Bảo Giám

Chương 103: Đấu chó (P5)

Chương 103: Đấu chó (P5)
Tuy Tần Phong có chút khó chịu nhưng nếu Tần Phong không vào hội sở thì Thái Đông cũng không chủ động tìm hắn gây phiền phức. Muốn hạ nhục hắn thì cũng phải ở trước mặt mọi người, như vậy mới sảng khoái.
Thái Đông được người trong hội sở khá coi trọng. Gã có nghiên cứu về rượu vang, có thể nói ra năm sản xuất, nơi sản xuất đúng đến 8,9 phần, chỉ một lúc sau đã có đầy người vây quanh anh ta.
Đương nhiên hôm nay tất cả mọi người đến đây là để tham gia chọi gà, đấu chó. Đám người Tạ Chí chờ đến nửa tiếng đồng hồ tổng cộng được khoảng hơn 40 người. Sau khi Thường Tường Phượng phát biểu chào mừng mọi người đi ra phía sân chọi gà phía sau của biệt thự.
Vốn dĩ chọi gà chỉ là một trò chơi. Bắt nguồn ở Châu Á mà Trung Quốc chính là một trong những quốc gia nuôi gà chọi nổi tiếng từ xa xưa trên thế giới.
Nhà văn Hàn Dũ Tằng thời Đường đã dùng thơ để miêu tả cảnh chọi gà như sau:
- Mồn rách chảy máu kêu thất thanh, mổ đến chán nản, chọi gà đâu phải vội, tùy cơ ứng chiến thuật.
Nhưng đến thời cận đại, nhất là vào đời Thanh, đệ tử Nhập quan bát kì hoành hành trò chơi chọi gà đã dần dần biến thành một trò đánh bạc.
Dân chọi gà thì lại càng không phải nói. Ít thì mấy chục, nhiều thì hơn một vạn chắc chắn không thể thiếu được. Có lúc đến cả quan địa phương cũng tham gia trận đấu, cũng chia số tiền thưởng cho quán quân, thực sự nó đã biến thành trò đánh bạc mất rồi.
Còn về phần những công việc bận rộn của triều đình thì đám ông chủ đó lúc có thời gian rỗi thì mới đến xem chọi gà. Bọn họ càng xem càng mê, sau mỗi cuộc chọi gà thắng thua đều mang tiền đến đặt cược.
Chọi gà không giống với đấu chó. Có rất ít người đi nuôi và huấn luyện gà chọi phần lớn đều do chủ sân đấu cung cấp. Trước mỗi trân đấu, người nhân viên sẽ giới thiệu về tình hình và chiến tích cụ thể của một con gà chọi phân tích để mọi người chú ý và bỏ phiếu cho nó.
Theo quy tắc chọi gà của Thường Tường Phượng. Mỗi lần thắng thua khởi điểm là 10 ngàn tệ sau đó không ngừng tăng lên. Làm trang gia hàng tuần Thường tứ gia có doanh thu đến cả mấy triệu.
Ngoài những người mới đến giống như Tạ Đại Chí thì đa số những người khác đều rất thuộc quy tắc này.
Không có nhiều đại hội, lúc chính thức bắt đầu chọi gà trong trang viên cũng ầm lên những tiếng hô cổ vũ cố lên. Ở một góc độ nào đó mà nói những người đến chỗ này cũng là để giải phóng sự căng thẳng của thần kinh và giảm stresss.
- Anh Phong, quá kích động rồi, một hồi như vậy mà đã cắn chết cả hai con.
Tạ Hiên vội vàng chạy từ sân chọi gà ra ngoài trường đua ngựa, khuôn mặt béo tốt đầu mồ hôi đang hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Nơi đây đã diễn ra rất nhiều cuộc chọi gà, mỗi con gà đều to như vậy, cổ rất dài.
Vừa nói Hạ Hiên ở bên còn khoa chân múa tay. Nếu không phải là sợ Tần Phong cảm thấy nhàm chán ở chỗ này thì Tạ Hiên chắc chắn sẽ không chạy đến. Cái đầu của anh ta còn không nhìn về phía sân gà chọi.
- Hiên Tử, Cậu cứ vào xem đi, tôi cũng chưa xem chọi gà bao giờ.
Tần Phong cười khoát tay áo, cầm một ly rượu vang lên tư thế không giống với đa số người cầm rượu. Tần Phong chỉ dùng 3 ngón tay nắm chặt lấy lý rượu, vẫn còn chưa chạm một chút nào lên thân chén.
Cách cầm rượu này của Tần Phong đáng được chú ý không cho da chạm lên thân chén là vì sợ độ ấm của da sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị của rượu vang. Đương nhiên hắn không phải là người sành về rượu mà chỉ là người có cách uống khác mà thôi.
Nếu như Thái Đông ở đây chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của Tần Phong. Phải biết rằng rượu vang du nhập vào nước mới được khoảng 2 năm, ngay cả đến người Eupolyphaga cả ngày đắm chìm trong rượu vàn cũng chưa hiểu hiểu cách uống rượu vang như vậy.
- Ai da, Tạ Hiên cái này không phải uống như vậy đâu.
Thấy Tạ Hiên ngồi xuống rót cho mình một ly rượu vang rồi uống một hơi uống cạn. Tần Phong thấy dở khóc dở cười:
- Chai rượu vang này ít nhất cũng phải mất hơn 2 ngàn, Hiểu Tử cậu lại uống như vậy sao?
- Hơn 2 ngàn? Anh Phong đắt vậy sao?
Tạ Hiên liền hết bị chọi gà thu hút anh ta cầm chai rượu lên bũi môi nói:
- Toàn là chữ nước ngoài, một chữ em cũng không biết, vậy trong hội sở có dến mấy chục chai, đâu đắt thế chứ?
- Đúng là đắt như thế đấy!
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Cho nên mới nói Thường tứ gia hào phóng. Các vườn nho ở Pháp phải lên men rượu khoảng 10 năm, hơn nữa còn rất kì công, chỉ có nhiều chứ không ít đâu.
Năm đó đi theo Tái Thị, Tần Phong cũng đã từng uống rượu vang. Vì muốn giữ lại hương vị của rượu vang Tái Thị thậm chí còn mua cả một tủ trữ rượu. Một chai rượu để cho Tần Phong uống trong cả tháng.
- Khụ, thế nó bao nhiêu tiền? Chút nữa em mang 2 chai đến đây.
Lúc này ở xa lại có tiếng hô cố lên, Tạ phong nghe thấy trong lòng cũng bồn chồn, gã kéo Tần Phong lại nói:
- Anh Phong, mang Đại Hoàng đến sân đấu chó thôi. Anh nhìn xem nó nằm úp sấp ở đây không động đậy, tản bộ gì chứ?
- Cậu không cần phải ở đây với tôi, tự mình đi là được rồi, tôi vừa mới dẫn Đại Hoàng đi một vòng.
- Anh Phong, vậy... Em đi đây?
Tình của Tạ Hiên thích nơi náo nhiệt, nhất lại là những trận chọi gà nhuốm máu đầu này. Mới chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta phải nhiệt huyết sôi trào.
- Đi đi, chút nữa tôi còn đi qua chuồng ngựa một chút, chỗ đó có mấy con ngựa rất hay.
Tần Phong khoát tay áo đuổi Tạ Hiên đi. Bây giờ đang vào lúc chuyển tiếp giữa mùa xuân và mùa hạ. Ngồi dưới ánh mặt trời uống rượu vang, có cơn gió thoang thoảng làm cho người ta thiu thiu buồn ngủ. Cảm giác này hay hơn những trận đấu gà ầm ĩ kia nhiều.
Ngoài Bát môn không có những trận chọi gà, đấu chó nhưng vậy nhưng Tần Phong đi theo vị sư phụ kia cũng rất am hiểu điều này.
Từ xưa đến nay nói đến quần thể chơi hội không ai so được với đệ tử Bát Kì của triều Thanh. Bởi vì từ khi họ sinh ra đã không phải làm ăn gì, được quốc gia nuôi dưỡng, vô cùng nhàm chán cả ngày chỉ biết suy nghĩ xem phải chơi như thế nào.
Giống như Tái Thị 4,5 tuổi đi theo sau đại nhân chơi những trò đó. Lúc mười mấy tuổi thậm chí còn chơi trong các ngõ hẻm mà ông ta vẫn còn đàng hoàng hơn khối người.
Cho nên Tần Phong cũng chẳng lạ lẫm gì với trò chọi gà. Ngược lại hắn còn biết rất nhiều bí quyết trong đó. Chỉ là hôm nay hắn muốn mang Đại Hoàng đi tự do tự tại một chút chứ hắn cũng chẳn có hứng thú gì lắm với việc chọi gà.
Ngồi một lúc sau, Tần Phong dẫn Đại Hoàng đi vòng quanh trang viên. Trang viên của Thường tứ gia rất rộng làm cho Tần Phong cứ nhìn trân trân kinh ngạc. Vì ngoài sân chọi gà, đấu chó ra thì xung quanh còn có bể bơi, sân chơi golf, sân cầu lông và một rạp chiếu phim rất lộng lẫy.
Ngoài ra trong hội sở còn có 3 tòa biệt thự tổng cộng có đến 48 phòng, nội thất bên trong được trang hoàng đạt tiêu chuẩn 5 sao. Mỗi lần Thường Tường Phượng mời khách con số đều không vượt quá 50 có lẽ cũng chính là xuất phát từ nguyên nhân này.
- Vẫn là có tiền thì sướng, ở đây hơn nội thành nhiều.
Trước khi em gái mất tích, Tần Phong luôn nuôi khát vọng kiếm tiền rất mãnh liệt nhưng từ sau khi bị bỏ tù quen biết được Tái Thị dục vọng trong lòng Tần Phong giảm đi rất nhiều, tiền tài dường như cũng không còn nặng nề như vậy nữa.
Nhưng sau khi Tần Phong nhìn thấy trang viên này của Thường Tường Phượng thì trong lòng lại trào dâng mãnh liệt một ham muốn kiếm tiền. Sống vất vả cả một đời đến lúc có thể được sống thoải mái một chút cũng được việc gì phải làm cho mình thiệt thòi chứ?
- Cờ bạc gian lận? Mẹ kiếp, sư phụ dạy những điều này thế nào chứ?
Tần Phong cân nhắc trong lòng nhất thời phát hiện ra mình cũng có không ít thứ trong đó, cũng có thể kiếm tiền được nhưng những thủ đoạn đó hơi bỉ ổi trên cơ bản là sẽ làm hạ đến lợi ích của cá nhân.
Lắc lắc đầu Tần Phong loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Theo cách nói của Tái Thị nếu vì dục vọng mà sử dụng những kĩ nghệ này thì cũng chẳng khác nào Yến Tử Lý Tam năm đó, sớm muộn gì cũng không được chết gìa.
- Cứ làm kinh doanh tiệm đồ cổ cho tốt thì lợi nhuận cũng không thấp đâu.
Tần Phong nảy ra một suy nghĩ hắn không muốn gây tai họa cho người sống, hại người chết thì không có một chút áp lực nào. Lúc đó ai chôn cho những con chó cùng những thứ này thứ kia.
Tiêu diệt Viên Bính Kỳ sau mục tiêu là phải lên đại học thì lần đầu tiên Tần Phong phải đối mặt với cuộc sống tràn đầy khát khao. Nói ra cũng không phí chút nào tối thiểu thì cũng làm cho vị trí của tiền tài trong lòng Tần Phong quan trọng hơn.
- Tiểu huynh đệ, chút nữa ăn cơm rồi, cậu thả chó vào đi.
Đi dạo một lúc, Tần Phong đã đến sân đấu chó lão Vân đang bận rộn ở đó nhìn hắn cười đon đả nói:
- Chó ở bên này có một phòng riêng, hơn nữa còn có cách âm. Con Đại Hoàng này của cậu thả vào sẽ không sao đâu cũng phải để nó nghỉ ngơi một chút chứ.
Trong những con chó đấu đều có sự hiếu chiến, cho nên yêu cầu của phòng chó cũng rất cao, hơn nữa còn có chuyên gia chăm sóc riêng. Dù sao mỗi con chó ở đây đều có một giá trị rất xa xỉ.
Không giống với chó bình thường, không phải con chó nào cũng thích kêu ngoài những con chó lên sân đấu hầm hừ nhẹ ra thì hầu hết chúng đều im lặng nhưng Tần Phong phát hiện, Đại Hoàng vừa mới đi sang bên này thì lông đã dựng đứng lên.
- Tiểu huynh đệ, con chó này của cậu đến từ đâu vậy? chó ở vùng đất này không thể to lớn như thế được.
Lão vân là chủ quản của sân cho, ông ta đoán về chó rất đúng nhưng với con Đại Hoàng của Tần Phong thì ông ta lại không nhìn thấu được.
Nếu nói Đại Hoàng là cho địa phương thì cơ thể nó quá lớn hơn nữa lão Vân còn phát hiện có những chi tiết không giống bình thường.
Đó chính là trên người những con chó đấu thường mang theo hơi thở bạo ngược, chó thường đứng trước mặt nó đều sợ đến mức phải quay đầu bỏ chạy hoặc là sủa mãi không thôi để thể hiện sự sợ hãi của mình.
Nhưng con chó này của Tần Phong sau khi nhìn thấy con Caucasus thì rất bình tĩnh giống như chủ nhân của nó vậy, không có bất kì một phản ứng gì.
Lão Vân biết, chó không giống người có thể che dấu được sự sợ hãi trong lòng. Như vậy chỉ có một sự giải thích đó chính là nhìn qua Đại Hoàng này là con chó bình thương nhưng căn bản là nó không sợ Caucasus, không sợ mới có thể bạo dạn như vậy được.
- Là lúc còn nhỏ tôi nhặt được thôi, tôi cũng không biết là thuộc giống gì.
Tần Phong nhìn kĩ cánh cửa ổ chó mở ra rồi gật đầu nói:
- Vậy thì để Đại Hoàng ở trong này một lát. Đúng rồi, Đại Hoàng chỉ ăn thịt bò, sống hay chín đều được.
Dẫn Đại Hoàng đi đến tận trưa, Tần Phong cũng nhìn ra nó đã mệt mỏi. Ổ chó này rất tốt cũng không phải sợ những con chó khác tìm Đại Hoàng gây phiền toái.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất