Chương 116: Bắt người
- Anh Phong, không phải phí sân chỉ mất 5 ngàn thôi sao? Sao anh lại trả hết cả 1-ngàn?
Gần đây tài chính có hơi căng thẳng, tiểu mật thấy Tần Phong vung phí như vậy cũng hơi bất mãn. Gã chạy đến thở hổn hển vừa rồi con quên chưa lấy lại 5 ngand.
- Vốn dĩ tôi cũng không định mang Đại Hoàng ra kiếm tiền.
Nhìn thấy bãi đỗ xe phía trước, lúc này Tần Phong mới đi chậm lại nói:
- Hiên Tử, có những tiền không thể kiếm được, sao đi theo tôi còn sợ không có cơm ăn à?
- Khà khà, không phải thế, đi theo anh Phong nhất định sẽ được ăn uống no nê.
Nghĩ đến thủ đoạn của Tần Phong, Tạ Hiên cười.nhân vật hô phong hoán vũ ở Thạch Thị còn không phải bị Tần Phong làm cho quay tròn đó sao?
- Tần Phong, cháu thực sự biết huấn luyện chó sao?
Tạ Đại Chí ở phía sau nói to:
- Lúc nào chú Tạ mua chó, cháu huấn luyện giùm để lão Tạ chú thêm uy phong nhé!
Trước kia Tạ Chí chơi chọi gà nhưng cuộc đấu chó này là lần đầu tiên được nhìn thấy. Hôm nay tuy là thua chút tiền nhưng vẫn thích, máu đánh bạc lại được lên cao, lúc này mới là đàn ông chính thực gia nhập cuộc chơi.
- Đừng nói nữa, chuyện này tốt nhất đừng nói nữa chú Tạ.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Con Pit Bull kia của chú Ngô đã bị phế, giết được 1 ngàn tên địch thì cũng hại đến 800 binh của mình chẳng có ích gì.
Đánh cược nhỏ phá sản lớn, không biết có được bao nhiêu người thành công nhờ đánh cược. Tần Phong cũng không muốn nhìn thấy Tạ Đại Chí vừa mới gây dựng lại được sự nghiệp thì lại u mê vào đánh bạc.
Thực sự Tần Phong đã quá quen với những trò bịp bợm chẳng có gì hay ho. Như trận đấu chó hôm nay, Tần Phong dùng không ít thủ đoạn nếu không hai trận đấu này họ sao có thể thắng được chứ.
Hơn nữa, hắn tin rằng cũng giống như đấu chó, trong các cuộc thi đấu thể dục thể thỉ chỉ cần có nơi còn đánh cược thì nhất định sẽ có những trò mờ ám.
- Lão Tạ, Tần Phong nói đúng, sau này đến chơi vui thì được, cược thì thôi đi, vừa rồi không phải ông đã thua 200 ngàn đó sao?
Ngô Binh cũng đồng tình với Tần phong. Mấy năm đến đây chơi việc làm ăn của ông cũng tổn thất không ít. Mãi đến khi tuổi lớn hơn một chút ông ta mới tỉnh ngộ.
- Được, tôi nghe lời mọi người.
Tạ Đại Chí tưởng tượng như vậy rồi gật đầu đồng ý.
Sau khi mấy người ra đến bãi đỗ xe thì con xe Việt Dã của Thái Đông cũng vừa đi ra. Những người ngồi trong xe cười lạnh.
- Thằng nhóc, không dựa vào mối quan hệ của gia đình thì không biết sống hay chết đâu.
Ngô Binh nhìn theo chiếc việt dã vừa mới đi, miệng lẩm bẩm mắng. Sau khi cánh cửa mở ra đã để Đại Hoàng ngồi xuống. Vết thương của con Tá La quá nặng phải để trong sân đấu tĩnh dưỡng mấy ngày nữa mới mang về được.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau ra khỏi bãi đỗ xe lúc chạy đến cửa trang viên thì dừng lại. Bởi vì Ngô Binh phát hiện lúc nãy, Thường Tường Phượng đột nhiên dời khỏi sân đấu, giờ ông ta lại xuất hiện.
Điều này làm cho Ngô Binh hơi khó hiểu, bình thường tiếp đón khách đều do A Bưu phụ trách. Lúc khách vào cũng chỉ chào hỏi một chút chứ chưa thấy ai đứng ở cửa tiễn bao giờ?
Ngô Binh xuống xe, có chút kì lạ hỏi:
- Tứ gia, ngài ở đây là?
- A Binh, hôm nay đón tiếp không được chu đáo thật ngại quá.
Thường Tường Phượng nhìn Tần Phong ngồi trong xe qua cửa sổ cười nói:
- Tiểu huynh đệ, hôm khác lại đến chơi, hôm nay có khách quý đến, cho nên không nói chuyện được với cậu nhiều.
- Tứ gia, ngài khách sáo quá rồi.
Tần Phong gật đầu cũng không nói thêm gì nữa. Hắn cảm giác hình như lão già này nhìn ra điều gì đó, nhưng Tần Phong cũng không thừa nhân bất cứ chuyện gì.
- Tích, tích tích...
Lúc Ngô Binh quay người định lên xe thì có một chiếc xe phía trước đi tới.mấy đèn rọi mà vẫn không nhìn rõ.
Thường Tường Phượng còn tưởng là người quan trọng đến liền vội đi lên mấy bước nhưng sau khi nhìn giấy phép của chiếc xe đó ông ta liền nhíu mày.
- Đồn trưởng Hoàng, sao lại rảnh rỗi đến đây thế?
Đó là xe cảnh sát, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi tới bước đi có vẻ lảo đảo. Cách 3,4m đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
- Là ông chủ Thường hả? Đắc tội, đắc tội rồi!
Đồn trưởng Hoàng uống rượi ông ta nhìn thấy Tần Phong đang ngồi trong xe mắt liền sáng lên. Ông ta đi lên mở cửa xe ra còn túm lấy cổ Tần Phong nói:
- Tiểu tử, xuống xe cho ta, mẹ kiếp ông đang uống vui vẻ mà bj mày làm mất cả hứng.
- Đồn trưởng Hoàng, ông làm cái gì vậy?
Không đợi cho người trung niên kia thò tay vào xe, thì đã bị một cánh tay khác nắm chặt lấy. Ông ta giãy mấy cái nhưng vẫn không thoát ra được.
- A Bưu, tôi hỏi anh đang làm gì vậy?
Rõ ràng là đồn trưởng Hoàng uống hơi nhiều, nước bọt còn văng cả vào A Bưu:
- Có phải hắn tên là Tần Phong không? Có người tố cáo hắn, tôi phải dẫn hắn về đồn.
- Có người tố cáo? Đồn trưởng Hoàng, ông uống nhiều quá rồi?
Vẻ mặt của Thường Tường Phượng lúc này âm trầm gần như có thể búng ra nước được. Ông ta không ngờ chỉ là một tên đồn trưởng cỏn con mà dám ngang nhiên vào cửa trang viên bắt người? Trước kia đến cả Cục trưởng cũng chưa dám có cái gán này.
- Họ Thường kia, ông nói cái gì đấy? Ông uống nhiều thì có, đây là chuyện lãnh đạo phân công, ông đừng xen vào việc tôi bắt người!
Đồn trưởng Hoàng vung tay lên 3,4 tên cảnh sát khác xuống xe nhìn có vẻ như cũng uống rượu như ông ta bước đi lảo đảo.
- Các người dám? Họ Hoàng kia. Tôi phải xem cục trưởng Chu có đồng ý cho các ông vào bắt người không?
Thường Tường Phượng thực sự nổi giận. Ông ta thường giữ mối quan hệ với cán bộ huyện. Bình thường ông ta rất khách sáo với công an trong khu vực này. Những ngày lễ tết cũng thường tặng quà cho hai bên.
Không ngờ những con chó không quen này hôm nay lại dám ngang nhiên chạy đến cửa bắt người. Tưởngông ta đã rút lui khỏi giang hổ là giống như con hổ bị vặn hết răng sao?..
Ông ta tung hoành trong giang hồ dựa vào danh dự và thể diện. Ông ta mở trang viên từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu hôm nay tên họ Hoàng này dẫn Tần Phong đi vậy thì ông ta cũng mất hết thể diện, sợ là sau này cũng không còn ai dám đến đây chơi nữa.
- Ông chủ Thường... mẹ kiếp Cục trưởng Chu dọa... dọa tôi.
Sau khi nghe ông ta nói, Hoàng Hải Sơn nhìn mình rồi quơ cánh tay nói:
- Hôm, hôm nay... ai đến cũng không được... Cục trưởng Chu có đến cũng vô dụng thôi.
Đồn trưởng công an phái đi, vốn dĩ Hoàng Hải Sơn không lỗ mãng như vậy nhưng hôm nay y uống hơi nhiều. Hơn nữa người gọi điện đến có chức quyền lớn đến Phân cục trưởng cũng không thể sánh bằng.
Còn một nguyên nhân nữa là, Hoàng Hải Sơn thấy mình ở đây cũng chưa lâu cho dù có kiêu ngạo một chút cũng không sao. Thường Tường Phượng quen biết Cục trưởng cũng khó mà làm gì được mình.
Năm nay y 36 tuổi là cảnh sát trên Bắc Kinh, vốn dĩ là đứa con cưng được nuông chiều, con đường làm quan cũng rất thuận lợi. Lúc 30 tuổi ở cơ quan đã làm đến cấp khoa.
Nhưng y có một người thân thích hơn nửa năm trước có dính đến vụ buôn lậu thuốc phiện Viên Bính Kì. Lúc đó y đã ra tay để giảm nhẹ tội cho người đó.
Sau đó chuyện này bị bại lộ nhưng chân tay của Hoàng Hải Sơn rất mạnh. Tổ chức cũng không có chứng cớ rõ ràng cuối cùng cũng chỉ đẩy y đến đây làm trong đồn công an ở đây, cũng coi như là giáng chức.
Từ một vị trí có thực quyền, phải về làm việc ở vùng quê khỉ ho cò gáy quả thực là một cú đả kích không nhỏ với Hoàng Hải Sơn. Y có chút không cam lòng vì thế đã đi tìm đến những người bạn ở Bắc Kinh để gây dựng mối quan hệ.
3 tháng trước, y được bạn bè gọi lên Bắc Kinh làm quen đám người Thái Đông. Theo cách nói của bạn bè y thỉ chỉ cần nịnh những người to nhỏ này thì sẽ được đồn công an giao việc cho.
Hoàng Hải Sơn biết đám Thái Đông này rất kiêu căng với cán bộ địa phương. Có vị Phó chủ tịch bị A Đinh thét trên bàn rượu mà cũng không dám lên tiếng lại càng làm cho Đồn trưởng Hoàng ăn chơi trác táng thêm phần tin tưởng.
Chẳng qua là Hoàng Hải Sơn không tiền, không quyền tuy có mấy lần lên Bắc Kinh gặp đám Thái Đông nhưng chuyện vẫn chưa làm tốt, vẫn chỉ là một đồn trưởng công an cỏn con mà thôi.
Đồn trưởng Hoàng hôm nay tâm trạng không được tốt đã kéo mấy cảnh sát đi uống rượu thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thái Đông.
Trong điện thoại Thái Đông mời y giúp một chuyện làm cho y mừng như điên. Bởi vì trong điện thoại Thái Đông đã nói rất rõ làm xong chuyện này lập tức gã sẽ điều công tác cho Hoàng Hải Sơn ra khỏi chỗ này, quay về Bắc Kinh cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Thế là Hoàng Hải Sơn dẫn theo mấy cấp dưới của mình đến cửa trang viên của Thường Tường Phương. Trong mắt của y Thường Tường Phượng chỉ là một ông chủ có chút tiền mà thôi chứ cũng chẳng phải là nhân vật gì lớn.
Cho dù kiến thức của Hoàng Hải Sơn hạn hẹp thì y cũng vẫn làm việc ở cơ quan, chưa điều tra vụ án nào cụ thể cho nên chưa từng nghe đến danh tiếng của Thường Tường Phượng.
Lúc y đến nhận công tác thì Thường Tường Phượng đã rửa tay gác kiếm, cho nên danh tiếng cũng giảm đi nhiều. Cho nên y không biết trong khu vực của mình lại có một pho tượng lớn như vậy vẫn đang tồn tại.
- Mấy anh em lên hết cho tôi, bắt hết những kẻ khả nghi lại. A Bưu bình thường tình cảm của anh em rất tốt, cậu còn không buông tôi ra?
Hoàng Hải Sơn chỉ tay vào trong xe đúng lúc đó nhìn thấy vết máu trên quần áo của Tần Phong y liền móc súng lục ra la lớn:
- Nhìn thấy chưa, trên người hắn còn có máu, ai dám ngăn cản, dẫn hết về cho tôi!
Thấy Hoàng Hải Sơn lấy súng ra, tình hình này đã trở nên căng thẳng rồi. Ai cũng nhìn ra mấy vị này đã quá chén ngộ nhỡ nổ súng. Vị đồn trường này đùa chết thì cũng vẫn là mất nhiều hơn được.
- A Bưu, thả y ra.
Lập tức có một quý khách đi đến, xảy ra vụ ồn ào như vậy lúc này Thường Tường Phượng hận là không thể bắt Hoàng Hải Sơn ném ra biển cho cá ăn.
- Tiểu huynh đệ, cậu cũng đi theo y một chuyến đi. Lão Thường tôi cam đoan, cậu nhất định không sao đâu.
Lúc này Thường Tường Phượng dùng chân cũng có thể nghĩ ra trong chuyện này chắc chắn có sức ép của Thái Đông và A Đinh. Cho dù ông ta có cách giáo huấn hai tiểu tử kia nhưng lúc này vẫn là nước xa không cứu được lửa gần rồi.