Chương 106: Đấu chó (P8)
- Phong cẩu 80 phút? Lão Tề ông chắc chứ?
Ngô Binh cũng nghe theo yêu cầu của Tần Phong chờ hơn một tiếng đồng hồ sau mới đấu, chỉ là không ngờ lại được đối phương nói ra, Ngô Binh vui vẻ đồng ý.
- Sao, họ Ngô kia, chẳng lẽ ông định giở trò đối với con chó hay sao?
Mặt lão Tề lạnh như băng. Ông ta sợ chính là chuyện này vì hôm nay y đến nhưng vẫn chưa chuẩn bị thuốc kích thích.
Dù sao cũng sắp bị vạch mặt rồi Ngô Binh cũng không cần phải khách sáo với lão Tề nữa, ông ta há mồm mắng:
- Giở trò cái đầu ông đấy, ông đi hỏi thăm xem, Ngô Binh tôi chơi đấu chó hơn cả 10 năm nay, từng làm những chuyện gì rồi?
- Sao lại thế này, A Binh tức giận với người khác sao?
Sự khắc khẩu của 2 người làm cho Thường Tường Phượng phải chú ý, sau khi ông ta để cho A Bưu chủ trì trận đấu Định tràng kia thì đi đến đây.
Ngô Binh chỉ vào lão Tề bất bình nói:
- Anh Tứ, ông ta nói tôi muốn giở trò đối với chó đấu, ngài phân xử xem, Ngô Binh tôi làm chuyện này bao giờ nào?
- Hả? Giám đốc Tề câu này là nói lung tung rồi, tôi rất tin tưởng vào phẩm chất của A Binh.
Thường Tường Phượng nhướn mày nói:
- Thế này đi, các ông cược bao nhiêu, để tôi làm chứng. Danh tiếng của Thường lão Tứ này chắc là các ông tin được chứ?
Ngô Binh nhìn lão Tề bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đương nhiên là tôi tin anh Tứ nhưng còn ông ta thì tôi cũng chưa biết được.
- Tứ gia, ngài nói tôi rất tin, tôi cược 5 triệu phiền Tứ gia làm chứng!
Đương nhiên là quan hệ của lão Tề và Thường Tượng Phượng không thân thiết như với Ngô Binh cho nên ông ta vẫn gọi là Tứ gia.
Nhưng ba chữ ‘Thường Tường Phượng’ kia vẫn là một biển chữ vàng trên giang hồ. Có được sự bảo đảm của ông ta thì lão Tề hoàn toàn có thể tin tưởng. Ông ta quả quyết sẽ không đi làm hỏng chiêu bài sinh tồn này của mình.
Còn về mình với cuộc đấu chó kia, lão Tề tràn đầy tin tưởng hơn nữa vừa rồi còn nghe nói con chó của Ngô Binh bị dọa đến cụp cả đuôi, vậy thì càng không cần phải lo lắng gì cả. Nếu đối phương đã muốn dâng tiền tới miệng mình thì chẳng dại gì mà không nhận.
- 5 triệu? Sao lại chơi nhiều thế? A Binh sao lại thế này.
Thường Tường Phượng nghe thấy vậy sửng sốt, ông ta không ngờ hai người lại cược với nhau nhiều như vậy. Tổng tiền cược của hai bên trong trận đấu chó này lên đến 10 triệu. Trong sân đấu này của ông ta cũng chỉ xuất hiện chưa đến mấy lần ván cược như vậy.
Đối với Thường Tường Phượng mà nói, một ván cược như vậy dù ai thắng đi nữa ông ta cũng được 10%. Ông ta có thể kiếm được 1 triệu, còn bên nào thắng phải chi 1 triệu cho ông ta.nên thực tế chỉ kiếm được 4 triệu mà thôi.
Ngoài ra Thường Tường Phượng vẫn còn có thể kiếm được tiền nữa. E rằng ván cược này ông ta còn kiếm được số tiền nhiều hơn cả người thắng đó cũng chính là nguyên nhân mà ông ta duy trì sân đấu chó này.
Nhưng quan hệ của ông ta và Ngô Binh rất tốt. Ông ta nghe lão Vân nói con chó mà Ngô Binh mang đến lần này không được tốt lắm, cho nên vẫn muốn cho Ngô Binh một cơ hội để thay đổi.
- Anh Tứ, Tôi quyết định rồi, anh không cần nói nhiều nữa.
Chính Ngô Binh cũng cảm thấy mình kì lạ, ông ta cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng Tần Phong nhanh như vậy. Phải biết rằng, áp lực lần này ngoài việc bỏ ra 5 triệu ra thì đằng sau đó là còn cả mấy triệu của việc kinh doanh.
- Được, nếu hai người không còn ý kiến gì nữa thì ký vào cam kết đi.
Thấy thái độ kiên quyết của Ngô Binh, Thường Tường Phượng cũng không nói gì nữa mà vẫy vẫy tay gọi lão Vân đến nói:
- Ông dẫn người đến sân chó trông coi cẩn thận chó của A Binh và Giám đốc Tề, bất luận là ai cũng không cho tiếp cận.
- Vâng, Tứ gia, ngài yên tâm, không ai có thể gian lận được ở sân chó này đâu.
Lão Vân cũng nghe nói hai bên đánh cược cho nên cũng nhìn Ngô Binh một cái. Với kiến thức của ông ta đương nhiên là nhìn ra con chó của Ngô Binh từ trước đến giờ chưa tham gia trận đấu nào, hy vọng thắng cuộc quả thực rất xa vời.
Sau khi lão Vân đi Thường Tường Phượng bảo người mang đến 3 bản cam kết để trên bàn có cả dấu đỏ và tiền đặt cọc. Đợi cho Ngô Binh và lão Tề ký tên đóng dấu là bản cam kết này sẽ có hiệu lực.
Về phần tiền cược 5 triệu của 2 bên bây giờ vẫn chưa lấy ra mà sau trận đấu cược kết thúc 1 tuần mới trả cho đối phương.
Không chỉ có trong sân dấu chó này mà trong các sòng bạc đều như vậy cho nên sâm đấu chó của Thường tứ gia mới làm ăn vững vàng được đến tận bây giờ. Cho dù cảnh sát có vào đây cũng chẳng làm được gì, chọi gà đấu chó chỉ là một trò chơi dân gian truyền thống mà thôi.
Ngoài ra còn có một điều nữa, ở trong dân chọi gà đấu chó này của Thường Tường Phượng cũng không cần phải lo lắng là sẽ không lấy được tiền thắng cược.
Nguyên nhân mà Thường tứ gia có được 10% lợi nhuận chính là vì ông ta đảm bảo được quyền lợi của hai bên.
- Gan không nhỏ nhỉ, đem một con chó chưa qua huấn luyện đến để đấu?
Hai người kí bản cam kết ván cược đấu chó này tổng số tiền lên đến hơn 10 triệu, mọi người không để ý thì cũng bị cuốn hút mà kinh ngạc.
Thái Đông thấy Ngô Binh mang Pit Bull ra đấu, vẻ mặt của gã có chút ảo não. Nếu biết sớm Ngô Binh sẽ đem chó lên đấu thì gã đã cho con Caucasus của mình lên rồi, nghĩ tới 5 triệu của đối phương, Thái Đông thật sự rất thèm thuồng.
Phải biết rằng, tuy Thái Đông đã làm ăn 2 năm nay nhưng có được chưa đến 5 triệu mà chỉ dựa vào các khoản thu chi của gia đình mà thôi... Cho nên gã cũng có hơi ngượng ngùng.
- Được rồi, chắc là trận đấu chó phải diễn ra 1 tiếng đồng hồ, đến lúc đó hai người có thể đấu trận thứ 2.
Sau khi xử lý xong chuyện này Thường Tường Phượng tập trung vào cuộc đấu chó đang diễn ra ở trên sân. Tuy lợi nhuận của trận này không bằng ván cược của Ngô Binh và lão Tề nhưng Thường tứ gia cũng không có biểu hiện gì là trọng bên này khinh bên kia.
Khi Thường Tường Phượng vừa dứt lời, hai con Pit Bull cao khoảng nửa mét được chủ nhân của hai bên mang lên sân đấu. Hai con chó nhìn thấy nhau từ ra đã liều chết giãy ra kéo chủ nhân chạy nhanh về phía trước.
- Lão Tạ, hai con chó này cũng khá lắm, ông xem chi trước của chúng có phải rất rộng không?
Ngô Binh biết Tạ Đại Chí chưa xem đấu chó bao giờ cho nên ở bên giảng giải:
- Con chó đấu này đều đã được huấn luyện, trước kia tôi mua một cái máy chạy bộ, thật ra là mua cho chó đấy chứ…
Tần Phong biết cách huấn luyện cho cho nên cũng không thấy hứng thú với lời Ngô Binh nói lắm nhưng hai cha con Tạ Đại Chí thì nghe từ đấu chí cuối, có vẻ rất chăm chú.
Giống như trong các cuộc thi đấu thể thao, lúc chủ nhân huấn luyện chó đấu sẽ làm cho nó dẻo dai, cơ thể luyện sức bật còn sự dẻo dai thì phải cho chạy bộ để chắc cơ.
Ngoài ra còn có treo mõm, chính là luyện độ tinh nhanh quăng đĩa ra để chó bắt, ngoài ra còn có khả năng leo trèo có thể làm cho cơ bụng, cơ ngực của chó rất phát triển.
Lúc Ngô Binh giải thích hai con chó đã vào sân đấu. Ngay sau khi chủ nhân của chúng thả xuống thì hai con đã cuồng gầm gào lao vào nhau như thiên địch..
Điểm mạnh của Pit Bull là có thể chạy liên tục tới 120 phút. Nó có lực cắn mạnh, bộ da cứng cỏi không có cảm giác đau đớn. Hơn nữa cơ thể đàn hồi chắc chắn như một lớp thép phòng hộ để chống lại sức cắn của đối phương.
Hai con cắn xé lẫn nhau, cảnh tượng đó vô cùng thảm thương. Hai con chó điên cuồng trên mặt đất, mỗi một hơi đều nhằm vào để cắn thật mạnh lên người đối phương.
Nhưng sau 35 phút đồng hồ, mặt của hai con chó vẫn đầm đìa là máu trong đó có một con thậm chí còn bị cắn rách cả tai nhưng chúng vẫn đang hung hăng đấu tiếp một hồi lâu mà vẫn không phân thắng bại.
- Cắn, cắn đừng nhả ra đứng lên bắt nó đứng lên...
- Mẹ kiếp, cắn vào yết hầu, trốn qua, đừng để nó cắn...
Hai con chó cắn nhau trân sân chủ nhân bên ngoài cũng hồn nhiên quên mất thân phận hàng ngày của mình. Lúc này đây họ như người quét rác ngồi xổm trên mặt đấy gào thét bên ngoài song sắt chỉ huy con chó của mình.
Những chủ nhân này vẻ mặt rất căng thẳng nhìn chó trên sân đấu, chó xù lông lên thì họ ở bên cạnh cũng gào to đến khàn cả giọng.
Máu tươi văng khắp cả sân đấu, làm cho những người xung quanh sợ hãi. Những người khách kêu lên sợ hãi cũng nhưng bị người khác kích thích họ cũng trở lên hưng phấn hơn.
- Sư phụ nói đúng, cảnh tượng này làm cho con người ra phát điên...
Tần Phong lui lại phía sau mấy bước, lắc lắc đầu hắn phát hiện lúc này người còn có thể giữ được tỉnh táo ngoài mình và vị Thường tứ gia kia thì đến cả A Bưu cũng không kìm lòng nổi mà hò hét.
Sự chịu đựng của Pit Bull thật kinh người hơn 20 phút mà vẫn không phân thắng bại. Chủ nhân cầm côn tách hai con chó ra, trên mình chúng đã toàn là vết thương.
Lôi chó ra ngoài, hai bên rửa sạch vết thương trên người cho chúng. Một chậu nước từ từ tưới xuống đầu làm cho máu loãng ra thành màu hồng mùi máu tươi tràn ngập khắp sân đấu.
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có 10 phút ngẳn ngủi nhưng chưa đến 1 phút thì hai con chó lại lao vào cắn xé nhau. Qua 3 lượt tạm dừng tổng cộng là giằng co hơn 1 tiếng đồng hồ cuối cùng trận đấu này cũng kết thúc.
Con Pit Bull đến từ Bắc Kinh kia bị cắn rụng cả mũi, bụng bị cắn rách toác răng nanh gần như bị rụng nhìn rất thê thảm. Cuối cùng thua trận.
Còn tình hình của con Pit Bull thắng trận kia cũng chẳng khá hơn là bao. Mặt nó đầy vết thương, người lắc lắc như say, bác sĩ thú y của sân đấu phải đến sơ cứu cho nó.
- A Phong, đến chúng ta rồi.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nhưng trận đấu chó tàn khốc vừa rồi cũng khiến Ngô Binh phải thở hít sâu một hơi ngực của ông ta mới được thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến trận tiếp theo là chó của mình lên đấu Ngô Binh không khỏi cảm thấy căng thẳng.
- Chú Ngô, chú yên tâm đi, để cháu dẫn nó lên.
Tần Phong gật đầu về phía Ngô Binh rồi đi lên sân đấu.