Chương 117: Bất ngờ
- A Đinh, tôi nói này sao cậu lại có hứng thú như vậy? Cứ để lão Hoàng giáo huấn cho nó một trận, cần gì phải ở trong này xem?
Đồn công an chỗ giáp ranh Tân Thiên và Lang Thị cách trang viên của Thường Tường Phượng không xa lắm. Sau khi đi khỏi trang viên, Thái Đông và A Đinh liền đến đồn công an theo cách nói của A Đinh thì phải đích thân cho thằng nhóc kia một trận.
Nếu ở Bắc Kinh thì chắc chắn Thái Đông sẽ không dám làm như vậy nhưng đây là nơi hoang vu hẻo lánh đồn công an chính là nha phủ của dân chúng, bắt một tiên thằng nhóc cũng không phải chuyện gì lớn lao.
- Anh Đông, con chó của thằng nhóc kia không phải rất lợi hại sao?
A Đinh cười lạnh nói:
- Tôi muốn đánh chết con chó kia, để xem hắn có thể làm gì được tôi?
Từ nhỏ A Đinh đã đi theo Thái Đông, vốn dĩ cũng không kiêu ngạo như vậy nhưng con đường làm quan của cha gã khá thuận lợi cho nên mấy tháng trước đã được về phương Nam nhận chức Phó chủ tịch tỉnh gần vùng biên giới.
Tục ngữ nói trẻ cậy cha. Cha lên chức thì đương nhiên cũng làm cho thân phận của A Đinh như thuyền gặp nước.
Hơn nữa những cán bộ ở tỉnh đó đang muốn lấy lòng lãnh đạo cho nên nịnh bợ cũng không ít, làm cho A Đinh càng ngông cuồng hơn. Áp lực nhiều năm đã đến lúc bùng phát rồi.
- Tên họ Ngô kia có quan hệ khá tốt với Thường lão tứ, tôi sợ là Thường lão tứ sẽ nhúng ta tay vào.
Vẻ mặt của Thái Đông hơi do dự. A Đinh sắp dời khỏi Bắc Kinh, sau này có chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến gã nhưng Thái Đông thì vẫn Tân Thiên, triêu chọc Thường lão tứ thì có vẻ không được sáng suốt cho lắm.
- Anh Đông, ở đây không phải là Bắc Kinh, việc gì anh phải đắn đo như thế?
A Đinh bĩu môi nói:
- Thường lão tứ lợi hại nhưng cũng chỉ là một kẻ trong giang hồ, một thằng nhóc kia sợ khó mà làm phiền đến ông ta được? Hơn nữa, vị đó đã rút lui rồi rốt cuộc sức ảnh hưởng còn lại bao nhiêu mình cũng chưa biết rõ.
- Cậu nói cũng đúng nhưng lúc nữa thì đừng có quá đáng quá...
Thái Đông gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại có sự hoảng loạn. Trong đầu gã cứ hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt kia của Tần Phong. Gã luôn có một cảm giác rất không đúng.
- Cũng phải quay lại rồi. Ở đó chỉ có 1 con đường, chắc là lão Hoàng đã chặn rồi.
A Đinh hưng phấn đứng lên trong phòng đồn trưởng, tay sờ sờ vào cái dùi cui treo trên tường. Trong lòng đang suy nghĩ xem phải chỉnh đốn tên tiểu tử kia như thế nào.
A Đinh đoán không sai, đồn trưởng Hoàng đã đến chỗ của Tần Phong chuyện xảy ra khá khớp với trong suy nghĩ của gã.
Uống hơi quá chén căn bản là Hoàng Hải Sơn không nghe rõ trong điện thoại Thái Đông nói gì. Không phải là bắt Tần Phong trên đường mà là bắt hắn trực tiếp ở trong trang viên của Thường Tường Phượng.
.
- Lên hết cho tôi, còng hắn lại.
Tay phải Hoàng Hải Sơn giơ súng lục, tâm trạng của y rất tốt dường như nhớ đến cơ quan, quay về cuộc sống của người nịnh hót.
- Tiểu huynh đệ, đừng phản kháng, cứ để anh ta còng, chuyện này tôi sẽ lấy lại công bằng cho cậu.
Ông ta biết không thể nói lý với người đang say rượu lúc này mà đi lên ngăn cản chưa biết chừng còn bị đánh nên đành phải trơ mắt để anh ta mang Tần Phong đi.
- Chó, mang cả con chó kia về.
Bỗng nhiên Hoàng Hải Sơn nhớ ra lời dặn dò của A Đinh, y nói với cấp dưới của mình:
- Mang cả chiếc xe kia về, bắt mấy người họ để lấy khẩu cung.
Tuy uống không ít rượu nhưng nghiệp vụ chuyên môn của y vẫn còn khá tốt rất nhớ trình tự phá án. Chuyện mà Thái thiếu gia và A Đinh đã dặn dò thì nhất định phải làm để thể hiện năng lực của mình.
- Đại Hoàng đừng nhúc nhích, đừng cắn người.
Tần Phong thấy có người ngồi vào vị trí ghế phụ còng tay mình liền vội gọi Đại Hoàng hắn sợ con chó sẽ cắn đứt tay người này.
- Một tên cảnh sát nhỏ mà cũng dám...
Ngô Binh bị Hoàng Hải Sơn làm cho tức giận đến tím cả mặt, ông ta lấy di động ra. Ngô Binh cũng đoán ra ngọn nguồn sự tình, ông ta không tin hai thằng ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh mà dám đến địa bàn Tân Thiên giễu võ dương oai?
- Lão đệ, đừng nóng vội, cứ để cho bọn chúng đi gây sự sau này tôi sẽ để cho hai tên tiểu tử đó biết viết hai chữ “hối hận” như thế nào.
Sắc mặt của Thường Tường Phượng cũng xanh mét. Từ đầu những năm 1980 đến nay ông ta tung hoành ở Tân Thiên đã gần 20 năm còn chưa bị ai đến tận cửa làm mất thể diện như vậy.
- Tích tích... tích!
Hoàng Hải Sơn dẫn khoảng 4-5 người đến. Hơn nữa Thường Tường Phượng và đám người A Bưu ở cửa trang viên có vẻ hơi hỗn loạn vì thế mà một chiếc xe đi đến cũng không ai phát hiện ra.
- Chuyện gì vậy? Các anh ở cơ quan nào, sao xe lại chắn ở cửa người khác thế?
Hình như tính tình của tài xế hơi cáu kỉnh. Sau khi xuống xe, nói mấy câu liền đi thẳng đến đám Hoàng Hải Sơn đang ồn ào.
- Ông đây là người ở cơ quan nào thì mày hỏi làm quái gì?
Hoàng Hải Sơn đang đắc ý sau khi nghe thấy có người hỏi như vậy thái độ khác hẳn. Y dương súng lục hô:
- Cảnh sát phá án, không có chuyện gì thì tránh xa một chút, nếu không ông đây sẽ bắt cả mày đấy.
- Nhìn anh như vậy mà cũng là cảnh sát sao?
Một người khoảng hơn 50 tuổi, dáng người không cao ngồi ở đằng sau đẩy cửa ra bước xuống. Nhìn thấy Hoàng Hải Sơn người đầy mùi rượu ông ta liền nhíu mày, và lấy di động ra bấm số.
- Ông đây đương nhiên là cảnh sát rồi, mày làm gì đấy?
Hoàng Hải Sơn lắc lắc súng trong tay nói:
- Ông già, thức thời thì mau tránh ra bằng không tôi sẽ tố cáo ông tội ngăn cản người thi hành công vụ đấy...
Cảm giác của Hoàng Hải Sơn lúc này là quá tuyệt. Y cho rằng quần áo trên người mình chính là đại diện cho quyền lực của quốc gia. Cho dù người trước mặt này có cả bạc triệu dắt trên người thì cũng phải nhìn sắc mặt của mình.
- Ngăn cản người thi hành công vụ?
Vừa cúp điện thoại thì ông ta cười đi khoát tay áo về phía Thường Tường Phượng có ý bảo không cần đến đây, mà ông ta tự đi về phía Hoàng Hải Sơn.
- Đi ra, tránh đường một chút...
Hoàng Hải Sơn không còn kiên nhẫn được nữa mà dùng súng chỉ về phía ông ta nhưng lại không phát hiện ra vẻ mặt của Tạ Đại Chí và Thường Tường Phượng cách đó không xa đều đang cảm thấy rất kì lạ.
- Cướp súng lại cho tôi.
Nhìn thấy có mấy người hơi gầy ở đằng sau Hoàng Hải Sơn bỗng nhiên vặn cánh tay và chiết cổ y.
- Súng của tôi? Gan ông cũng không nhỏ đâu?
Nói là người say rượu thì phản ứng rất chậm cũng không sai. Cho nên đến khi bị cướp súng y vẫn không kịp có phản ứng gì sửng sốt đến mười mấy giây đồng hồ mới kêu lên:
- Đánh lén cảnh sát, người này đánh lén cảnh sát cướp súng lại cho tôi.
- Anh mà cũng là cảnh sát sao?
Tính tình của ông ta rất nóng nảy, sau khi nghe Hoàng Hải Sơn la hét liền đập cho y mấy vòng để tỉnh rượu.
Chưa đợi Hoàng Hải Sơn mở miệng, ông ta đã rút còng số 8 sau lưng còng tay Hoàng Hải Sơn lại, sau đó quay đầu lại nói:
- Thẩmm Hạo, còng tay tất cả lại, đợi cho tỉnh rượu rồi tính tiếp.
- Vâng
Người thanh niên cường tráng đứng ở trước xe sau khi nghe câu này của ông ta đã như con mãnh hổ xuống núi lao về phía mấy người cảnh sát đang phòng ngự, đấm đá tới tấp còng hết tay mấy người này lại.
- Ông... ông là ai?
Sau khi đã tỉnh rượu hơn Hoàng Hải Sơn lúc này mới thấy kinh hoàng đối phương dám còng mình lại, lần này chưa biết chừng đã đá phải sắt rồi.
- Trước khi anh chưa tỉnh rượu, tôi không nói chuyện với anh.
Ông ta nhìn Hoàng Hải Sơn rồi đi về phía cửa trang nhưng lúc ông ta đi đến chiếc xe Việt dã của Ngô Binh thì lại ngẩn cả người ra:
- Tần Phong, cậu sao lại ở đây?
Thấy tay Tần Phong bị còng mặc thường phục ông ta hoa cả mắt còn tưởng mình nhìn lầm. Tối hôm nay ông ta có uống chút rượu, nếu không đã không phát hỏa như vậy.
- Hồ... Cục trưởng Hồ.
Vốn dĩ Tần Phong định gọi là anh Hồ nhưng lúc nói thì lại nhìn thấy Thường Tường Phượng và A Bưu ở đó cho nên vội vàng đổi lại nói:
- Tôi đi theo chú Tạ đến đây chơi...
- Đến chơi sao lại bị còng thế này?
Hồ Bảo Quốc biết bình thường Tần Phong là người rất khiêm tốn không thể gây chuyện với công an ở đây được.
- Cục trưởng Hồ, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, ông cứ hỏi Thường tứ gia đi.
Tần Phong cười khổ hắn cũng không ngờ lại gặp được Hồ Bảo Quốc ở đây. Theo lý mà nói thì ở thành phố Tân Thiên này ông ta phải ngồi trong cục chứ không nên có quan hệ gì với người trong giang hồ như Thường Tường Phượng.
- Lão Tứ, chuyện gì xảy ra vậy?
Hồ Bảo Quốc nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nói:
- Đây là vãn bối của tôi, là người rất trung thực, sao lại còng cậu ta lại, đây không phải là làm loạn sao?
Hồ Bảo Quốc rất biết bao che khuyết điểm. Chưa nói đến chuyện Tần Phong và sư môn của ông ta có quan hệ sâu xa, mà chỉ bằng việc Tần Phong từng thi hành án ở trong trại dưới sự quản giáo của mình thì Hồ Bảo Quốc cũng không thể chấp nhận được người bên ngoài dám gây khó dễ cho hắn.
- Cục trưởng Hồ, ông quen cậu ấy...
Sau khi nghe ông ta nói, Thường Tường Phượng cũng hơi bất ngờ. Vốn dĩ ông ta còn muốn nói chuyện Tần Phong bị bắt với Hồ Bảo Quốc, không ngờ hai người lại quen nhau từ trước rồi.
- Cục trưởng Hồ?
Hoàng Hải Sơn ngồi xổm dưới đất vừa nghe thấy cái tên này men rượu trong người cũng vơi đi vài phần, không khỏi rùng mình một cái.
- Phí lời, không quen thì tôi hỏi cậu ta làm gì?
Hồ Bảo Quốc lúc này nhìn thấy hai cha con Tạ Đại Chí liền vẫy vẫy tay nói:
- Ông chủ Tạ, ông dẫn Tần Phong đén đây hả? Nói rõ câu chuyện ra xem nào?
- Cục trưởng Hồ, mở còng cho tôi trước đã, tôi không phạm tội gì mấy người này bắt người lung tung.
Tần Phong ngồi trong xe không đợi Tạ Đại Chí mở miệng đã nói rõ sự tình.