Bảo Giám

Chương 118: Liệt sĩ

Chương 118: Liệt sĩ
- Anh bạn, thật sự làm cậu phải chịu oan uổng rồi, xuống xe trước đi.
Ánh mắt của A Bưu rất có thần, lúc đối khẩu với mấy người kia thì cũng đi đến chỗ mấy tên cảnh sát đang ngồi xổm ở đó, lấy chìa khóa mở còng giúp Tần Phong.
Hồ Bảo Quốc hơi nhíu mày nói:
- Thường lão tứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi rất hiểu đứa trẻ Tần Phong này, nó không phải là người làm những điều sai trái, sao những kẻ bại hoại này lại bắt cậu ấy.
“Thì ra các anh là những người trong sạch như vậy?”
Lời của Hồ Bảo Quốc làm cho Tần Phong cười thầm. Lúc đầu ở trong trại cải tạo đã không ít lần hắn gây phiền toái cho anh Hồ. Gần như Hồ Bảo Quốc cũng phải đi “đổ vỏ” cho hắn.
- Cục trưởng Hồ, chuyện này thật là oan uổng cho tôi, đúng là không liên quan gì đến tôi mà.
Nghe thấy Hồ Bảo Quốc nói như vậy Thường Tường Phượng bên kia cùng nói là bị oan uổng. Hai người đó rất không vừa mắt với việc ăn chơi trác táng của Tần Phong, nếu có liên quan gì đến ông ta thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện phát sinh ở trang viên này mà thôi.
- Cục trưởng Hồ, chuyện này đúng là không thể trách Thường tiên sinh được, chuyện là thế này...
Tạ Chí nói mấy câu với Hồ Bảo Quốc rồi lập tức kể từ đầu chí cuối từ chuyện bắt đầu xung đột ở bãi đỗ xe cho đến chuyện trận đấu chó.
Còn về phần lai lịch của mấy người cảnh sát này, Tạ Đại Chí một chữ cũng không đề cập đến nhưng tất cả cảnh sát ở đây đều bết rõ vì sao Hoàng Hải Sơn lại đến, là nhận lời của ai mà đến.
- Được, được, không ngờ là cảnh sát nhân dân mà cũng giơ nắm đấm làm việc cá nhân được?
Nghe Tạ Đại Chí nói xong, sắc mặt của Hồ Bảo Quốc âm trầm như nước, hung tợn trừng mắt nhìn về phía mấy người đang ngồi xổm tỉnh rượu trên mặt đất, lấy điện thoại ra bấm một dãy sỗ:
- Trong 5 phút nữa mà chưa đến, thì tự đi mà viết đơn từ chức đi.
Hồ Bảo Quốc nói xong cũng không thấy đối phương trả lời liền vẫy vẫy tay về phía Tần Phong nói:
- Cậu lại đây, tôi hỏi cậu chút chuyện.
Ra ngoài hơn 10m, Hồ Bảo Quốc thấp giọng nói:
- Sao cậu lại chạy đến đây? Có liên quan gì đến chuyện kia không?
Vụ án buôn lậu thuốc phiện từ nửa năm về trước, tuy là đã nhanh chóng kết án nhưng trong đó vẫn còn có những điều chưa rõ ràng. Hình như Viên Bính Kỳ không thừa nhận thuốc phiện này là do mình mang mà là bị hại.
Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng gì đến phán quyết cuối cùng của vụ án. Hơn nữa, đám người Viên Bính Kỳ cũng đã bị thi hành án tử hình rồi.
Nhưng trong vụ án này cũng có bóng dáng của Tần Phong. Những lão cảnh sát có kinh nghiệm điều tra chú ý đến, nếu không phải Hồ Bảo Quốc đến để trấn áp chuyện này thì có lẽ Tần Phong cũng đã bị lôi ra rồi.
- Anh Hồ, không liên quan gì đến chuyện đó.
Tần Phong có hơi bực bội nói:
- Tôi và Hiên Tử chỉ đến chơi cho vui mà thôi, không ngờ là gặp phải 2 người kia.
Nếu nói chuyện hôm nay là do bất lợi của năm đó, tiền không kiếm được không nói, mà Đại Hoàng còn bị thương nữa. Mặt khác lại đắc tội với hai kẻ ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh, nếu không phải tình cờ gặp được Hồ Bảo Quốc thì chưa biết chừng Tần Phong còn phải vào đồn công an rồi.
- Đúng rồi, anh Hồ, sao anh lại đến đây?
Tần Phong có hơi nghi ngờ nhìn về phía Hồ Bảo Quốc, mở miệng nói:
- Anh quen vị Thường tứ gia kia sao? Ông ta là một nhân vật trên giang hồ, việc làm ăn chắc không được quang minh cho lắm...
Nếu Hồ Bảo Quốc ở Tân Thiên ngay từ những năm đầu, Tần Phong tin chắc rằng sẽ quen biết Thường Tường Phượng nhưng Hồ Bảo Quốc đến đây mới được 4 tháng. Trước kia ở trại giam thì sao có mối quan hệ với Thường Tường Phượng được.
Hơn nữa thân phận của 2 người quá khác nhau, một người là cảnh sát, còn một người là ‘nhân sĩ giang hồ’. Vả lại, chức vụ của hiện tại Hồ Bảo Quốc lại càng không được tiếp xúc với người như Thường Tường phượng mới đúng. Vậy chẳng phải là để cho người ta có cớ để nói sao.
- Tôi còn không biết những việc của ông ta sao? Thường lão tứ có thể bình an được nhiều năm như vậy còn không phải là dựa vào mấy người anh của ông ta?
Hồ Bảo Quốc thở dài, nhìn về phía Thường Tường Phượng phía xa xa thấp giọng nói:
- Năm đó anh cả Thường Tường Long và anh hai Thường Tường Hổ của ông ta đều hy sinh tiền tuyến núi cũ…
Vốn dĩ, Thường Tường Phượng có 4 anh em. Ông ta là con út, người anh thứ ba của ông ta chết bệnh ở tuổi 50. Còn anh cả và anh hai có tham gia vào quân đội ở những năm 60.
Chiến tranh vào những năm 70 Thường Tường Long và làm Trung đoàn trưởng và Thường Tường Hổ làm lãnh đạo chính trị viên của tiểu đoàn Tiềm Đao. Bị binh lực hai sư đoàn của đối thủ bao vây.
Vì bám trụ chỗ kẻ địch để chờ quân của mình đến mà trận này đánh giết vô cùng thảm thương. Cả một trung đoàn hơn 1000 người chỉ còn lại chưa đầy 200 người sống sót. Từ chính ủy, đội trưởng cho đến các chính trị viên trong doanh trại dường như chết hết không còn một ai.
Còn Hồ Bảo Quốc lúc đó làm tiểu đoàn trưởng Tiêm Đao. Sau khi ông ta bị trúng đạn, tỉnh lại mới phát hiện ra huynh đệ của mình dường như không còn một ai. Hai anh em Thường Tường Long và Thường Tường Hổ đã gặp nạn cùng một lúc.
Điều tra hậu chiến phát hiện ra sở dĩ đội quân của Hồ Bảo Quốc lâm vào khốn cảnh cũng là vì lúc đó tham mưu quân bộ chưa hoàn thành nhiệm vụ. Ngày tác chiến y đã uống quá nhiều rượu căn bản là không nhìn rõ tọa độ mà mình đang đứng.
Điều làm cho Hồ Bảo Quốc tức giận là do có chỗ dựa tốt nên viên Tham mưu kia đến Toà án quân sự cũng không lên, vì thế với tính cách nóng nảy của Hồ Bảo Quốc, chưa đợi vết thương lành hẳn vẫn cầm sung xông vào quân bộ.
Tiếng súng vang lên, vị tham mưu kia bị thương vào ảnh hưởng hệ thần kinh từ đó về sau phải ngồi xe lăn. Hồ Bảo Quốc đã dùng cách của chính mình để báo thù cho tất cả bộ đoàn của mình.
Đương nhiên, hậu quả của chuyện này cũng vô cùng nghiêm trọng. Hồ Bảo Quốc anh hùng chiến đấu đã trực tiếp bị đưa lên toà án.
Thủ trưởng của Hồ Bảo Quốc chịu áp lực từ trên xuống, cấp trên đánh xuống Quân ủy nhưng cuối cùng Hồ Bảo Quốc cũng không bị chịu phạt nhưng không còn được đứng trong hàng ngũ của quân đội nữa.
Lợi dụng sức ảnh hưởng của mình, vị thủ trưởng kia đã sắp xếp Hồ Bảo Quốc ở làm Quản giáo ở nhà giam Thạch Thị. Cũng coi như là cho người khác sự công bằng, coi như để sung quân đi.
Nói đến đây, đương nhiên là chuyện cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều. Thường Tường Phượng cũng chính là em trai của chiến hữu của Hồ Bảo Quốc. Lúc đó tuy Hồ Bảo Quốc bị xử phạt nhưng hai huynh đệ Thường Tường Long cũng vẫn mãi là anh hùng chiến đấu, là liệt sĩ của quốc gia.
Trong chiến tranh xuất hiện hai anh em đều là liệt sĩ có lẽ còn phải ngược dòng thời gian đến mấy chục năm trước thì đây là một vinh quang đặc biệt làm người nhà của liệt sĩ Thường Tường Phượng cũng được các cấp nhà nước ưu tiên rất nhiều.
Lúc đó còn chưa có chính sách mở cửa, Thường Tường Phượng cũng đã có thể làm ăn buôn bán một cách quang minh chính đại. Những điều này cũng đều là do được nhờ vào hai người anh làm liệt sĩ kia.
Ngoài ra còn có điều khác nữa, trong cuộc chiến tranh tự vệ kia khu Kinh Tân khi đó ngoài những người chết trên chiến trường ra những người còn lại sống sót đều có được một công việc không tồi.
Những người này so với anh em năm đó được ưu tiên hơn rất nhiều. Điều này cũng làm cho Thường Tường Phượng tránh được nhiều lần tai họa, việc làm ăn được phất lên rất nhiều.
Hồ Bảo Quốc và hai người anh của Thường Tường Phượng có mối quan hệ rất tốt. Cho nên mấy năm nay ông ta vẫn thường xuyên qua lại với Thường Tường Phượng. Những chuyện của lịch sử năm xưa tổ chức cũng biết cho nên lúc vào trang viên Hồ Báo Quốc cũng không cần lén lén lút lút.
- Anh là liệt sĩ, còn em là giang hồ.
Nghe lại câu chuyện truyền kỳ, Tần Phong không khỏi há hốc mồm. Vòng quay cuộc sống của mỗi người thực sự là không giống nhau. Không biết dưới suối vàng hai người anh em Thường Tường Long có biết tình hình của người em mình là thế nào không?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Hồ Bảo Quốc thở dài:
- Năm đó cha lão Tứ qua đời, sức khỏe của mẹ lại không được tốt, đến tiền trợ cấp khám bệnh nhà nước cũng không chu cấp đủ cho nên ông ấy cũng bị ép buộc mà thôi.
Tuy liệt sĩ được đất nước vinh danh nhưng là người nhà của liệt sĩ, Thường Tường Phượng cũng xuất hiện nhiều trong các báo cáo.
Nhưng trợ cấp của quân đội cho quân nhân trong những năm gần đây không được cao lắm. Cho dù là liệt sĩ cũng chỉ dựa vào tỉ lệ của tiền lương, tiền trợ cấp cho quân nhân vô cùng thấp đến tay cũng chẳng còn được bao nhiêu tiền.
Thường Tường Phượng phải khám bệnh cho mẹ, còn phải nuôi mấy đứa cháu, chị dâu cho nên mới bước chân vào giang hồ. Những chiến hữu của anh trai ông ta trước kia đều không nói gì, ngược lại còn giúp đỡ trong khả năng của mình.
Còn Thường lão tứ làm việc cũng rất có quy tắc. Tuyệt đối không dính dáng đến gái và ma túy, cho nên đã nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Tần Phong, chuyện hôm nay cậu định làm gì?
Hồ Bảo Quốc nhìn vào tên cảnh sát bại họai rồi trưng cầu ý kiến của Tần Phong. Câu này nếu như bị Thường Tường Phượng và Hoàng Hải Sơn nghe thấy thì chắc chắn sẽ họ sẽ không khỏi giật mình.
- Anh Hồ, mấy người này đều là cấp dưới của anh, anh mang đi xử lý đi...
Tần Phong suy nghĩ rồi cười nói:
- Còn về phần hai vị kia coi như thôi. Lúc nào tôi gặp phải thì sẽ lại tính khoản nợ này với họ...
Tần Phong nghe Ngô Binh nói đến lai lịch của những người kia. Hồ Bảo Quốc mới đến Tân Thiên cũng không nên gây nhiều thù oán.
- Được rồi, chuyện này để tôi xử lý, lột cảnh phục của mấy người này ra.
Hồ Bảo Quốc gật đầu, nhìn thấy xe cảnh sát chạy tới dừng ở cửa trang viên liền vội mặc cảnh phục vào sau đó có ý bảo Tần Phong cùng đi.
Người đàn ông thấp béo kia lập tức chạy nhào đến trước mặt Hồ Bảo Quốc, coi như không nhìn thấy mấy người ngồi xổm ở đó kính lễ rồi nói:
- Cục trưởng Hồ... Tôi đến chậm, xin ngài chỉ thị.
- Cục trưởng Chu, mấy người này đều thuộc đồn ông quản lý chứ?
Vẻ mặt của Hồ Bảo Quốc âm trầm như nước, đùa đùa khẩu súng lục trong tay rồi thản nhiên nói:
- Say rượu mà chấp hành công vụ, có người cảnh sát nhân dân như vậy sao? Tôi muốn biết sao cậu lại dẫn đội đến đây.
Tiếng của Hồ Bảo Quốc càng lúc càng lớn:
- Nếu như cậu là quân lính năm xưa của tôi thì tôi đã bắn chết cậu ngay trên chiến trường rồi.
Mặc dù ở giữ yên lặng ở đó mười mấy năm nhưng dường như Hồ Bảo Quốc vẫn nuôi sát khí biển máu. Cục trưởng Chu sợ đến mức cơ thể run lên và luôn tục lau mồ hồi rơi từ trán xuống.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất