Chương 105: Đấu chó (P7)
- Tôi nhổ vào, nếu ông dùng con chó khác mà thắng thì cũng thôi, chứ ai cho ôngdùng con Tosa Nhật Bản kia?
Lão Tề căn bản là không biết cái gì gọi là lộn số, ông ta phì nước bọ phun cả vào Ngô Binh, rồi trừng mắt nói:
- Từ sau lần đó, ai cũng chê cười ông đây, còn không phải là do ông ban tặng hay sao?
Trong trận đấu chó năm trước, Ngô Binh dùng một con Tosa Nhật Bản đã tạp giao với giống chó săn của Đức, Bull Terrier, Mastiff của Anh…
Loại chó này sống ở vùng Tosa của Nhật Bản, nó rất hung hãn, có thể nói một mình săn giết được lợn rừng. Còn chó Tosa tạp giao dù thế nào khả năng cắn xé cùng rất tốt, còn thắng cả chó Tosa ban đầu.
Lần đó lão Tề dẫn con Pit Bull đi, hai con này đánh nhau được mấy tiếng đồng hồ thì con Pit Bull bị chó Tosa cắn chết ngay trên sân.
Đấu chó có thắng, có thua vốn dĩ đó cũng là chuyện bình thường nhưng lần đó có một ông chủ ở Bắc Kinh dẫn theo 1 người Nhật Bản đến xem đấu chó. Sau khi thất con Tosa này thắng thì người Nhật Bản này có chế nhạo lão Tề mấy câu.
Thắng thua không để bụng nhưng bị một thằng Nhật Bản chế nhạo lão Tề vẫn luôn thấy ấm ức trong lòng. Tuy là con Tosa kia của Ngô Binh về sau cũng bị một con chó đấu khác cắn chết nhưng lão Tề vẫn không nuốt trôi được cục tức này, ông ta sẽ không bỏ qua cho Ngô Binh.
- Tôi nói này lão Tề, trong trận đấu chó này không phải chỉ mình tôi dùng Tosa? Sao ông lại vô lý như vậy?
Ngô Binh vẫn luôn không muốn so đo gì với lão Tề, nể cái tình trước kia nhưng lão Tề lại làm nhiều trò như vậy, hơn nữa còn có hai vãn bối đi theo, thật là không vừa mắt chút nào. Nhất thời, Ngô Binh cũng thấy tức giận.
- Tôi vô lý, vậy hà cớ ông cứ phải trốn tránh tôi?
Cổ họng của lão Tề càng lúc càng gân lên khiến cho những người vốn dĩ không chú ý đến họ bây giờ đã tập trung hết vào đó.
- Tôi trốn ông? Đùa gì thế?
Tính tình của Ngô Binh căng thẳng cũng có hơi nóng nảy, ông ta lập tức lạnh lùng nói:
- Nói đi, lão Tề, ông muốn thế nào? Hay là chúng ta Định tràng, nếu không thau thì sau này đừng có nói lời vô nghĩa với tôi nữa.
- Được, câu này là ông nói đấy nhé!
Mắt lão Tề sáng lên nói:
- Không phải hôm nay ông cũng mang chó đến đây sao? Chỉ cần ông thắng tôi, thì sau này lão Tề tôi gặp ông sẽ tránh đi. Nếu ông bị thua phải gọi tôi là ông nội, sau này thấy tôi phải đi đường vòng, thế nào? Có dám hay không?
- Họ Tề kia, làm người cũng đừng quá đáng quá!
Sau khi nghe lão Tề nói, sắc mặt của Ngô Binh tối sầm lại. Ông ta không ngờ lão Tề lại nhỏ mọn như vậy, chỉ là một trận đấu chó mà thôi sao lại phải liên lụy đến chuyện làm ăn như vậy.
Phải biết rằng lão Tề ra điều kiện này còn không bằng mang áp lực đánh cược đấu chó đổ lên đầu mình còn hơn. Hơn nữa, lão Tề này rất thất đức, y là người Hà Bắc, không làm ăn ở thành phố Tân Thiên, thua thì sau này cũng không đến nữa.
Nhưng Ngô Binh lại có rất nhiều công việc kinh doanh ở Hà Bắc, nếu thua sau này đâu còn mặt mũi mà đến Hà Bắc? Đây rõ ràng là gây áp lực lên chuyện làm ăn mà.
- Thế nào? Không dám phải không? Nếu không dám thì tôi cũng không phải gọi ông một tiếng ông nội, sau này gặp tôi cứ đi đường vòng là được.
Lão Tề cười đắc ý.
- Ép tôi sao?
Ngô Binh định thần trở lại nhìn về phía đối phương nói:
- Lão Tề, có phải ông khó chịu việc tôi làm ăn ở Hà Bắc đúng không?
- Ông nói bậy, không dám đánh cược, nói thế cũng vô dụng thôi.
Nghe thấy Ngô Binh nói vậy, vẻ mặt của lão Tề lộ ra sự kinh hoàng nhưng ông ta che dấu rất tốt, trừ rất ít người đối diện nhìn thấy thì cũng không ai phát hiện ra.
Ngô Binh nói không sai. Hồi đầu năm ông ta mới có vụ hùn vốn đầu tư cả hơn một triệu tệ với bạn ở Hà Bắc. Chưa đến 10 năm tài sản sẽ tăng lên mấy chục lần hơn nữa việc làm ăn còn không ngừng phát triển, sau này còn có khả năng mở rộng thị trường.
Nhưng Ngô Binh không phải người Hà Bắc, phần lớn thời gian đều ở Tân Thiên, cho nên về phía đối tác cũng sẽ có những suy nghĩ khác muốn loại bỏ công việc làm ăn này của Ngô Binh.
Lão Tề và đối tác của Ngô Binh lại có quan hệ rất tốt với nhau, nghe người đó nhắc đến chuyện này xong ông ta cũng muốn nhúng vào thương vụ này, vì thế mới có ý như vậy.
Nhưng thời gian trước Ngô Binh bận rộn, một thời gian dài không đến sân đấu chó, từ khi lão Tề bỏ tiền ra mua một con Pit Bull với giá trên trời vẫn chưa có cơ hội để đấu với Ngô Binh, lần này nghe nói Ngô Binh đến, coi như ông ta đã có cơ hội rồi.
Vừa rồi từ chối mấy cuộc đấu Bính tràng, lão Tề chính là đang đợi để gỡ lại tiền với Ngô Binh. Đối với ông ta mà nói thể diện hay bạn bè cũng chẳng bằng thương vụ mấy chục triệu kia.
- Này, Tần Phong? Sao vậy?
Tuy Ngô Binh thẳng thắn nhưng cũng không phải là ngốc. Ông ta không thể mang mấy chục triệu ra làm trò đùa, hừ lạnh một tiếng ông ta đã chuẩn bị từ chối đối phương nhưng Tần Phong ở phía sau lại khẽ giật áo.
- Đồng ý trước đi, con chó kia của chú chưa chắc đã không đấu được.
Tần Phong ghé vào tai ông ta nói nhỏ mấy câu.
- Đến sân cũng không dám lên thì đấu thế nào?
Ngô Binh kéo Tần Phong ra rồi quay đầu nói với lão Tề:
- Chờ một lúc tôi sẽ nói chuyện tiếp với ông.
- Tần Phong, công việc buôn bán của tôi ở Hà Bắc chiếm một khoản không nhỏ đâu. Sau này nhìn thấy ông ta mà tôi phải trốn tránh thì làm ăn thế nào đây?
Ngô Binh biết Tần Phong đến Tân Thiên là đều là tự mình làm được không dựa vào Tạ Đại Chí một chút nào. Cho nên lúc Tần Phong giúp đỡ, Ngô Binh cũng khá tôn trọng hắn mà nói ra hết ngọn nguồn câu chuyện.
- Chú không trốn thì sợ là chuyện làm ăn cũng không thành đâu.
Sau khi nghe Ngô Binh nói hết tình hình, Tần Phong lắc đầu nói:
- Chuyện này có lẽ chú và phía đối tác kia đều phải tham gia vào, nếu không chú vừa đi ông ra sẽ loại trừ chú ngay. Không còn cách nào khác, trận đấu chó này thắng thua không quan trọng.
Tần Phong là người ngoài cuộc, hắn và người bạn kia của Ngô Binh cũng không có giao tình gì cho nên hắn nhìn ra thực chất của vấn đề này.
- Đúng vậy, mẹ kiếp là lão Triệu chơi tôi?
Ngô Binh cũng là người thông minh được Tần Phong chỉ điểm như vậy liền có phản ứng ngay, sắc mặt âm trầm kia dường như cũng tan biến hết.
- Tần Phong, việc làm ăn ở Hà Bắc tôi chiếm 70% cổ phần, lúc nào tôi cũng có thể đuổi lão Triệu kia ra khỏi công ty được. Cho nên trận đấu chó này vẫn không thể đấu được, nếu thua tôi sẽ không thể hợp tác ở bên kia được nữa.
Năm đó mấy người hợp tác với nhau là Ngô Binh bỏ tiền ra, còn lão Triệu và một người khác góp sức cho nên ông ta chiếm hơn một nửa cổ phần công ty.
Hơn nữa mối quan hệ của Ngô Binh ở Hà Bắc cũng rất rộng rãi. Lão Triệu muốn đuổi ông ta đi thì đánh rắn phải đánh rập đầu làm cho ông tra mất mặt đi không nổi mà phải nhượng lại cổ phần công ty.
Tần Phong suy nghĩ rồi nói:
- Chú Ngô, có cược chưa chắc đã thua, Nếu chú dám cược, cháu đảm bảo sẽ thắng.
Nếu đổi lại là người khác thì Tần Phong cũng chẳng muốn làm kẻ lo chuyện bao đồng làm gì nhưng Ngô Binh là người quang minh lỗi lạc. Tuy chơi với nhau chưa được lâu nhưng quả thực ông ta rất tốt, chưa biết chừng Tần Phong còn muốn nhúng tay vào việc này.
- Cậu cũng hiểu đấu chó sao?
Ngô Binh nghe thấy vậy nhìn Tần Phong kinh ngạc:
- Thời gian trước tôi có nghe nói, cháu của lão Tề kia chi 60 ngàn để mua một con chó, chính là một tướng quân bất bại.
Bình thường mà nói, con Pit Bull giá chỉ chừng hai ba ngàn tệ, tốt một chút thì năm sáu ngàn, chỉ có loại đã đấu thắng vài trận mới có giá trên chục ngàn, con chó của lão Tề giá 60 ngàn đủ để thấy độ hung hãn của nó thế nào.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Chú Ngô, tin cháu đồng ý đi, nếu không thì coi như cháu chưa nói gì.
Tuy có rất nhiều chuyện Tần Phong chưa trải qua bằng thực tiễn nhưng những chuyện kiểu đầu đường xó chợ này thì hắn trải nghiệm cũng không ít. Năm đó Tái Thị cũng chơi ngao ưng đấu cẩu gì đó, cũng có những thủ đoạn để căn nhắc về tổn thất bất lợi.
- Nắm chắc phần thắng thật sao?
Ngô Binh bán tín bán nghi nhìn Tần Phong. Cược thứ này không ai là năm chắc cả 100% mà chỉ 70% thắng đã là rất cao rồi, bất kì một dân cờ bạc nào cũng sẽ đi cược khi nắm được phần trăm thắng đó.
Tần Phong gật đầu nói:
- Gần như là thế, nhưng con chó kia của chú sợ là sau này sẽ tàn phế.
Vừa rồi đã nói hết rồi, thủ đoạn kia của Tái Thị thực sự là hơi tàn nhẫn, có tính chất là giết được ngàn tên địch thì mình cũng tổn thất đến cả trăm người, trận đấu chó này có thể thắng nhưng con chó đó sau này sẽ không tham gia cuộc đấu được nữa.
- Tàn phế? Tàn phế thì tàn phế, mẹ kiếp, ông đây không nuốt trôi được cục tức này.
Thái độ của Ngô Binh rất quyết đoán nếu không quản lý được chuyện làm ăn như vậy ông ta cũng nói luôn:
- Tần Phong, tôi phải đồng ý chuyện này toàn bộ phải nhờ vào cậu rồi.
- Chú Ngô, chú cứ yên tâm cháu sẽ làm hết sức nhưng trận đấu chó phải để lui lại mấy giờ sau mới tiến hành được.
Nếu Tần Phong quyết định giúp Ngô Binh rồi thì cho dù lần này thắng hay thua, hắn cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Ngô Binh phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Được!
Ngô Binh đồng ý rồi chạy bộ quay lại nói:
- Lão Tề, hôm nay nếu ông muốn đấu thì tôi chiều, nhưng lời khó nghe tôi nói trước, đấu chó mà không có tiền là tôi không đấu, muốn đấu với tôi mỗi bên đều phải bỏ ra 5 triệu.
Những người giàu lên từ thập niên 80, có một đặc điểm đó là cá cược rất mạnh, cược một số tiền lớn như thế cũng là để không bị đối phương dắt mũi đi.
- 5 triệu?
Lão Tề nghe thấy vậy nheo mắt lại, ông ta không biết sau khi người thanh niên kia nói nhỏ mấy câu gì với Ngô Binh mà khiến thái độ của ông ta hoàn toàn không giống ban nãy như vậy.
- Sao không dám à? Hay là không chi nổi đến 5 triệu.
Tuy Ngô Binh là người nghĩa khí nhưng cũng không phải một người quá lương thiện. Ông ta biết trên người lão Tề có hơn 3 chục triệu. Nhưng tiền mặt căn bản là y không lấy ra nổi 5 triệu, trừ khi là tiêu tốn một chút sản nghiệp nữa mới được.
Lão Tề cũng là đâm lao thì phải theo lao mà thôi, sau khi suy nghĩ y nói:
- 5 triệu thì 5 triệu nhưng tôi có 1 yêu cầu. Trận đấu chó của chúng ta phải được đặt sau 80 phút, hơn nữa còn phải ‘phong chó’.
Cái gọi là phong chó chính là trước trận đấu phải bế chó đứng lên không để cho chó của hai bên có cơ hội tiếp xúc với nhau. Lão Tề đề phòng sợ Ngô Binh sẽ đánh thuốc kích thích.
Trong vòng đấu chó, chuyện đánh thuốc kích thích cho chó là rất bình thường nhưng thuốc kích thích chỉ có tác dụng trong 80 phút. Cho nên lão Tề nói như vậy chính là để đề phòng Ngô Binh có thể ra tay với chó.