Chương 102: Đấu chó (P4)
- Thái thiếu gia, hoan nghênh, Đinh thiếu gia cũng đến rồi, quý hóa quá, quý hóa quá!
Tuy Thường Tường Phượng không đón khách ở ngoài cửa nhưng lại đứng trước hội sở, thấy ba người Thái Đông đi đến liền vội vàng ra nghênh đón.
- Thái thiếu gia, nghe nói vừa rồi có hiểu lầm với người khác phải không:
Thường Tường Phượng cười nói:
- Đến đây đều là khác coi như nể mặt lão Thường tôi đi.
Tuy vừa rồi Thường Tường Phượng không nhìn thấy Thái Đông và đám người Tần Phong có xung đột nhưng ông ta đã nghe thủ hạ báo cáo, cho nên sau khi nhìn thấy Thái Đông cho nên đã nói một câu vuốt đuôi gã.
Phải biết rằng, tuy Thái Đông đến từ Bắc Kinh nhưng cũng không phải là gia tộc quá thịnh vượng. Nếu không phải thấy Thái Đông tuổi trẻ tài cao thì Thường Tường Phượng chắc chắn sẽ không mời gã.
- Đâu có, Tứ gia, sao tôi lại gây rối trong thôn trang của ngài được?
Quả nhiên là Thái Đông biết làm người, gã cười bắt tay Thường Tường Phượng:
- Chẳng qua chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi mà, đã giải hòa rồi không ngờ lại để Tứ gia ngài phải lo lắng.
Thái Đông rất hiểu, cho dù vừa rồi gã có thể diễu võ dương oai ở bãi đỗ xe nhưng trước mặt Thường tứ gia gã vẫn phải khúm núm bởi vì Tứ gia này vừa mới rút lui ra khỏi tầng lớp thượng lưu. Ở Bắc Kinh ai cũng biết ông ta.
Nếu như cho rằng vị kia vừa mới rút chân khỏi tầng lớp thượng lưu mà trở lên yếu thế thì người đó quả thực là không có đầu óc một chút nào. Sự rút lui của Thường Tường Phượng nói rõ lên thái độ của ông ta với tầng lớp đó nhưng có người muốn sa thải ông ta, vậy thì đá phải tấm sắt rồi.
Nghe Thái Đông nói vậy, Thường Tường Phượng liền cười ha ha, tay phải chỉ dẫn nói:
- Thái thiếu gia, Đinh Thiếu, mời ngồi bên này. Mấy hôm trước tôi có lấy mấy trai rượu nho tận vườn của người Pháp. Tôi đang muốn mời chuyên gia như cậu thẩm nhân tuyệt phẩm này đây.
Vừa rồi còn châm biếm đối phương mà giờ đã đổi lại thành nịnh bợ. Thái Đông cũng là kẻ thông mình gã nghĩ là mình sẽ được hưởng thụ mà chỉ cười rồi đi vào đại sảnh.
- Ồ, A Binh, sao gần đây không thấy đến, ghét anh Tứ này rồi hay sao vậy?
Sau khi mấy người Thái Đông cất bước đi. Thường Tường Phượng lại cố tình kéo gần khoảng cách giữa mấy người Thái Đông và Ngô Binh lại.
- Anh Tứ, anh nói gì thế? Chắc là chê mấy chai rượu tôi đem về từ Nga năm ngoái không ngon đúng không?
Ngô Binh và Thường Tường Phượng là chỗ quen biết. Nếu không ông ta cũng không thể dẫn đám người Tạ Chí vào đây được, sau khi hàn huyên với Thường Tường Phượng mấy câu, Ngô Binh chỉ vào Tạ Chí ở phía sau nói:
- Anh Tứ, giới thiệu với anh một người bạn tốt nhiều năm của tôi, Tạ Chí, bây giờ cũng chính là đối tác của tôi.
Phải nói là Ngô Binh làm người rất biết đối nhân xử thế chẳng những giúp Tạ Chí Đông Sơn tái khởi mà còn mang những mối quan hệ của mình giới thiệu cho ông ta. Nếu không Tạ Chí cũng chưa chắc đã có sự thay đổi nhanh đến như vậy.
- Tên tuổi của Tạ lão đệ tôi đã nghe nói rồi, Giang Nam Thủy Tạ kia mở ra quả là khá lắm.
Thường Tường Phượng giơ tay về phía Tạ Chí cười nói:
- Tạ lão đệ, ở phương bắc thô lỗ này có thể xây dựng một cây cầu nhỏ Giang Nam. Sáng ý này tuyệt lắm. Nhà ở bên đó nhất định phải cho anh Tứ này một căn đấy nhé!
Mặc dù Thường Tường Phượng là người trong giang hồ nhưng với loại người nào thì ông tanói ra những lời như thế. Đạo hạnh này không phải là cao bình thường nữa.
- Tứ gia quá khách sáo rồi, anh cứ thỏa sức mà lựa chọn, còn lại chúng tôi mới bán cho người khác.
Mặc dù biết Thường Tường Phượng này khách sáo với Ngô Binh nhưng lời này Tạ Chí nhất định phải nói. Nhân vật giang hồ như thế này quan trọng nhất chính là thể diện, lần này Tạ Chí cũng là nể mặt Thường tứ gia.
- Tứ gia gì chứ, coi thường lão Thường tồi rồi đúng không? Cứ gọi là anh Tứ như A Binh đi.
Vẻ mặt của Thường Tường Phượng lạnh như băng, nghe thấy Tạ Chí gọi anh Tứ y mới cười nói:
- Chú em là người trượng nghĩa, mời vào bên trong, ăn chơi thoải mái nhé.
Tục ngữ nói, kiệu hoa có người nâng. Thường Tường Phượng đứng ở cửa vẫy vẫy tay người thanh niên nói:
- Chút nữa đưa cho ông chủ Tạ một thẻ khách VIP nhé, nhớ là phải loại cao cấp nhất đấy.
Nếu để cho Tần Phong nhìn thấy sự tán thưởng này thì từ đáy lòng hắn cũng phải trầm trồ khen ngợi. Thường Tường Phượng có thể bước đến ngày hôm nay còn không phải là dựa vào mối quan hệ sao? Cấp độ mà ông ta đối đãi với các nhân vật mới thực sự đáng để học tập.
Khả năng này của Thường Tường Phượng không phải chỉ học trong dăm ba ngày mà thành. Đây là ông ta đã tôi luyện cả mấy chục năm mới có được dường như nó đã trở thành một loại bản năng. Sau khi nhìn thấy những chuyện, người không giống nhau là lập tức có phản ứng ngay.
- Oa, ba, chỗ này còn xa hoa hơn những chỗ mà cha dẫn con đi ở Thạch Thị nhiều.
Sau khi đi vào hội sở Tạ Hiên nhìn xung quanh, chưa nói đến đồ trang hoàng xa hoa mà ngay cả nhân viên phục vụ bên trong và bên ngoài trang viên cũng không giống nhau. Tất cả đều là những cô gái ăn mặc rất xinh đẹp làm cho người ta nhìn đến hoa cả mắt.
Tạ Hiên chợt nhìn thấy một cô gái cao gầy đi đến trước mặt, gã vội kéo cha lại nói:
- Ôi, cha nhìn cô gái kia kìa, giống minh tinh điện ảnh chưa? Chính là cái người mà cha thích nhất ấy.
- Mẹ kiếp, con có câm miệng lại không? Đừng để ta đây mất mặt.
Điều mà Tạ Chí bị con trai làm cho tức giận là Phật vừa mới xuất thế thì đã lại thăng thiên rồi. Rõ ràng là vừa nãy ông ta mới nhìn thấy cô gái đó đi qua đúng là nữ minh tinh điện ánh đó rồi.
- Ha ha, con buồn cười chết đi được!
Ngô Binh ở bên cạnh bị hai cha con này nói không vui không được, ông ta ôm Tạ Chí nói:
- Lão Tạ, thì ra ông thích Lý Lâm Lâm à? Khi nào về tôi dắt cho ông thế nào?
Trong hội tường này vừa mới xuất hiện một nữ minh tinh, còn có rất nhiều những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vừa mới ra trường.
Giống như Lý Lâm Lâm kia, sau khi đóng mấy bộ phim điện ảnh đã là một cô gái của thảm đỏ.
Mục đích của các cô đến đến đơn giản là muốn quen biết những ông chủ. Thông qua bọn họ để đầu tư cho các cô thành người nổi tiếng cho nên chỉ cần tiêu tiền thì anh có thể dẫn bất kì một cô gái nào trong đây đi cũng được. Bao gồm cả những cô gái phục vụ.
- Lão Ngô, đừng đùa với tôi, để con trai chế giễu tôi đúng không?
Tạ Chí là một nhân vật điển hình không có gan ăn cắp. Bình thường ông ta bị vợ quản rất gắt gao nghe thấy Ngô Binh nói như vậy bị dọa cho giật mình, sợ rằng con trai mình sẽ nói đến tai vợ.
- Ba, con chưa nghe được gì đâu.
Tạ Hiên cười trộm, gã biết chỉ là nói đùa với ba mà thôi không thể đi bao các cô gái kia được.
- Tiểu tử thối, ta đây không làm gì cả về nhà đừng có mà bép xép với mẹ con.
Đối phó với con trai, ông chủ Tạ cũng phải cứng rắn hơn nhiều. Ông ta gọi một người phục vụ mang một chai rượu đỏ và 2 cái cốc đến đưa cho Tạ Hiên nói:
- Đây không phải chỗ cho con trốn đâu, mau đi tìm A Phong uống rượu đi, nó là anh con đấy.
- Ba, bha... Được rồi con ra ngoài là được chứ gì.
Hạ Hiên vốn định phản kháng nhưng nhìn thấy sắc mặt của cha thì cũng phải chịu yếu thế. Gã cầm theo chai rượu và cốc hậm hực đi ra ngoài nhưng ánh mắt thì vẫn cứ chăm chú nhìn vào cặp đùi trắng như tuyết của những nữ phục vụ.
Diện tích của hội sở cũng không phải lớn lắm. Chuyện xảy ra chỗ cha con Tạ Hiên đều bị mấy người Thái Đông ngồi ở một góc nhìn thấy hết. Vẻ mặt của cô gái xinh đẹp kia tỏ ra khinh thường nói:
- Mấy người này đúng là thô thiển, anh Thái vừa rồi nên để Jack đi cắn con chó vàng kia mới phải.
- Cô thì biết cái gì? Gây chuyện ở chỗ lão Thường, ông ấy có thể mang cô bán thẳng cho kỹ viện đấy.
Thái Đông tức giận nhìn cô người mẫu ngốc nghếch này rồi xoay người nhìn về phía đám bạn nói:
- A Đinh, vậy người mà dẫn theo con chó nhà kia là ai? Hình như ở Bắc Kinh tôi chưa gặp, cậu quen người này không?
Vừa rồi mới vị Thường Tường Phượng châm chọc, Thái Đông còn chưa nói gì nhưng trong lòng vẫn còn có khúc mắc. Gã nghĩ Tần Phong chắc đúng là người có đẳng cấp cho nên không dám đắc tội.
- Tôi cũng không biết người này. Từ trước đến giờ vẫn chưa từng gặp nhưng chuyện này dễ thôi, anh Đông để tôi đi hỏi thăm.
A Đinh là đàn em của Thái Đông, ông của gã cũng là cấp dưới của ông nội Thái Đông, từ nhỏ gã đã đi theo Thái Đông. Nhưng cha của A Đinh làm quan rất tốt hiện tại đang làm Phó chủ tịch tỉnh ở miền nam. Hiện tại quan hệ của hai người rất thân thiết.
Cha của A Đinh ra Bắc Kinh chưa được lâu ông ta là khách quen của nơi này. Lúc đi ra ngoài hội sở tìm thấy người thanh niên kia ở bãi đỗ xe mới dặn dò mấy câu.
Tục ngữ nói, rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột. Tuy Mã Tử kia chỉ là khách của Thường Tường Phượng trong trang viên nhưng có luồng tin riêng rất chính xác. Người thanh niên kia đi vào hội sở nói thì thầm gì đó vào tai A Đinh.
- Anh Đông, lần này anh có thể yên tâm rồi. Người thanh niên kia không có xuất thân gì cao quý đâu.
A Đinh để mấy tờ chi phiếu 1 triệuvào tay Mã Tử rồi đuổi đi cười nói:
- Cái người tên Ngô Binh đó chính là người địa phương, trong nhà có những mối quan hệ mà chúng ta không thể triêu chọc vào được. Còn về phần cha của tên mập kia mới đến Tân Thiên trong mấy năm gần đâu nghe nói làm kinh doanh về bất động sản rất khá.
Thái Đông khoát tay áo ngắt lời A Đinh nói:
- Bọn họ thì tôi không thèm để ý còn cái người dẫn theo con chó kia thì sao?
- Hắn? Người đó tên là Tần Phong là bạn của con Tạ Chí. Bây giờ đang chung chạ làm tiệm đồ cổ gì đó, chỉ là một thằng nhóc mà thôi...
A Đinh bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:
- Anh Đông, hắn thật bất kính, nếu chuyện này truyền ra ngoài thật mất mặt.
- Thực ra tôi cũng muốn tìm lão Chung gia đòi công bằng nhưng tôi dám sao?
Thái Đông tức giận nhìn vào mắt A Đinh nói:
- Vừa rồi mới bị tên tiểu tử kia dọa, sau này không thể coi như xong được, nhìn thấy sẽ không tha cho tên tiểu tử kia.
Bình thường ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh rồi ra vẻ đáng thương thì cũng thôi nhưng hôm nay bị Tần Phong dọa dẫm Thái Đông cảm thấy thật mất mặt. Trong lòng lòng gã vẫn rất khó chịu về Tần Phong.