phong nói thế nào nó cũng không chịu buông ra.
- Sao lại không nghe lời như vậy?
Tần Phong cũng hơi khó xử vì hắn nhìn thấy chí chí chiến đấu trong ánh mắt của Đại Hoàng. Năm đó lúc nó còn rất nhỏ, gặp một đội chó săn lớn được nuôi trong thị trấn vẻ mặt của nó cũng như vậy.
Tạ Đại Chí ở bên cạnh nói:
- Tần Phong, hay là mang nó đi đi, cũng không nhất thiết phải để nó lên sàn đấu đâu.
Không phải cứ con chó nào đến là cũng phải đấu, trên người những con có đó đều có sát khí chiến đầu. Những con chó bình thường vào sân đấu chỉ nhìn thấy từ xa là đã chạy trốn.
Chỉ trong một vài trận đấu chó cũng có những người khách mang theo chó đi nhưng chưa lên sân khấu đã sợ đến mức tè ra quay đầu bỏ chạy, chủ nahan bảo cũng không được chó như vậy không thể tham gia trận đấu.
- Vậy... Được rồi, nhưng đến lúc đó chú Tạ cũng đừng bảo Đại Hoàng lên sàn đâu đấy nhé!
Tần Phong do dự một chút nhưng vẫn nhìn thất khát vọng trong ánh mắt của Đại Hoàng hắn liền đồng ý. Để nó ở lại khu Tứ hợp viện ầm ĩ này cũng làm nó hơi thiệt thòi.
Lúc đầu ngày nào Tần Phong cũng mang theo Đại Hoàng ra ngoài đi dạo nhưng thực sự là nó quá to, cho dù không trêu ai thì cũng có những đứa trẻ bị nó làm cho sợ đến phát khóc. Bí quá Tần Phong đành để nó ở trong sân không cho ra ngoài.
Điều này đối với với thói quen của nó thực sự là có hơi tàn khốc cho nên Tần Phong cũng không muốn cướp mất cơ hội lần này mang nó ra ngoài chơi.
Suy nghĩ một chút Tần Phong quay về phòng cầm một bộ xích để đeo cho Đại Hoàng. Hắn sợ không kéo được Đại Hoàng.
,
Đi đến đầu ngõ, ở đó có đỗ 2 chiếc xe một là của Tại Đại Chí, con chiếc xe phía trước có một người đàn ông trung niên đang đứng, đi đến trước xe Tạ Đại Chí liền hỏi:
- Tần Phong, Tiểu Hiên gọi chú Ngô đi....
- Chú Ngô...
Tần Phong và Tạ Hiền chào một tiếng, họ biết người này tên là Ngô Binh là người sinh ra và lớn lên ở Thiên Thân, là người rất có nghĩa khí.
Trước kia khi Tạ Đại Chí sang Nga làm ăn buôn bán cũng có qua lại với Ngô Binh. Cũng chính vì có duyên với Ngô Binh mà lúc đó Tạ Đại Chí đã đầu tư một khoản lớn vào đất đai ở Tân Thiên.
Chỉ là lúc đó Tạ Đại Chí cũng không thể ngờ được rằng khoản đất đó lại mang về cho mình một số vốn để đầu tư vào Đông Sơn. Khai phá khoản đất này cũng là hợp tác với Ngô Binh cùng làm.
- Ai da, Tiểu Tần, cậu mang Đại Hoàng đi hả? Không phải chó của tôi đã hết hy vọng rồi sao?
Thấy Tần Phong nắm chặt Đại Hoàng, Ngô Binh không khỏi cười khổ. Vì năm ngoái Tạ Đại Chí có dẫn Đại Hoàng đến công trường của họ nuôi mấy ngày làm cho tất cả những con chó mà Ngô Binh nuôi sợ đến mức chạy cúp cả đuôi không dám kêu dù chỉ là 1 tiếng.
- Chú Ngô, cháu mang Đại Hoàng đi dạo thôi, không cho nó lên sân đấu đâu.
Tần Phong nghe vậy cũng cười. Hắn nhìn thấy trong hàng ghế sau xe của Ngô Binh có một con chó rất to.
Nhưng lúc Tần Phong mang theo Đại Hoàng đi thì con chó kia đang ngồi im bỗng gục xuống hơn nữa còn ngoáy cái mông về phía Tần Phong nhìn rất buồn cười.