Bảo Giám

Chương 125: Hợp tác

Chương 125: Hợp tác
Trong lòng Lãnh Hùng Phi biết Tần Phong cũng là truyền thừa, hậu nhân giang hồ nhưng chắc chắn cấp bậc là cao hơn mình rất nhiều.
Mình ở công trường làm thuê thì người ta đã mở được cửa hàng mặt tiền. Anh ta tin rằng Tần Phong sẽ không tính kế gì với mình, đến cả tượng Phật anh ta cũng chưa lấy mà đi cùng bọn Tần Phong về nhà.
- Anh Phong, ai vậy?
Lý Thiên Viễn đang nghịch đá ở trong sân nhìn thấy Tần Phong dẫn theo người cũng xấp xỉ tuổi mình đi vào mà sửng sốt liền để hòn đá xuống.
Nhìn thấy như vậy Lãnh Hùng Phi không khỏi nhụt chí. Người này anh ta biết, trước đó không lâu tên tiểu mập còn xúi anh ra kẹp ngón tay để đánh bại mình.
- Đây là vị huynh đệ trên giang hồ. Viễn Tử, cậu mang Thiết Quan Âm của anh Hồ đến đây.
Tần Phong vỗ vỗ bả vai của Lãnh Hùng Phi có ý bảo Tạ hiên đóng cửa lại.
- Được anh Phong, em đi đun nước trước đã.
Lý Thiên Viễn trả lời nhìn chằm chằm Lãnh Hùng Phi mấy lần. Anh ta cảm giác ánh mắt của tiểu tử này khá quen nhưng dáng người thì hình như mình chưa gặp bao giờ.
- Tần huynh đệ, ba người ở chỗ này sao?
Lãnh Hùng Phi nhìn trong sân vẻ mặt tỏ ra sự ngưỡng mộ.
Đúng ra mà nói tuy anh ta có biết một số tài nghệ giang hồ nhưng vẫn chưa được coi là một người trên giang hồ. Từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn khi đến thành phố anh ta còn chưa mất hết tính cách của người dân quê.
- Còn có một dì nấu cơm nữa...
Tần Phong nhìn về phía nhà chính cười nói:
- Bây giờ mới hơn 2h phải đến tối dì ấy mới đến, chúng ta nói chuyện trước đi...
- Tần huynh đệ, có chuyện gì huynh cứ nói thẳng.
Lãnh Hùng Phi cười khổ nói:
- Tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có chút sức lực. Nếu Tần huynh đệ để ý thì tôi bán cả người mình cho cậu luôn…
Hôm nay được chứng kiến cuộc sống của Tần Phong khiến cho anh ta rất ngưỡng mộ.
Điều quan trọng là Tần Phong kém anh ta có mấy tuổi mà lại dễ dàng qua được bọn gian thương, Hơn nữa thái độ của hắn còn vô cùng khiêm tốn khác hắn với những ông chủ vênh mặt lên đời.
- Được, Anh Lãnh thẳn thắn vậy tôi cũng nói thẳng...
Tần Phong híp mắt lên đi thẳng vào vấn đề:
- Anh Lãnh, tôi có phần hứng thú với ngôi mộ cổ trước kia của huynh, tôi là muốn... Chúng ta hợp tác lấy hết những gì trong ngôi mộ cổ đó ra.
Mấy tháng trước hắn đã suy nghĩ chuyện trộm mộ nhưng vì sắp phải thi đại học cho nên chưa có nhiều thời gian đi thăm dò.
Trộm mộ không phải như rất nhiều người từng suy nghĩ. Tìm thấy được những thứ trong mộ táng cũng giống như một công trình. Thăm dò vị trí mộ táng, định vị vị trí ngôi mộ. Bên trong đó là rất nhiều học vấn.
Với yêu cầu của Tần Phong không những phải lấy sạch sẽ những thứ trong đó mà hơn nữa phải để cho bên ngoài ngôi mộ hoàn hảo như lúc ban đầu. Hắn cũng không muốn giống như những kẻ thô tục, mang thuốc nổ đến nổ tung cả ngôi mộ như vậy chẳng có chút kĩ thuật nào.
Nếu không gặp Lãnh Hùng Phi thì hắn cũng định mấy ngày này sẽ đến hai tỉnh Hà Bắc và Sơn Đông để khảo sát. Sự xuất hiện của Lãnh Hùng Phi đã mang đến 1 ngôi mộ có sẵn nhưng thực ra cũng khiến Tần Phong mất rất nhiều công sức.
- Trộm mộ? Tần huynh đệ, việc này... việc này...
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lãnh Hùng Phi giật mình miệng há ra một lúc lâu cũng chưa khép lại được. Có thế nào thì anh ta cũng không thể ngờ là Tần Phong sống một cuộc sống khá giả mà sao lại muốn đi làm con chuột đất giống như mình.
- Đúng vậy, chính là trộm mộ!
Tần Phong cười nói:
- Chúng tôi mở cửa hàng chơi đồ cổ trong tay không có đồ cổ, chỉ có thể đi tìm tổ tiên. Dù sao có lẽ tổ tiên tôi cũng không phải là vương đế gì cả.
Tục ngữ nói có thầy, tất có trò. Tái Thị hận nhất là những kẻ quý tộc này mang đồ cổ đi mai táng. Tần Phong sớm đã có suy nghĩ này nhưng vẫn chưa làm được mà thôi.
- Nhưng... nhưng Tần huynh đệ.
Câu nói của Tần Phong chắc chắn là khiến Lãnh Hùng Phi bị đả kích, anh ta lắp bắp nói:
- Tôi, tôi chỉ biết ngô mộ ở chỗ nào nhưng ở dưới đó có rất nhiều bộ phận. Tôi không dám đi vào trong chỉ là tôi tìm thấy và nhặt được tượng phật ở xung quanh đó thôi.
Thuật nghiệp thì có tấn công chuyên môn. Lãnh Hùng Phi là biết phong thủy điều đó không phải là giả chỉ đưa mắt là nhìn ra ngôi mộ dưới ruộng nhưng xuống đó lấy đồ thì không phải là sở trường của anh ta. Nếu không phải có người kích động thì anh ta cũng không lấy được tượng Phật kia.
- Anh Lãnh, điều này anh không cần phải lo...
Tần Phong khoát tay áo nói:
- Chỉ cần dẫn tôi đến đó, chuyện còn lại đều do tôi làm.
Bàn sơn đảo đấu, tuy người đời đều biết Tào Tháo nhưng nó vốn dĩ là kim điển, cái bang, cướp đường, trộm, trộm mộ, sơn tặc, thủy tặc... Hợp lại gọi là Ngũ hành tam gia.
Cho dù là kẻ trộm đi qua cả trăm nhà, chiếm cứ một phương dừng chân trên đường là giặc cỏ. Thậm chí là rừng núi hoang vắng còn về phần kĩ thuật đào mộ coi như họ là người trong nghề.
Trong phòng của Tái Thị có đầy đồ quý đương nhiên tiền cũng không mua được. Sau khi ông ra tù đến ngôi mộ ở khu Cam và khu Cương, do những chỗ này rất ít mưa cho nên mới giữ được những bức tranh cổ đó.
Có Tái Thị phía trước, Tần Phong hiểu như lòng bàn tay đối với các môn đạo trong mộ tang.
Từ tượng Phật kia có thể nhìn ra Lãnh Hùng Phi phải tìm được mộ táng của hậu kỳ thời Đường. Những cái này đối với anh ta mà nói là có hơi mưu kế nhưng đối với Tần Phong thì đó vốn dĩ là một con đường bằng phẳng.
- Anh Phong, thì ra là anh có ý này.
Tạ Hiên ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng bị kích động.
Chơi đồ cổ ở đây đã được gần 1 năm rồi. Tạ Hiên rất thèm thuồng đồ cổ của những cửa hàng khác. Vốn dĩ là nghĩ sẽ lấy được một vài thứ trong mộ cổ không ngờ đến phí tổn này Tần Phong đều bỏ qua, mà trực tiếp đòi vào mộ luôn.
- Tục ngữ nói loạn thế hoàng kim, thịnh thế lỗi thời. Trong mấy chục năm gần đâu sức nóng của đồ cổ đã tăng lên rất nhiều.
Tần Phong nhìn Tạ Hiên nói:
- Hiên Tử, cửa hàng của chúng ta không chỉ mở ở Tân Thiên mà phải mở ở cả Bắc Kinh. Say này chúng ta sẽ kinh doanh của ngọc Phỉ thúy.
Nói đến đây Tần Phong dừng lại lại nhìn đám người Tạ Hiên nói với vẻ rất khí phách:
- Trước 30 tuồi, tôi muốn trở thành một nhân tài kiệt xuất trong nghề.
- Thật sao?
Lần này đến cả Lý Thiên Viễn cũng bị kích động, nhưng gã lại cười khổ nói:
- Anh Phong, ngoài đánh nhau ra em chẳng biết gì. Sau này có thể sẽ liên lụy đến các anh không?
Sau khi trở về từ Kim Lăng, loại người vô tâm như Lý Thiên Viễn cũng cảm thấy hình như mình càng ngàng càng kém xa so với Tần Phong và Tạ Hiên.
Tần Phong là trung tâm trong 3 người họ, điều này thì không cần phải nói. Tất cả cũng đều là do một bàn tay Tần Phong sắp xếp về tài chính cũng hoàn toàn là so hắn chu cấp.
Sau khi khai trương, Tạ Hiên mới tỏ ra giỏi về gian thương sở sĩ không có lợi nhuận cũng là chẳn liên quan gì đến cậu ta.
Tuy Lý Thiên Viễn cũng thường đến trong coi cửa hàng nhưng gã luôn cảm thấy cuộc sống này không hợp với mình. Điều này mà cho cậu ta luôn buồn rầu, hàng ngày cậu ta đều ở trong cửa hàng luyện quyền để chịu đựng.
- Viễn Tử, đều là anh em nói những thứ đó làm gì?
Tần Phong xoay người nhìn Lý Thiên Viễn chằm chằm nói:
- Mỗi người đều có ưu điểm riêng, Hiên Tử làm về tài liệu buôn bán cái này tôi không thể bì được. Nhưng cậu trời sinh có bản tính đánh nhau, sau này chuyện cần giải quyết bằng vũ lực tất cả đều phải trông cậy vào cậu.
Những câu này không phải là Tần Phong trấn an Lý Thiên Viễn mà là nói thật lòng. Trong thời gian này võ công của Lý Thiên Viễn rất tiến bộ khiến cho Tần Phong cũng phải kinh ngạc.
Chưa từng luyện tập nội gia tâm pháp của Tái Thị. Có lần Lý Thiên Viễn được sự giúp đỡ của Tần Phong đã có thể sử dụng được minh kính. Nói cách khác Lý Thiên Viễn đã luyện ra được chân khí đan điền.
Chỗ này gọi là thực khí, không giống với Đạo gia khoác lác. Chỉ là lúc hành nghề vận công sẽ sinh ra một loại khí khá giống với khí công được lưu truyền trong những năm trước đây. Nhưng cũng không phải khí công này có thể chữa bệnh cứu người.
Minh kính, chính là lực sinh ra từ đùi.
Minh kính có thể dùng cho người chưa luyện công cũng có thể sinh ra uy lực Thiết Sa chưởng. Đó là để gạch lên mu bàn tay, vẫy một nửa tay đập nát mà tay không hề bị gì.
Tuy trước kia Lý Thiên Viễn rất khỏe nhưng chắc chắn là chưa đạt được trạng thái này. Qua một thời gian Tần Phong quan sát gã mới xác định là mình đã tiến vào tu vi minh kính rồi.
Về bản thân Tần Phong. Sau khi tu luyện bí quyết khác với Tái Thị hàng ngày luyện bất chuế đã tiến vào cảnh giới ám kình.
Tái Thị đã từng nói, tuy bây giờ đã không phải là thời đại của vũ khí lạnh nhưng quốc gia vẫn hạn chế súng ống. Người luyện công là một người có thể bảo vệ được mình chưa biết chừng vào lúc quan trọng sẽ dùng đến nó.
Bây giờ Tần Phong đánh người trong kình lực sẽ có hiệu quả như sấm.
Quyền đánh ra bên ngoài thì nhìn như không sao nhưng thực ra là bên trong đã bị thương. Giốn như quả dưa hấu vậy lấy tay đè xuống bên ngoài thì không bị sao nhưng bên trong thì đã nát bét.
Trên phương diện này vẫn còn có một loại cảnh giờ còn gọi là hóa kình, Có thể trực tiếp đả thương khí huyết của con đường nhưng Tái Thị vẫn chưa đạt đến được tu vi này dường như đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
- Anh Phong, có câu này của anh thì em yên tâm rồi. Chà chà việc luyện công còn thú vị hơn cả buôn bán.
Lý Thiên Viễn là một người thẳng tính. Có lẽ đã sớm có mong muốn làm một ông chủ sau khi quen biết Tần Phong suy nghĩ cũng được thông suốt hơn. Thường thường người như vậy mới có thể luyện công đến mức cực đại được.
- Ừ, đừng sợ không có cơ hội làm việc.
Tần Phong vỗ vỗ bả vai Lý Thiên Viễn nói:
- Lần này nếu phải ra ngoài, cậu đi theo tôi Hiên Tử ở nhà trông coi cửa hàng...
- Đừng, anh Phong, để em đi theo anh, em còn chưa thấy trộm mộ bao giờ.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên liền cười khổ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất