Bảo Giám

Chương 114: Vua Chó

Chương 114: Vua Chó
Vốn dĩ động tác của Đại Hoàng linh hoạt hơn của Caucasus, sau một hồi lủi đi, Đồ Phu chỉ kịp đứng lên dùng chân trước đá Đại Hoàng ra ngoài.
Nhưng con Caucasus thật không ngờ hai chân trước của nó gần như không thể giơ lên được, yết hầu của nó đã bị cắn.
Hơn nữa sau khi Đại Hoàng cắn trúng yếu hầu con Caucasus thì cả người nó nhảy bay lên không trung dùng sức nặng đè lên vết thương trên cổ của con Caucasus.
Cơ thể của Đại Hoàng nhỏ hơn nó một chút nhưng cũng được gần 40 kg cũng được coi là một con chó to rồi.
Lúc con Đại Hoàng 40 kg kia đè lên cổ hậu quả là con Caucasus ngã rầm xuống mặt đất.
Cho đến lúc này, Đại Hoàng mới thể hiện sự hung hãn khác hắn so với chiến thuật chạy trốn, quấy rối lúc trước. Sau khi nó cắn trúng yếu hầu con Caucasus thì đè lên người làm nó ngã xuống.
- Đây.... Đây sao có thể?
- Sao nó có thể đánh được con Caucasus?
- Sức mạnh, con chó nhà này cũng không mạnh hơn con Caucasus được.
Những người xem ngoài sân đều là người trong nghề. Biểu hiện lúc trước của con Đại Hoàng chỉ là giả nó không đấu lại với con Caucasus mà đang thực hiện chiến thuật của mình.
Sự hung hãn và tàn nhẫn của Đại Hoàng giống như một con sói vậy đánh bại kẻ địch trong nháy mắt mới thể hiện rõ cái răng nanh sắc bén.
Con Đồ Phu chỉ mới sơ hở một chút là đã bị nó bắt được cơ hội cắn ngay một nhát trí mạng vào chỗ yết hầu.
Đương nhiên là Đồ Phu cũng không cam chịu, cảm giác đau đớn nơi yết hầu làm nó rít lên từng hồi khó thở. Chó Caucasus đang liều mình giãy dụa.
Hai con chó đang không ngừng quay cuồng trên mặt đất. Một hồi là Đồ Phu đè lên Đại Hoàng, rồi sau đó là Đại Hoàng khống chế Đồ Phu nhưng dù là bên nào thì tăng nanh của Đại Hoàng vẫn sắc bén hơn cắn vào cổ họng của con Đồ Phu, chết cũng không chịu buông.
- Mẹ kiếp, sao còn lắm sức thế?
Thấy Đại Hoàng bị con Caucasus cào chảy máu, lông vàng bay tứ tung, Tần Phong cũng đau lòng vô cùng suýt nữa thì đầu ngón tay của hắn bắn kim sắt ra ngoài.
- Tần Phong thắng rồi, Đại Hoàng thắng rồi.
Ngay lúc Tần Phong đang hoảng hốt thì Ngô Binh chợt ôm canh tay của hắn lớn tiếng hô lên làm cho Tần Phong thu lực trên đầu ngón tay trở về.
Định thần lại nhìn vào trong sân quả nhiên là con Caucasus đã yếu thế hơn rất nhiều.
Nó không có cách nào đè con Đại Hoàng ở phía dưới nữa vì yết hầu đã bị cắn thậm chí ngay cả việc tiếng ứ ứ cầu xin tha mạng cũng không kêu lên được, chỉ có thể dùng chi trước giơ về phía Đại Hoàng.
A Đinh ở phía khác cũng choáng váng mặt mày. Có thế nào y cũng không thể ngờ được rằng con Caucasus của mình lại bị Đại Hoàng khống chế như vậy, sau khi Thái Đông vỗ tay một cái A Đinh la lớn:
- Trọng tài, tách chúng ra nhanh lên!
- Đúng vậy, trọng tài trận đấu đã được 20 phút rồi, theo lý mà nói nên tạm dừng!
Thái Đông ở bên gây áp lực cho lão Vân. Thực sự là y không thể chấp nhận được việc này.
10 ngàn tiền cược không sao cả, quan trọng là sau khi thua thanh danh của Thái Đông sẽ mất hoàn toàn, chứ chưa nói đến chuyện sao này phải gọi Tần Phong bằng anh. Điều này đối với y mà nói là nhục nhã vô cùng.
- Chuyện này?
Sau khi nghe thấy Thái Đông và A Đinh la lên, lão Vân có hơi do dự nhìn về phía Thường Tường Phượng.
Theo lẽ thường mà nói, chỉ khi lúc hai con chó ngang nhau về sức lực thì trọng tài mới tách chúng ra. Nhưng lúc này rõ ràng là Đại Hoàng đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, chỉ cần mấy phút nữa là trận đấu có thể kết thúc rồi.
Nhưng trên sân đấu cũng vì rất nhiều nhân tố, giống như tình hình trước mặt lão Vân đúng là có thể tách hai con chó này ra nhưng phải Tứ gia gật đầu trước mới được.
Nhìn thấy Thường Tường Phượng ở ngoài sân hơi lắc đầu lão Vân lập tức biết nên phải nói như thế nào, sau khi lui lại mấy bước ông ta đi đến trước Thái Đông nói:
- Thái thiếu gia, hai con chó giằng co, Caucasus đã hoàn toàn bị khống chế, nếu cậu nhận thua thì tôi sẽ chấm dứt trận đấu này.
Theo quy tắc đấu chó, chủ nhân có thể mở miệng nhận thua, thì trọng tài sẽlập tức dừng trận đấu lại.
Nhưng nó lại ảnh hưởng lớn đến số tiền cược, chỉ cần còn một tia hy vọng thì chủ nhân nào cũng mong con chó của mình có thể chuyển bại thành thắng. Dường như không ai chịu nhận thua, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến tỉ lệ chó tử vong rất cao.
Thái Đông cũng vậy sau khi do dự một chút ánh mắt của y đầy oán độc nói:
- Không, Caucaus vẫn chưa thua.
- Được, vậy trận đấu sẽ tiếp tục được tiến hành.
Lão Vân cũng không thèm nhìn Thái Đông lấy 1 cái, nhớ tới lúc đang ở trong sân với kinh nghiệm của ông ta thì con Caucasus chỉ có kết cục là tử vong mà thôi.
Nhưng con Caucasus không phải của lão Vân, chủ nhân của nó còn không tiếc nó thì ông ta cũng chẳng có lý gì mà lại đi cứu mạng nó cả. Cho nên lão Vân cầm gậy đừng ở bên cạnh chờ lúc Caucasus chết.
3 phút đồng hồ qua đi chi trước của con Caucasus đã không còn giãy dụa nữa nó đã yếu hơn rất nhiều.
Sau 4 phút lưỡi nó thè ra, mồm há to thở phì phò, cơ thể run lên bần bật.
Sau 5 phút đồng hồ cả người con Caucasus run lên hai chân hoàn toàn buông lỏng, giống như một khối thịt vậy.
- Lão Vân, được rồi tách chúng ra đi.
Tiếng của Thường tứ gia ở ngoài vang lên, nhưng câu này hình như hơi thừa bởi mọi người đều nhìn ra con Caucasus kia đã chết rồi.
- Vâng Tứ gia!
Lão Vân trả lời cầm gậy chuẩn bị đi lên lúc cúi xuống cầm côn tách miệng con Đại Hoàng ra thì có người nắm lấy tay phải ông ta.
- Chú Vân, để tôi đi!
Không biết Tần Phong đã vào sân từ lúc nào ngăn cản lão Vân lại. Chờ cho lão Vân lui lại sau mấy bước Tần Phong vỗ vỗ đầu Đại Hoàng nói:
- Đại Hoàng, được rồi đứng lên đi!
- Ngao ô!
Cái vỗ này của Tần Phong làm cho đầu và cơ thể to lớn của nó ngẩng lên. Cả người nó run run, lông và máu tươi dính vào người Tần Phong cổ họng nó gầm gừ.
Lúc Đại Hoàng rống lên thì chuồng chó cách đó không xa truyền đến một tiếng hô trong trang viên hoàn toàn trống trải.
- Vua chó, đây... đây là vua chó!
- Đúng vậy, chỉ có vua chó mới có uy thế này.
Khoảng 10 giây sau, phản ứng của mọi người ở ngoài sân tỏ ra cuồng nhiệt. Bọn họ chơi đấu chó đã nhiều năm chưa nhìn thấy con nào như Đại Hoàng chỉ một tiếng rống đã làm cho nhưng con chó khác phải lặng im.
- Đại Hoàng, ngậm miếng thịt thối làm gì? Thối chết đi được, mau nhả ra đi.
Thấy Đại Hoàng phát uy ở đó Tần Phong đau lòng mãi không thôi. Vốn sĩ lông của Đại Hoàng không có nhiều, qua trận đấu này cả mình nó toàn là vết thương.
Đương nhiên vết thương bị cào không giống với vết thương bị cắn. Tần Phong cũng biết là không đáng lo ngại, có một số chỗ đã cầm máu, với khả năng liền da nhanh chóng của chó, thì không đầy một tuần đã có thể hồi phục rồi.
- Mẹ kiếp, đây... Đây là chó sao? Đây là sư tử!
Không giống với Tần Phong, lão Vân đang ở bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào yết hầu của con Caucasus.
Yết hầu của Caucasus đã bị cắn rách hoàn toàn đến xương bị gãy cũng đã lộ ra ngoài. Máu tươi phun ra từ yết hầu.
Lão Vân chơi đấu chó đã mấy chục năm. Ông ta biết khả năng cắn của chó cũng không phải mạnh lắm, cũng chỉ tương đương với con báo, rất ít con có thể cắn kẻ địch đến mức lộ cả xương yết hầu ra.
Cho nên vốn dĩ lão Vân cứ tưởng con Caucasus vì khó thở mà chết, cho đến lúc này ông ta mới biết có thể là trước khi nó khó thở thì yết hầu của nó đã bị Đại Hoàng cắn rồi.
- Chú Vân, có thể tuyên bố chưa?
Tuy biết vết máu trước ngực Đại Hoàng là của con Caucasus nhưng Tần Phong vẫn phải mang nó đi chữa trị sớm một chút. Nhìn thấy lão Vân ở bên cạnh cứ ngẩn người ra hắn không nhịn được liền đẩy ông ta một cái.
- A, có thể đương nhiên là có thể rồi nhưng còn phải tuyên bố nữa sao?
Lão Vân cười khổ một tiếng hôm nay đúng là đắc tội lớn với vị Thái thiếu gia kia rồi nhưng ông ta biết mình chỉ là một tay sai cỏn con. Cho dù Thái thiếu gia có phát hỏa thì cũng không tức đến lượt mình.
- Tôi tuyên bố, trận đấu này là Đại Hoàng của Tần Phong thắng!
Lúc kết quả được tuyên bố, tiếng của lão Vân không được tự nhiên lắm. Tên chó thường được chủ nhân của nó yêu mến đặt cho cái tên thật uy phong. Hôm nay ông ta lại hô tên một con chó mang đậm tính vườn tược, thôn quê.
- Mày... mày dám cắn chết Caucasus của tao?
Vốn vẫn chưa tin vào mắt mình, sau khi nghe lão Vân tuyên bố rốt cuộc y cũng tức giận nhảy qua cả lan can vào sân.
- Ôi, A Đinh, ngài phải biết quy tắc của sân đấu chứ, sống chết không so đo mà.
Thấy A Đinh nhảy vào, lão Vân vội vàng ngăn cản y không phải là sợ y sẽ đánh Tần Phong mà lão Vân sợ là Đại Hoàng lại cắn cho y một cái.
Coi như lão Vân đã nhìn ra, Đại Hoàng cũng giống như chủ nhân của nó nhìn thì rất bình thường nhưng nói rồi thì rất chắc. Chỉ cần cắn một nhát vào chỗ trí mạng là đủ.
- Ông đừng ngăn cản tôi, tôi phải giáo huấn tên tiểu tử này.
A Đinh tức giận đến mức hồ đồ. Con chó này y mất 30 ngàn để mua vốn dĩ định tặng cho Thái Đông nhưng bây giờ đã không còn gì nữa rồi.
- Ôi Tứ gia, Tứ gia đâu?
Lão Vân không chịu nổi tên A Đinh trẻ tuổi này nữa cho nên quay đầu lại gào lên. Vừa rồi Tứ gia còn đừng ở đằng sau, lúc này lại không thấy bóng dáng ông ta đâu nữa, đến cả A Bưu cũng đi đâu mất rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất