Chương 124: Lỗ vốn
- Anh Phong, trả thứ này cho anh ta sao?
Tạ Hiên ở quầy mân mê một lúc lâu mới mở két sắt lấy ra bức tượng Phật ra để trên bàn.
Bức tượng Phật đồng mạ vàng này cao hơn 20cm, đầu sơn corolla, khuôn mặt tròn, thân khoác áo cà sa dài xuống tận 2 chân, đây là điển hình của tạo hình tượng Phật.
Nhưng đương nhiên là Lãnh Hùng Phi không biết bảo tồn di sản văn hóa. Tượng Phật này vốn dĩ phải là đồng được mạ vàng nhưng bây giờ đã bị phong hóa rất mạnh trên bả vai đã mất đi lớp mạ vàng rồi.
- Tần huynh đệ, đây... thứ này các cậu vẫn còn giữ sao?
Nhìn thấy tượng Phật vất vả của mình Lãnh Hùng Phi xoa tay, không biết phải nên xử trí thế nào.
Sau chuyện Tạ Hiên ăn trộm, Lãnh Hùng Phi đã hoài nghi về kinh nghiệm giang hồ mà ông nội để lại. Nếu bị một lần nữa thì chỉ sợ là lại phải chuyển đến làm việc ở một công trường khác.
So với các thương gia khác, Tần Phong cũng được coi là một đồng đạo cho nên sau khi suy nghĩ Lãnh Hùng Phi vẫn quyết định sẽ bán tượng Phật Lưu kim cho hắn.
- Giữ!
Tần Phong gật đầu nói dứt khoát:
- Không biết Anh Lãnh ra giá bao nhiêu? Nếu hợp lý tôi sẽ mua.
Sở dĩ Tần Phong vẫn giữ mà không bán tượng Phật này cũng là có lý do của hắn. Thứ nhất, rất dễ nhận ra đây là văn vật được khai quật mà quốc gia quản lý việc mua bán đồ cổ khá chặt chẽ.
Cho nên trước tiên là Tần Phong phải giữ lại tượng Phật trong một thời gian ngắn. Sau đó sẽ bảo dưỡng phần bị phong hóa kia, sau khi biến nó thành một pho tượng truyền thừa thì mới nghĩ cách tiếp.
Còn một điều nữa chính là. Văn phòng Tứ Bảo kinh doanh trước kia Tần Phong cũng vẫn còn thiếu mối để bán đồ cổ di sản.
Những ngày này Tạ Hiên vẫn luôn lưu ý, đối tượng nào có thể trở thành giao dịch đồ cổ. Thậm chí gã còn phải đi đến những cửa hành khác nói chuyện phiếm để nghĩ cách lôi kéo khách.
Nhưng những khách chơi đồ cổ này rất giỏi chuyên môn đều là bảo bối của các cửa hàng. Có những lúc họ còn đóng cửa không tiếp khách, có những người thậm chí còn không giao dịch trong cửa hàng mà giao dịch ở quán trà...
- Trên mặt thứ này đều là vàng. Lại là được đào từ mộ lên...
Lãnh Hùng Phi do dự một chút rồi thăm dò nói:
- Nói thế nào thì cũng phải ngót nghét 10 ngàn?
Tuy có nghe ông nội nói về sự tích của những nhà giàu trước thời trước giải phóng nhưng Lãnh Hùng Phi là kẻ nghèo khó, trên người bây giờ không có nổi 1 ngàn. Trong cảm nhận của anh ta ngót nghét 10 ngàn là con số rất lớn.
- 10 ngàn, Anh Lãnh, anh xác định chứ?
Tần Phong cười cười nhìn về phía Lãnh Hùng Phi nói:
- Việc mua bán của chúng ta rõ ràng, anh bán rồi thì không được hối hận đấu đấy.
Phật giáo là một trong những tôn giáo có nhiều tín đồ nhất trên thế giới. Mua bán tượng Phật luôn bị các Phật tử trên thế giới bài trừ. Có được những tượng Phật này cũng đủ để giàu to.
Từ những năm 80 của thế kỉ trước, tượng Phật vàng được thế giới rất coi trọng và nó trở thành một làn sóng trong nước.
Tháng 11 năm 1989 trong cuộc đấu giá ở New York một pho tượng Di Lặc bằng vàng có giá hơn 210 ngàn USD rất được thị trường quốc tế chú ý.
Sau những năm 90, các công ty bán đấu giá ở hải ngoại đã tăng đáng kể việc bán đấu giá tượng Phật bằng vàng.
Cuộc bán đấu giá vào hồi năm ngoái một pho tượng Phật Quan Âm bằng vàng có giá 132 ngàn Đôla Hồng Kông…
Công nghệ tạo hình của pho tượng Phật bằng vàng đó gần như kỹ thuật tạo hình của thời Minh Thanh nhưng nét văn hóa của hai triều đại thì lại có những nét độc đáo riêng có.
Theo hiểu biết của Tần Phong về thị trường tượng Phật. Tuy pho tượng Phật này có một chút tỳ vết nhưng sản phẩm khá hoàn thiện. Nếu tìm được người mua thì chắc chắn 500 ngàn cũng không thành vấn đề.
Cho nên sau khi nghe Lãnh Hùng Phi nói, Tần Phong cũng có hơi ngạc nhiên. Thực sự hắn không ngờ là anh ta đi bán tượng Phật mà không hề thăm dò kĩ càng về giá cả thị trường mà ra giá luôn như vậy.
Nói thật là Lãnh Hùng Phi cũng khá tin tưởng Tần Phong.
Một người có kinh nghiệm giang hồ nhưng không biết vận dụng thế nào, lại đi đến công trường làm công nhân lao động đơn giản. Điều này cũng đủ nói lên rằng Lãnh Hùng Phi là người khá ngay thẳng. Không giống với những tên giang hồ bại hoại vì tiền đồ mà dùng bất cứ thủ đoạn này để tàn sát sinh mệnh.
- Tần huynh đệ, cậu cứ đùa, tôi thực sự không biết giá cả.
Lãnh Hùng Phi nghe thấy vậy liền cười khổ. Anh ta là thầy phong thủy nhưng xem đồ cổ thì lại dốt đặc cán mai. Trong mắt của anh ta pho tượng này có quý đến mấy thì cũng chẳng mài ra mà ăn, mà uống được.
Điều quan trọng nhất với Lãnh Hùng Phi là vật này cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Đừng nói là 10 ngàn chứ 5 ngàn anh ta cũng đồng ý bán. Tuy gần đây trộm mộ đã phát triển gần như thành một nghề nghiệp nhưng gặp được một tên trong đám trộm mộ đó cũng không phải chuyện dễ.
Cửa hàng này của Tần Phong lúc này lại có ưu thế mặc dù là bán Tứ Bảo trong văn phòng nhưng đều được tiếp xúc với những người có học. Trong số đó cũng không ít người là ông chủ. Tần Phong ra tay với những vật không nhìn thấy ánh sáng này đương nhiên là vượt xa khả năng của Lãnh Hùng Phi.
- Tần huynh đệ, nếu không thì thế này đi. 10 ngàn cậu mang nó đi đi, kiếm được bao nhiêu thì họ Lãnh tôi cũng không đòi lại, cậu thấy thế nào?
Lãnh Hùng Phi là người chưa từng trải nhưng cũng không có nghĩa anh ta là kẻ ngốc. Tần Phong nói câu kia ra anh ta lập tức biết giá mình vừa ra là thấp nhưng anh ta không phải là khách quen chuyên về đồ cố cho nên tự biết mình cũng không có tư cách mặc cả với Tần Phong.
Tần Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
- 10 ngàn cũng được, nhưng Anh Lãnh anh sẽ thiệt không ít đâu.
- Anh Phong, 10 ngàn có đắt quá không?
Sau khi nghe Tần Phong nói, tiểu mập nhìn về phía hắn. Trong cửa hàng vấn đề tài chính đều là do Tạ Hiên phụ trách. Đã mấy tháng nay không bán được gì, giờ lại bỏ ra 10 ngàn để mua cái này thì không phải bọn họ sẽ hít khí trời mà sống sao?
Lãnh Hùng Phi bị Tạ Hiên ăn trộm làm cho sợ liền rụt rè nói:
- Hay là.... 8000 tệ cũng được.
Tần Phong khoát tay nói:
- 10 ngàn thực ra anh cũng bị thiệt nhiều.
- Anh Phong, thế phải làm sao?
Tạ Hiên nhìn hắn khi kinh thường, gã không hiểu, vốn thứ này có thể giữ lại mà không mất một xu, nhưng đây ông chủ Phong lại cố tình đưa tiền cho tiểu tử này.
- Hiên Tử, cậu đừng nói nữa.
Tần Phong nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tạ hiên rồi quay vào nói với Lãnh Hùng Phi:
- Anh Lãnh, tôi có một phương án không biết anh có chấp nhận hay không?
- Có chuyện gì xin cậu cứ nói thẳng. Đều là người trong nghề, nếu cậu muốn pho tượng này tôi cũng sẽ chắp tay tặng.
Ai nói Lãnh Hùng Phi là vô tâm, anh ta nói ra mấy câu này cũng chính là sợ Tần Phong ăn trộm chỉ là cách nói khác để làm mất đi suy nghĩ đó trong đầu Tần Phong mà thôi.
Tần Phong lắc lắc đầu cười thản nhiên nói:
- Anh Lãnh, anh coi thường tôi rồi. Cho dù thứ này có giá đến 100 ngàn thì cũng chẳng là gì trong mắt tôi đâu.
Tượng Phật này sẽ có tác dụng rất lớn cho việc nghiên cứu văn hóa. Nếu bán đấu giá thì cũng chẳng kém 350 ngàn còn giá cuối cùng chắc cũng phải lên tới 800 ngàn.
Sở dĩ Tần Phong nói ra giá hơn 100 ngàn là bởi vì hắn không thể mang vật này đi đấu giá được. Còn trong giao dịch đương nhiên là không thể bán với giá này được.
- Hơn 100 ngàn?
Tần Phong nói làm cho Lãnh Hùng Phi hơi bất ngờ. Mới nói hơn 10 ngàn nhưng thực ra giá của nó gấp hơn thế 10 lần.
- Đúng vậy, tôi đoán khoảng 150 ngàn...
Tần Phong đưa tay ra ngăn Tạ Hiên rồi lại nói tiếp:
- Nhưng thứ này phải có người biết mua không phải ngày 1 ngày 2 mà bán được. Có khi đến 1-2 tháng thậm chí cả 1-2 năm ấy chứ...
Lãnh Hùng Phi hít vào một hơi thật sâu nói:
- Tôi hiểu, Tần huynh đệ, vừa rồi tôi nói bán cho cậu 10 ngàn, cậu kiếm được bao nhiêu tôi cũng không quan tâm.
- Tôi vẫn còn chưa nói hết, Anh Lãnh, không phải là tôi mới nói còn 1 phương án nữa sao...
Tần Phong chuyền đề tài nói:
- Vật này Anh Lãnh có thể ký gửi trong cửa hàng của tôi. Đến lúc bán được tôi sẽ lấy 4% coi thư phí ký gửi. Số tiền 6% lại tôi sẽ trả cho Anh Lãnh.
- 6%, 150 ngàn... vậy, vậy chẳng phải là 90 ngàn sao?
Sau khi nghe Tần Phong nói Lãnh Hùng Phi cũng ngẩn cả người ra vẻ mặt khôn thể tin được mà nhìn Tần Phong. Hình như thần kinh của người này có vấn đề thì phải? Hình như từ lúc nói đến tượng Phật hắn luôn nghĩ cách đưa tiền cho mình.
Đừng nói là Lãnh Hùng Phi chứ ngay đến Tạ Hiên cũng nghĩ không ra. Gã tự cho mình là một gian thương, đâu thể nhìn ra được công việc buôn bán của Tần Phong.
- Đúng, chính là 90 ngàn.
Tần Phong gật đầu.
- Tần huynh đệ, tôi là người thẳng tính có yêu cầu gì anh cứ nói.
Lãnh Hùng Phi trầm mặc một lúc lâu rồi mới đi thẳng vào vấn đề. Từ sau khi anh ta tốt nghiệp trung học đã phải đi làm thuê nhiều năm biết là đến hôm nay cũng không vô ích nữa rồi.
- Được, Anh Lãnh phóng khoáng vậy thì tôi cứ nói thẳng.
Tần Phong vỗ hai tay nói với Tạ Hiên:
- Hiên Tử, đóng cửa hôm nay không bán hàng chúng ta về nhà nói chuyện.
- Hả, anh Phong được!
Nghe Tần Phong nói câu này Tạ Phong định nói gì đó rõ ràng là ghét hắn dến thận xương tủy, làm như vậy chẳn phải sẽ lỗ vốn sao?