Bảo Giám

Chương 115: Tài liễu

Chương 115: Tài liễu
- Lão Vân ông tránh ra cho tôi!
Lúc lão Vân quay về cuối cùng A Đinh cũng đẩy ông ta ra nhìn Tần Phong đang ngồi xổm trên mặt đất A Đinh mắng một câu rồi đá về phía hắn.
Lúc A Đinh giơ chân sau lên thì mới phát hiện con Đại Hoàng đứng bên cạnh Tần Phong, miệng nó đầy máu tươi dữ tợn như một con sư tử vậy.
- Đừng nhúc nhích, Đại Hoàng!
Thấy cái đuôi của Đại Hoàng dựng thẳn lên, Tần Phong biết ngay đây là động tác nguy hiểm, tay trái của hắn ôm ghì lấy cổ con Đại Hoàng tay phải đẩy A Đinh ra.
- Tiểu tử, mày dám đánh người sao?
Thấy cảnh này, Thái Đông mất hết cả cơ hội giơ nắm đấm, y cũng không thể giả câm điếc được nữa mà ngắt điện thoại trong tay rồi đi đến bên cạnh Thái Đông nói:
- Đấu chó coi như xong, mày hà cớ còn phải đánh người?
- Thái thiếu gia, có phải anh ta đá tôi thì không sao, còn tôi chắn cho anh ta thì lại bị gọi là đánh người không?
Tần Phong nghe thấy vậy ánh mắt của hắn lạnh lùng nắm lấy tay Đại Hoàng đứng trước mặt Thái Đông lạnh lùng cười nói:
- Tôi nhớ lúc chúng ta đặt cược, có điều khoản là nếu anh thua phải gọi tôi là anh Phong? Vậy gọi đi tôi nghe thử xem nào?
Sau khi ra khỏi tù, Tần Phong vẫn luôn phải làm người chui lủi, cho dù lừa được mấy trăm ngàn từ trong tay Nhiếp Thiên Bảo thì cũng chỉ là dùng đầu óc mà thôi.nhưng trước mấy tên tiểu tử lưu manh này cũng làm cho hắn tức giận.
Vóc dáng của Tần Phong cũng rất cao lớn, lúc này hắn không thể nhịn được cơn tức trong lòng, rất hung hãn trong ánh mắt lộ ra đầy sát khí. Đến lão Vân ở bên cạnh cũng không khỏi sợ hãi.
- Mày.... Mày muốn làm gì?
Thái Đông thường ngày vẫn đánh nhau ở Bắc Kinh đơn giản chỉ là ẩu đả với mấy tên phục vụ sau khi ăn trơi trác táng trong quán bar. Chứ chưa bao giờ đơn phương độc mã đấu với người khác như thế này. Chân y lui về phía sau lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất.
- Tôi chẳng làm gì cả.
Tần Phong lắc đầu giơ tay ra nói:
- Thứ nhất phải gọi anh Phong. Thứ hai, lấy 10 ngàn tệ ra đây, sau đó cút đi. Từ nay về sau nếu không muốn gọi anh Phong thì cũng đừng có đứng trước mặt tôi.
Từ trong ánh mắt oán độc của Thái Đông và A Đinh, Tần Phong biết hắn đã kết thù kết oán với hai người này rồi, e rằng sẽ không dễ dàng gì mà hóa giải được. Nếu đã đặc tội chết thì Tần Phong cũng không ngại mà đá lại một cái.
- Tiểu tử, làm người đừng quá đáng, chuyện này đừng tuyệt tình quá!
Sau khi nghe Tần Phong nói, Thái Đông ngạc nhiên mặc dù ở Bắc Kinh cũng không phải là kẻ hỗn lắm nhưng danh tiếng cũng không nhỏ. Chưa có ai dám tỏ thái độ với y như vậy.
- Đã thua cược, đừng nói những lời vô nghĩa cho mày 10 giây suy nghĩ bằng không đi tìm Tứ gia mà giải quyết.
Tần Phong lắc đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Thái Đông, sau đó hắn nói với bác sĩ thú y:
- Bác sĩ Lý, ông ở ngoài làm gì vậy? Mau lên đây tiêm cho Đại Hoàng đi.
Chó là động vật ăn tạp từ thịt sống đến bánh mì, dường như cái gì nó cũng ăn. Cổ họng của nó thường chứa các mầm bệnh cho nên sau mỗi cuộc đấu chó kết thúc đều phải tiêm thuốc phóng uốn ván.
- Ôi để tôi tiêm thuốc tê cho nó trước đã.
Bác sĩ Lý cầm thuốc mê lên sân đấu tránh đi đến bên cạnh con Đại Hoàng.
Làm ở sân đấu chó đã được 5 năm, bác sĩ Lý biết có những con chó sau khi cắn xé thì thần kinh vẫn còn hưng phấn có khi đến chủ nhân nó cũng cắn chứ đừng nói đến người ngoài.
- Bác sĩ Lý, không sao, cứ tiêm luôn thuốc phòng uốn ván đi...
Tần Phong lắc đầu, ảnh hưởng của thuốc tê lên động vật lớn hơn trên người. Hơn nữa từ nhỏ con Đại Hoàng đã bách chiến, có khi một mình nó ra ngoài trở về vết thương trên người còn nhiều hơn thế này nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ phải tiêm thuốc mê.
Bác sĩ Lý do dự một chút rồi nói:
- Vậy... cậu ôm lấy nó đi.
Trong sân không có ai cười bác sĩ Lý nhát gan bởi vì Đại Hoàng thực sự khiến họ bị chấn động. Sau khi nó đứng lên gầm thét sau một lúc rất lâu vẫn còn ở trong đầu bọn họ.
Đại Hoàng được Tần Phong trấn an quả nhiên nó rất im lặng. Sau khi ống tiêm chích vào nó chỉ rên lên nhè nhẹ thè lưỡi ra liếm liếm mặt Tần Phong.
- Này, thối như vậy liếm tao ít thôi...
Tần Phong đẩy ra những người xung quanh nhìn hắn với sự hâm mộ, nếu bọn họ cũng có được một con vua chó như vậy thì chắc là đi ngủ họ cũng ôm?
- Tần Phong, Đại Hoàng đúng là cắn chết Ngao Tạng sao?
Lúc này Ngô Binh cũng đi vào, vừa rồi sau khi Đại Hoàng đại thắng tên mập Tạ Hiên liền giới thiệu chiến tích của Đại Hoàng. Sở dĩ lúc trước không nói có lẽ cũng vì Tạ Hiên không tin lắm vào sức chiến đấu của Đại Hoàng.
- Vâng, con Ngao Tạng trưởng thành cũng chỉ cao hơn con Caucasus này một chút thôi.
Tần Phong gật gật đầu câu nói của hắn làm cho Thái Đông đứng cách đó không xa suýt nữa thổ cả huyết. Con này biết giả heo ăn thịt hổ? Cắn chết một con chó Ngao Tạng mà lại chưa bao giờ đấu với cho Caucasus.
- Này, tiểu huynh đệ, cậu có bán con chó này không?
Có một người trung niên mặc Comple ở ngoài đi vào nói.
- Đúng vậy, tiểu huynh đệ bao nhiêu tiền vậy, có thể thương lượng.
Không đợi Tần Phong trả lời lại có người hỏi.
- Tôi nói này lão Tôn, là tôi hỏi trước mà.
- Ông chủ Trịnh, ai trả giá cao thì được người nào hỏi trước hay hỏi sau cũng giống nhau mà thôi.
- Ôi, hai vị ông chủ, tôi cùng muốn mua, con chó này quá tuyệt.
Chủ nhân thực sự là Tần Phong còn chưa trả lời thì lại có người đến hỏi mua Đại Hoàng. Tuy nó hơi già nau nhưng chó biết dùng chiến thuật thì dù là ai cũng phải thèm thuồng.
- Vô vị...
Thấy mọi người dường như không để ý đến suy nghĩ của mình, cứ hỏi han nhau, Tần Phong ở bên cạnh cũng không thèm trả lời. Sau khi lấy nước tắm cho Đại Hoàng một chút thì lấy thuốc từ bác sĩ tự tay bôi vào miệng vết thương cho Đại Hoàng.
Cũng như lúc trước đã nói Đại Hoàng chỉ bị thương ngoài da, nhưng cắn xé hơn nửa tiếng đồng hồ nó cũng đã mệt mỏi rồi.
- Hiên Tử, cậu thử xem một chút đi.
Tần Phong giao Đại Hoàng cho Tạ Hiên rồi đi đến trước Thái Đông nói:
- Thái tiên sinh là người có thân phận, lời nói ra rồi không định nuốt vào đấy chứ?
- Tiểu tử, nhiều lời như vậy làm gì?
A Đinh từ bên cạnh xông đên cầm tệp tiền trong tay ném cho Tần Phong nói:
- Đây là 10 ngàn của mày đấy, từ nay về sau đừng để tao nhìn thấy mày ở Bắc Kinh.
- Này, miệng của anh còn thối như vậy sao?
Tần Phong sắc mặt âm trầm nói:
- Phải gọi tao là anh Phong, đừng để tôi phải động tay chân.
Vốn dĩ Tần Phong cũng muốn nhận tiền rồi thôi nhưng A Đinh lại nói chuyện với một trưởng bối với giọng như vậy khiến cho hắn không kiềm chế được cơn tức mà nó lại vọt lên.
- A Đinh, đừng xúc động!
Thái Đông ngăn đồng bọn muốn động thủ, xoay về phía Tần Phong cố gắng ra vẻ tươi cười nói:
- Tiểu huynh đệ, thua cược, tiền.... Chúng tôi đã trả rồi, những thứ khác thì thôi, hai anh em chúng tôi xin nhận sai.
- Anh Đông, sao lại thế được, nếu truyền ra ngoài chúng ta đâu còn thể diện?
A Đinh bất mãn ở bên ồn ào. Ở đây có không ít người đến từ Bắc Kinh. Tuy bọn họ không ở trong cùng tầng lớp nhưng cũng đều là những ông chủ bạc triệu. Bọn họ sẽ có mối quan hệ với những kẻ chơi với mình. Chỉ sợ tối nay người ơ Bắc Kinh sẽ biết hết chuyện xảy ra ở Tân Thiên này mất.
- Thua là thua có gì hay để nói đâu.
Thái Đông chắp tay về phía Tần Phong rồi lại nhìn lão Vân nói:
- Lão Vân, Tứ gia và A Bưu không ở đây, lúc về ông nói giúp tôi một câu tiền của ván cược này coi như tôi đã thanh toán xong...
Thái Đông trong lòng buồn bực vốn chỉ muốn tìm một trò tiêu khiển không ngờ lại bị đánh mình đầy thương tích. Ở trong sân của Thường tứ gia y không thể làm bừa được, lần này nói xong Thái Đông quay đầu lôi A Đinh đi.
- Được, Thái thiếu gia ngài cứ yên tâm đi!
Lão Vân trả lời, lúc bọn Thái Đông sắp ra khỏi lan can ông ta còn cao giọng nói:
- Thái thiếu gia, con chó này của cậu xử lý thế nào đây?
Tỉ lệ tử vong của chó đấu trong sân thường rất cao, bình thường chủ nhân của nó thường mang về bán. Đương nhiên trong sân chơi này của Thường Tường Phượng cũng sẽ không để ý về chút tiền này mà phần lớn đều cho sân chó xử lý.
- Mang đi giết thịt đi!
Thái Đông bước chân lảo đảo đến tay cũng áo cũg không khoát.
- Anh Đông, không thể tha cho tên tiểu tử kia được.
Lúc bị kéo ra ngoài bãi đỗ xe, vẻ mặt của A Đinh vẫn là không phục:
- Anh Đông, mấy ngày nữa tôi phải đi miền nam, không thể đến thể diện cũng làm mất ở đây được?
Thái Đông quay lại nhìn về phía sân chó đèn sáng trưng mà nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không tha cho hắn được, cậu quên Đồn trưởng công an khu vực này là ai rồi à? Tôi đã bảo lão Hoàng chờ ở bên ngoài, hai chúng ta đi xem trò vui là được...
- Đúng vậy, họ Thường không thể động vào được, nhưng ra ngoài thì...
Cuối cùng A Đinh cũng nghĩ đến thân phận của Thái Đông, lấy thế đè người mới là chuyện mà người như y lên làm. Chỉ cần giao cho lão Hoàng, thì làm cho Tần Phong chết đi sống lại cũng không phải việc khó.
Nghĩ đến đây tâm trạng của A Đinh tốt hơn nhiều. Cô người mẫu đi bên cạnh y nhéo một cái.
- Ôi, các vị, con chó này bao nhiêu tiền tôi cũng không bán, mọi người đừng bận tâm nữa.
Rửa sạch vết thương cho Đại Hoàng, Tần Phong cũng giải thích với đám người hâm mộ kia. Trong tiếng ồn ào ban nãy, đã có người ra giá 150 ngàn để mua lại Đại Hoàng…
- Chú Vân, chú ngăn cản giúp cháu với, lúc khác cháu sẽ đền tội với Tứ gia, tiền này coi như mất.
Đừng nói là 150 ngàn chứ đến 1 triệu Tần Phong cũng sẽ không bán Đại Hoàng. Lập tức hắn lấy tiền xấp tiền vẫn còn niêm phong của A Đinh đưa cho lão Vân rồi kéo đám người Tạ Đại Chí đi mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất