Bảo Giám

Chương 113: Chiến thuật

Chương 113: Chiến thuật
- Tứ gia, yên tâm đi, tôi biết mà.
Lão Vân đồng ý một tiếng, nghe ra hàm ý của Thường Tường Phượng, đó là phải phân thắng bại đừng để cho Tần Phong vứt con chó địa phương đó đi.
Dù là ai xem trận đấu này thì cũng nghiêng về con Caucasus kia. Bởi vì về hình thể và chủng loại thì đúng là con chó của Tần Phong không hợp để tham gia thi đấu.
Nhưng lúc này trong lòng lão Vân lại cảm thấy rất kì lạ. Con chó địa phương kia của Tần Phong vẫn im lặng đến mức khó hiểu ngoài việc gầm gừ nhẹ thì nó không có bất cứ một biểu hiện gì khác.
Nhưng sau sự im lặng dường như lại ẩn dấu một ngọn núi lửa sắp phun trào làm cho một người như lão Vân có kinh nghiệm đấu chó đến mấy chục năm rồi cũng nhìn không thấu.
- Hai vị, trong 3 phút mời mang chó của mình lên sân đấu.
Bình thường trước trận đấu cho, chủ nhân đều có thói quen tự mình khích lệ chó cố lên. Cho nên lão Vân cũng để cho hai bên khoảng 3 phút đồng hồ.
Tần Phong ôm cổ Đại Hoàng nhẹ nhàng nói:
- Đại Hoàng hãy giả vờ ngớ ngẩn, sau khi vào vòng đừng đấu với nó.
- Ứ ứ...
Đại hoàng lệch đầu đi dường như bất mãn với câu nói của Tần Phong.
- Nghe lời tao, tao còn muốn ở với mày nhiều năm nữa, chúng ta vẫn còn chưa tìm thấy Gia Gia, màykhông thể xảy ra việc gì được.
Tần Phong gì chặt đầu Đại Hoàng nói rất chân thành.
- Ứ ứ.
Hắn nhìn vào mắt con Đại Hoàng đương nhiên là nó hiểu hắn nói gì, đầu nó lắc lắc miệng gầm gừ.
- Được rồi, đi thôi.
Gần đến 3 phút đồng hồ, Tần Phong tháo xích trên cổ nó ra mở song sắt phía trước. Sấn đấu chó có 2 cánh cửa, có thể để cho hai con chó cùng tiến vào.
- Ứ ứ...
Đúng lúc đó cánh cửa sắt bên kia cũng mở ra. Con Caucasus cao lớn rít gào, lông nó rậm rạp, chân trước giơ cao giống như một con gấu chuẩn bị đá về phía Đại Hoàng.
Uy thế cỡ này nếu đấu với Pit Bull thì đúng là càng khiến người ta phấn chấn. Những người ngoài sân nhìn thấy mà phát lạnh, chỉ sợ con Caucasus này sẽ lao ra đả thương người.
- Này, sao có thể như vậy được?
Nhưng ngay sau đó, cảnh xảy ra ở trong sân làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt. Vì từ lúc Đại Hoàng xông từ cửa sắt vào đối mặt với Caucasus nó đã quay người bỏ chạy.
Thể hình của con Caucasus này thật uy mãnh nhưng căn bản là Đại Hoàng không tiếp chiêu. Sân đấu có khoảng hơn 20m2 Đại Hoàng tránh sang một bên rất dễ.
- Đây... Đây là đấu chó sao?
- Đúng vậy lần đấu tiên nhìn thấy đấu chó như vậy.
- Trọng tài, con chó kia không dám cắn, nên tuyên bố Caucasus đã thắng thôi nhỉ.
Nhìn thấy cảnh này mọi người ngoài sân reo hò, bọn họ đều là những người chơi đấu chó đã nhiều năm đúng là lần đầu tiên nhìn thấy chó không dám cắn xé, vậy có khác nào là thua đâu?
Bình thường chó lên sân đấu đều đã được huấn luyện qua. Nó chiến đấu hoàn toàn hoang dã, căn bản là không hề sợ hãi. Biểu hiện của Đại Hoàng quả thực là khiến cho bọn họ có thêm hiểu biết về đấu chó.
- Đây... đây?
Lão Vân trong sân cũng ngẩn người ra, ông ta đã chủ trì không biết bao nhiêu cuộc đấu chó nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này. Ông ta nhìn về phía Thường Tường Phượng.
Còn Thường Tường Phượng thì lại nhìn chăm chú vào Tần Phong. Lúc ông ta nhìn khuôn mặt của Tần Phong vẫn không hề thay đổi, trong lòng cũng lấy làm lạ liền quay ra nói với mọi người:
- Một trận đấu cần hơn 1 tiếng đồng hồ, các bạn đừng vội, chờ một chút xem đi!
Thường tứ gia đã lên tiếng mọi người ngoài sân cũng không nói gì. Dù sao trận này cũng không được cược, thắng hay thua cũng không có gì liên quan đến bọn họ, ai cũng bị cảnh trong sân thu hút.
- Chà, đừng vội nói, động tác của con Đại Hoàng này cũng rất nhanh.
- Đúng vậy, mấy lần mà con kia không cắn được.
- Có điều không đúng, bình thường chó mà sợ hãi sẽ chạy ra ngoài sân nhưng con Đại Hoàng này sao cứ chạy vòng quanh sân?
Sự quan sát tỉ mỉ này mọi người phát hiện ra có những chỗ không giống. Bởi vì lúc chó sợ hãi nó sẽ cụp đuôi, người run lên ngoài ra còn quay đầu bỏ chạy, đây là biểu hiện thường thấy.
Nhưng con Đại Hoàng trong sân này thì hoàn toàn không giống như vậy. Cái đuôi của nó dựng thẳng lên trạng thái vẫn như đang chiến đấu.
Hơn nữa lúc Đại Hoàng tránh con Caucasus kia rất giữ khoảng cách động tác không mạnh, chỉ vừa đủ để tránh độ mất sức cũng rất nhỏ.
Ngược lại sau khi Caucasus tấn công Đại Hoàng không thành công thì vội vàng đứng dậy miệng rống lên càng lúc càng to, rất nhiều lần người nó đã đụng phải lan can sắt.
A Đinh đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này phát sốt ruột rồi la lớn về phía Tần Phong:
- Này, cậu có muốn đấu chó không vậy, sao nó cứ trốn thế?
- Đại Hoàng của tôi vốn không phải là chó dấu, các anh không nên so sánh...
Tần Phong nghe thấy vậy khinh thường rồi nói:
- Con người khi đánh nhau còn biết né tránh, chó địa phương thông minh chẳng có gì là lạ. Có bản lĩnh thì anh bảo con Đồ Phu bắt lấy con Đại Hoàng đi.
Tần Phong vừa nói ra câu này những người không biết chuyện ban nãy đều nhìn về phía Thái Đông và A Đinh. Ánh mắt rõ ràng là không giống như vậy, dù là một con chó đẳng cấp thế giới đấu với một con chó địa phương thì đúng là có hơi thiệt thòi cho chó địa phương.
- Cậu... !
Tần Phong nói khiến A Đinh nghẹn ứ cổ không nói lên lời. Đối diện với ánh mắt khinh miệt của mọi người A Đinh chỉ còn biết ghé sát vào lan can hô lên với con Caucasus trong sân đầu:
- Đồ Phu, cố lên, cắn chết nó đi, đuổi theo, cắn chết nó.
Chó Caucasus rất nổi tiếng vì cơ thể khổng lồ, lông rậm rạp trọng lượng không kém gì Ngao Tạng nhưng tốc độ nó lại không được linh hoạt lắm.
Cho dù Đại Hoàng cũng không phải bé nhưng sự trốn chạy của nó lại rất linh hoạt. Dường như nó đang khiêu khích con Caucasus vậy cứ lúc đối thủ sắp lao vào nó thì nó mới tránh ra.
Điều này làm cho con Đồ Phu trở lên luống cuống, nó rống và nhảy lên luôn tục. Miệng há ranh nanh va vào nhau mọi người ở ngoài sân nghe thấy mà phát lạnh cả người.
- Đúng rồi, phải kiên nhẫn, Đại Hoàng phải kiên nhẫn một chút.
Tần Phong ở ngoài cổ vũ cho Đại Hoàng lời của hắn làm cho người nghe cảm thấy kỳ lạ. Đây không phải là đấu quyền anh hay bóng đá làm sao mà có thể sắp xếp chiến thuật cho con chó của mình đang thi đấu được?
Nhưng sự thật đã chứng minh. Dường như Đại Hoàng nghe hiểu lời Tần Phong nói. Nó không ngừng tránh sự cắn xé của con Caucasus, không một lần đối mặt nhưng lúc tránh móng vuốt của nó cũng hằn trên người con Caucasus.
Nhưng con Caucasus lông rất dài tuy bị Đại Hoàng cào chảy máu nhưng nó không hề gì ngược lại càng thêm hung bạo hơn, tốc độ cũng nhanh hơn trước mấy phần.
- Ngao...
Lần cắn này con Caucasus uốn éo cái đầu, miệng nó trốn sau cái mông của Đại Hoàng và ngoạm được một túm lông.
Tần Phong thấy thế liền căng thẳng vội hô lên:
- Đại Hoàng, trốn nhanh lên, đừng mất cảnh giác.
- Đúng là chó địa phương thông minh?
Lời của Tần Phong tưởng là không có gì nhưng những người trong sân cũng nhìn ra manh mối. Con Đại Hoàng trong sân đúng là như đang thực hiện chiến thuật.
Ưu điểm thực sự của con Đại Hoàng này là lúc đối mặt với khí thế ào ào của đối thủ nó không vội, không hề sợ hãi và không một chút hoang mang mà trốn tránh đối thủ.
- Nếu Đại Hoàng trẻ được 5,3 tuổi thì sao phải phí như vậy? Nó sẽ cắn chết thẳng con chó kia ngay.
Tần Phong lo lắng nhìn vào trong sân đấu. Tuy Đại Hoàng nghe lời mình nhưng dù sao nó cũng đã khá già rồi, ngộ nhỡ trốn không kịp thì kết quả chính là cái chết.
Tay phải của Tần Phong sờ lên sau đầu, hắn lấy ra một cây kim sắt nếu Đại Hoàng gặp nguy hiểm hắn sẽ phi vào con Caucasus kia.
- Mẹ kiếp, đã sắp 20 phút rồi, sao trận đấu này lại như vậy?
Nhìn đồng hồ điện tử trong tay, Tần Phong hơi lo lắng vì trước trận đấu hắn đã giở thủ đoạn trong khi kiểm tra rồi.
Lúc đó Tần Phong dường như chỉ vuốt ve con Caucasus kia nhưng trong khe tay trái của hắn có một cây kim châm sắt chiều dài đủ để đâm thẳng vào vị trí tim trái của con Caucasus.
Thủ pháp mà hắn dùng cũng là để kích thích tiềm lực của con Caucasus, nhưng vị trí và hiệu quả chỗ phát kích không giống với con Tá La. Hắn dùng châm sắt để cắt đứt huyết mạch vùng gần tim trái của con Caucasus để lúc máu của nó lưu thông sẽ không vận chuyển được đến tim.
Làm như vậy hậu quả sẽ là khi con Caucasus vận động quá mạnh tim không đủ máu sẽ dẫn đến suy kiệt. Như đại não nếu thiếu máu sẽ không thể hô hấp được mà lâm vào trạng thái hôn mê. Đến lúc đó con Caucasus sẽ bị như vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tần Phong sử dụng thủ pháp này hắn cũng không chắc có thành công hay không. Trơ mắt nhìn con Caucasus đuổi dũng mãnh như vậy hắn cũng bắt đầu lo lắng.
- Này, hình như có hiệu quả rồi!
Lúc này sau khi Caucasus cắn một cái thì cơ thể nó lắc lư một cái không tiếp tục đuổi cắn con Đại Hoàng nữa mà đứng tại chỗ nó lắc lắc cái đầu.
Trong mắt người khác thì có lẽ con Caucasus này đã mất quá nhiều sức. Nhưng Tần Phong biết chắc chắn cây kim châm kia đã phát huy tác dụng. Tim của con Caucasus đã không đủ máu để lưu thông.
Tần Phong biết rõ rằng không thể để con Caucasus có cơ hội đứng đóng nghỉ ngơi như vậy được, hắn hô lên:
- Đại Hoàng, lên!
- Ngao...
Sau khi Tần Phong la lên Đại Hoàng gầm lên giận giữ nhanh như tia chớp nó lao về con Caucasus. Nó há cái miệng rộng cắn thẳng vào yết hầu của con Caucasus.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất