Chương 104: Đấu chó (P6)
Cơm trưa là ăn tiệc búp – phê trong hội sở, có thịt nướng Hàn Quốc, có các món ăn Nhật Bản. Vì thói quen ở đâu lúc ăn cơm mọi người thường im lặng cho nên không có cảnh nâng cốc chúc mừng xôn xao lớn tiếng.
Mấy người Thái Đông nhìn thấy Tần Phong nhưng cả một đám người đi gây chuyện sẽ khiến người khác chê cười. Thậm chí Thái Đông còn cầm một ly rượu vang đến cụng ly với Tạ Đại Chí, không khí khá thân thiện.
Vì thời tiết giữa trưa hơi nắng cho nên cũng không phải là điều kiện tốt để đấu chó.
Cho nên dựa theo thói quen bình thường, sau khi ăn cơm xong mọi người thường tự đi nghỉ ngơi hoặc đến sân gôn và bể bơi chơi đùa đợi trận đấu chó thực sự diễn ra. Lúc mặt trời sắp xuống núi cũng là khoảng 4,5 giờ chiều mới có thể bắt đầu.
Sau khi Tần Phong ăn cơm song liền đi đến sân đấu chó xem Đại Hoàng một chút. Nó cũng vừa ăn no xong nên lười biếng nằm tronng ổ, không nhúc nhích. Tần Phong cũng không mang nó đi mà lôi Tạ Hiên đi xem phim.
Tần Phong và Tạ Hiên ở trong đại sảnh của rạp chiếu phim rộng lớn. Còn được xem phim nhựa mới nhất đã khiến hai người họ đam mê. Họ xem liên tiếp hai bộ phim liền mãi đến khi nhân viên của rạp chiếu phim nhắc nhở sắp đầu cuộc đấu chó họ mới đi ra ngoài.
- Anh Phong, đã quá. Sau này chúng ta có tiền cũng phải làm một cái như vậy.
Vẻ mặt của Tạ Hiên tràn đầy hưng phấn, luôn mồm nói chuyện với Tần Phong.
Vừa rồi đó là “Titanic” nguyên bản tiếng Anh có phụ đề. Lúc họa sĩ Jack vẽ Ruth có những chi tiết không giống với phim trong nước chiếu. Hương vị của nó thực sự làm cho Tạ Hiên bị kích động.
Tần Phong gật đầu mạnh nói:
- Hiên Tử, mười năm sau tất cả những thứ này chúng ta sẽ có được.
Gia đình gặp biến cố từ khi còn nhỏ. Cuộc sống của Tần Phong và em gái rất gian khổ, thiếu thốn vô cùng, đồ ăn hàng ngày cũng chỉ đủ để duy trì sự sinh tồn của họ.
Tuy sau này Tái Thị có dạy Tần Phong rất nhiều thói quen của tầng lớp thượng lưu nhưng Tần Phong vẫn luôn có một suy nghĩ, hắn không biết rốt cuộc loại cuộc sống như thế là thế nào?
Lúc trước nhìn thấy khu bể bơi, Tần Phong cũng động lòng vừa rồi lại nhìn thấy rạp chiếu phim trong trang viên lại càng làm cho hắn động lòng hơn. So với mấy năm trươc của Tần Phong đây mới quả thực là cuộc sống như trong thần thoại.
- 10 năm, vậy... Vậy chúng ra vẫn chưa đến 30 tuổi đâu.
Sau khi nghe Tần Phong nói như vậy, Tạ Hiên mở to hai mắt nói:
- Anh Phong, anh nói thật chứ? Hay là em đi hỏi cha ít tiền... Chúng ra có thể mở đồ cổ gì đó bán?
- Hiên Tử, làm người phải dựa vào chính bản thân mình, kiến tiền như thế tiêu mới thoải mái.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Trong xã hội này, cơ hội có rất nhiều đừng vội. Phải học được sự cô đơn mới có tư cách đi hưởng thụ.
Ngoài việc tìm kiếm cha mẹ, em gái lúc này Tần Phong có một suy nghĩ mãnh liệt là phải kiếm tiền để xây dựng cho mình có được một cuộc sống thật tốt.
- Ừm, anh Phong, em nghe anh!
Tuy Tạ Hiên không hiểu những điều Tần Phong nói lắm nhưng gã vẫn gật đầu. Năm đó cần tiền của bố mẹ, gã và Lý Thiên Viễn suy nữa còn bị khốn đốn may mà có Tần Phong cứu vớt từ trong cơn nước lửa.
- Tần Phong, Hiên Tử bên này, sang bên này...
Hai người nói chuyện đến sân cho, Ngô Binh và đám Tạ Đại Chí đã ngồi ở đó từ lúc nào liền gọi hai người qua.
- Chú Tạ, chú Ngô, bắt đầu chưa?
Tần Phong và Tạ Hiên đi đến bên cạnh. Tuy Tần Phong rất thuộc về lịch sử đấu chó nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy, nên cũng có phần tò mò về trận đấu chó này.
Lịch sử đấu chó tồn tại muộn hơn so với chọi gà một chút. Nó khởi nguyên từ thời Tống ở trong hoàng cung. Trời sinh động vật đã có tính hiếu chiến đúng lúc đám quan văn võ nói đến chuyện chiến trận cho nên đã đấu chó trong hoàng cung để làm trò tiêu khiển...
Lúc đó chỉ có hoàng thân quốc thích là được ham mê đấu chó. Lúc mới bắt đầu, họn họ tham gia không biết mệt mỗi ván cá cược lên đến hơn 2 trăm lượng vàng.
Vì thế triều đình đã xây dựng một viên quan chuyên về nuôi chó. Những quan viên này thường là từ hàng thất phẩm trở lên. Tần Phong nghĩ đến đây có lẽ từ cẩu quan ở Trung Quốc cũng từ đó mà ra.
Thời cổ đại không có những thiên vương minh tinh được fan hâm mộ truy đuổi. Lúc đó dân chúng rất thích những trò chơi ở trong cung cho nên đấu chó đã lan truyền nhanh trong dân gian và kéo dài đến tận hôm nay.
Trong đây Thường Tường Phượng có tổng cộng đến 3 cái sân đấu chó có thể đồng thời tiến hành 3 trận đấu.
Mỗi sân đấu chó đều lớn hơn võ đài đấu quyền anh một chút. Diện tích khoảng 20m2, trong sân còn trải thảm có lưới sắt vây xung quanh cao khoảng nửa mét.
- Hôm nay chó đến không nhiều, có thể không dùng hết 3 sân, lúc nữa có 2 con Định tràng, những thứ khác đều Bính tràng.
Lúc Ngô Binh trả lời Tần Phong có vẻ không yên lòng. Hôm nay ông ta mang đến một con đặc biệt vốn là muốn cho nó lên sân khấu không ngờ lại bị con Đại Hoàng của Tần Phong dạo. Xem ra hôm nay đến uổng công rồi, chỉ có thể đánh với người khác một ván thôi.
- Định tràng? Là thế nào?
Tần Phong biết, đấu chó có hai kiểu cược. Một là định tràng chính chủ nhân của hai con chó đã hẹn sẵn thời gian địa điểm, mang chó đến đấu với nhau.
Yêu cầu của Định tràng là 2 con chó phải có sức nặng tương đương nhau. Không được chênh lệch quá nhiều, nếu không con chó có trọng lượng nhỏ hơn sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Phải biết rằng, chính cái cân nặng kia sẽ có sức chịu đựng rất nhiều.
Còn về Bính tràng là chó tự do mang lên sân, không yêu cầu về trọng lượng chỉ cần hai bên đồng ý thương lượng về tiền bạc xong là có thể lên sân đấu với nhau.
Nói về tương đối, lúc đánh cược Bính tràng thường là phát sinh lấy yếu thắng mạnh so với Định trành nó càng có sự kích thích hơn.
- Chú Ngô, hôm nay tổng cộng có mấy con chó?
Tần Phong nhìn vẻ ảo não của Ngô Binh cũng thuận miệng nói.
- 8 con, trừ hai con của tôi và cậu ra thì chỉ còn 6...
Ngô Binh lầu bầu than thở nói:
- Mẹ kiếp, không ngờ con Pit Bull của tôi lại vô dụng như vậy, vừa rồi lão Tề muốn hẹn đấu chó với tôi lại bị tôi từ chối rồi.
Trong cái vòng này, mang chó đến tham gia vào trận đấu, từ chối lời mời của người khác từ góc độ nào đó mà nói nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.
Chỉ là con Pit Bull kia hơi yếu ớt nhưng Ngô Binh lại rất thích nó không muốn nó bị con chó khác cắn chết trên sân đấu. Không thể chỉ vì thể diện mà tham gia trận đấu này được.
- Từ chối rồi? Lẽ nào con chó của lão Tề kia rất lợi hại sao?
Tần Phong tò mò hỏi:
- Chú Ngô, lão Tề mang đến con chó gì vậy?
- Cũng đặc biệt, Tần Phong, chúng ta ở bên này đấu đặc biệt là nhiều nhất thỉnh thoảng cũng có Ngao Tạng nhưng rất ít khi gặp.
Ngô Binh nhẫn nại giải thích cho Tần Phong:
- Giống như con chó Caucasus mà Thái Đông kia dẫn đến là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhưng con chó đó quá to, chỉ sợ không ai dám đánh cược với ông ta.
Sau khi nghe Ngô Binh nói, Tần Phong mới biết hôm nay tổng cộng có 8 con chó đến, ngoài của Đại Hoàng của hắn và Caucasus của Thái Đông ta thì chỉ có 6 con là chó đấu.
Đối với nguyên nhân này, Tần Phong đương nhiên là biết rõ, Pit Bull có nguồn gốc ở Mỹ, cơ thịt phát triển dị thường, đó là điển hình của loài chó lớn.
Bản tính của Pit Bull bình thường tương đối hiền lành nhưng khi gặp đồng loại nó sẽ có sự thay đổi lớn, nó hung mãnh lạ thường nếu đã căn đối phương thì không bao giờ nhả ra chỉ có quyển sư dùng gậy chuyên dụng mới tách được nó ra.
Vì sử dụng Pit Bull đấu với nhau, căn bản không cần cổ động, vì vậy phần lớn người ta thường nuôi Pit Bull. Hôm nay Thái Đông mang Caucasus đến tuy là uy mãnh nhưng chưa chắc đã có người tiếp chiêu của gã, không chừng đem đến thế nào thì đem về như thế.
- Các vị, đều là bạn lâu năm, không cần nói nhiều về quy tắc nữa, đấu chó vừa rồi mọi người đều đã nhìn thây, phải có chú thích mang danh sách ra đây cho A Bưu.
Lúc gần đến cuộc đấu chó, A Bưu cũng thường xuất hiện bên cạnh Thường Tường Phượng. Mãi đến lúc này Tần Phong mới biết nhưng người trong đây đều đã từng xem chó của hai bên đấu với nhau.
Đó cũng chính là vì không thể gặp lại được chó Pit Bull. Nếu không mang chó lên sân quan sát thì chỉ sợ vừa lên chúng đã cắn xé lẫn nhau căn bản là mọi người không kịp
- Lão Tạ, ông có đánh cược không?
Tạ Đại Chí và Ngô Binh cầm mấy tấm vé trong tay, Ngô Binh chỉ vào vé nói:
- Tướng Quân là con chó đấu của ông chủ Mã ở tỉnh Hà Bắc, trước đây đã có một trận thắng, trên thị trường hiện tại có giá khoảng hơn ba chục ngàn.
Con tên Cẩu Hùng này chính là chó của lão Phạm ở Tân Thiên chúng ta, từ trước đến giờ con chó này chưa từng xuất hiện, tôi cũng không biết thế nào, chúng ra có thể đặt một chút tiền vào Tướng Quân.
Mặc dù Ngô Binh nói là đã mấy tháng chưa từng đến chỗ này nhưng trong vòng của mình ngoài Thái Đông là một thanh niên trẻ tuổi ra thì cơ bản thì đều hiểu về chó của họ.
- Lão Ngô, được, vậy đặt cho Tướng Quân đi, tôi đặt 200 ngàn!
Ngô Binh có thể tự mình vào trong cái vòng này lã đã đạt được đến một trình độ nào đó rồi. Tạ Đại Chí biết, muốn được người khác dung nạp vào đó thì còn phải xem bản lĩnh của chính ông ta thế nào.
- Được, lão Tạ, lần đầu tiên ông mạnh hơn tôi.
Ngô Binh nhìn thấu suy nghĩ của Tạ Đại Chí liền cười lắc lắc đầu nói:
- Tôi đặt vẫn ít, đặt 100 ngàn xem thế nào, trân đấu Định tràng này không phía sau không có gì kích thích cả.
- Ai da, tôi nói này lão Ngô, sao ông lại đặt 100 ngàn, chà chà sao lại càng chơi càng ít đi thế?
Ngô Binh vừa mới viết xong thì một người trung niên khoảng hơn 40 tuổi đi đến nhìn con số ông ta viết cười nói:
- Nếu ông không muốn đưa chó ra đấu thì chúng ta đấu ở đây đi. Tôi đặt cho chó của lão Phạm 200 ngàn, để xem chúng ta ai thua ai thắng.
Nhìn người đến, Ngô Binh hơi dở khóc dở cười:
- Lão Tề, không phải tôi chỉ thắng ông được một lần thôi sao, có đến nỗi phải thù dai như thế không?
Thực ra mối quan hệ của Ngô Binh và lão Tề trước kia rất tốt nhưng năm ngoái sau khi ông ta nuối con Tosa làm chết Pit Bull của lão Tề thì lão Tề liền tạm biệt ông ta. Bây giờ vẫn là bộ dạng con mắt không nhìn thấy được cái mũi.