Bảo Giám

Chương 131: Bình Trang

Chương 131: Bình Trang
- Phi Tử, cậu nói mộ táng bên phải năm mươi bước là từ đây? Ở đây vị trí không tồi…
Ánh mắt Tần Phong nhìn ra xa phía bãi ngô nhỏ giọng nói
- Phía sau có chỗ dựa, bên trái có Thanh Long, bên phải có Bạch Hổ, phía trước có núi, giữa có sân phơi, dòng nước vây quanh, làm cho mộ phần ở đây tụ khí mà sinh ra hưởng phúc dâng tài, phú quý vô cùng!
- Anh Phong, anh cũng mê phong thủy sao?
Nghe Tần Phong nói xong Lãnh Hùng Phi giật mình há hốc mồm, lại bởi vì những điều Tần Phong nói đều là tinh hoa của phong thủy, hơn nữa phù hợp với địa thế trước mặt.
Lãnh Hùng Phi năm đó nghe ông nội nói nơi này có ngôi mộ lớn. Bản thân đi vào đây vài ngày mới tìm được không nghĩ Tần Phong vừa mới nhìn đã nói ra. Điều này làm cho Lãnh Hùng Phi trong lòng không khỏi có cảm giác thất bại sâu sắc.
- Tôi cũng hiểu một chút.
Tần Phong cười gật gật đầu, trong tám môn, bói toán xem quẻ cũng chính là phong thủy, đều nằm trong đó.
Tần Phong tuy rằng không có bao nhiêu kinh nghiệm phong thủy thực địa, nhưng cái nhìn đại cục rất mạnh, hơi nghe Lãnh Hùng Phi giải thích, kết hợp với địa mạo chung quanh, nhất thời nhìn thấy vị trí địa lý của mộ táng.
- Anh Phong, sao anh giỏi thế…
Lãnh Hùng Phi không nói gì nhìn thoáng qua Tần Phong, gã thật sự không thể tưởng tượng, Tần Phong tuổi thật còn nhỏ hơn gã vài tuổi, sao lại học được nhiều kiến thức như vậy? Gã lớn hơn Tần Phong, ngay cả tiếng lóng giang hồ cũng không học được đầy đủ.
Tần Phong lắc lắc đầu, nói
- Phi Tử, cậu truyền thừa bác đại tinh thâm, chỉ cần hiểu rõ, nhất đại tông sư thanh danh không chạy thoát được, cũng không cần tự coi nhẹ mình…
Có sư phụ như Tái thị, tầm nhìn của Tần Phong xa hơn so với Lãnh Hùng Phi. Cậu biết trong nước phong thủy vừa nói có thể bị quy vào mê tín.
Nhưng ở Hồng Kông và nước ngoài, học thuyết phong thủy rất phát triển. Bất kể là dân chúng hay quan lớn. Giống như đều hết lòng tin theo không nghi ngờ. Lãnh Hùng Phi nếu sang đó phát triển, vị tất không thành châu báu?
Còn Tần Phong, thì thật sự là mắc tật xấu trong học tập, nhưng lại không phải không tinh tường trong thuật nghiệp. Tài nghệ Ngoại bát môn này Tần Phong là mọi thứ đều có thể làm được.
Cũng đang là như thế, Tần Phong hiện giờ có chút bối rối, hắn cũng không biết cuối cùng mình phát triển theo hướng nào. Hơn nữa vâng theo sư phụ, lợi dụng tài nghệ Ngoại bát môn kiếm tiền, Tần Phong trong lòng luôn cảm giác có lỗi với sư phụ.
Cho nên Tần Phong thà rằng buông tha mánh khóe lừa bịp tiền người khác chạy đến vùng núi hoang này để trộm mộ. Trong lòng không phải là không có lỗi với sư phụ, không nghe theo lời dạy của sư phụ.
- Chủ nhiệm Hà, tới rồi đây là Bình Trang.
Một km đường nông thôn nhỏ, hai chiếc xe ước chừng đi mười phút là đến. Đường trong đó hẹp, đồn trưởng Dương đã đứng đợi ở đầu thôn.
- Thế nào, chủ nhiệm Hà đã mệt chứ? Người thành phố các anh khả năng không chịu được khổ.
Thấy Tần Phong từ trên xe bước xuống, đồn trưởng Dương đưa bao thuốc ra cười nói:
- Chỗ như thế này một tuần chúng tôi đi một chuyến nên rất quen. Buổi tối tôi dặn trưởng thôn làm chút đồ ăn thôn quê chúng ta cùng uống một chút.
- Đồn trưởng Dương, anh quá xem thường chúng tôi rồi.
Tần Phong lấy bật lửa ra châm thuốc cho đồn trưởng Dương, cười nói
- Chúng tôi làm nghề thăm dò địa chất, chỗ nào không từng đi qua. Không nói dối anh, sa mạc hoang tàn vắng vẻ chúng tôi đều có thể sống, đừng nói nơi sơn thủy hữu tình như thế này.
- Ừ, đúng là xem thường các anh thật, tưởng là thầy giáo như các anh đều không ra khỏi cửa bao giờ.
Dù sao cũng là bậy bạ, Tần Phong cố gắng thổi phồng lên với đồn trưởng Dương. Nghe người đàn ông hơn bốn mươi tuổi sửng sốt, cảnh sát cũng là người, trên đời này chuyện họ không biết cũng nhiều.
- Nào có thể, chúng tôi làm ngành thăm dò, hàng năm đều phải dẫn sinh viên ra ngoài.
Tần Phong cười cười, đang nói chuyện thì từ trong thôn chạy ra một tên con trai đi đầu, phía sau là bảy tám người.
- Ai ôi, đồn trưởng Dương, chào anh, không phải hôm trước anh mới đến đây sao? Sao đã lại đến rồi?
Đi sau đám người kia là một ông lão hơn năm mươi tuổi, mặc áo lót trắng có vài lỗ thủng ở ngực, nhưng chào đón xong nói luôn câu thứ hai, cũng là thể hiện trình độ của lãnh đạo cơ sở.
- Lão Đường, ông nghĩ là tôi muốn đến chỗ ông sao?
Đồn trưởng Dương dở khóc dở cười bắt tay với trưởng thôn Đường xong nói:
- Chuyện thôn các ông đánh nhau với thôn Thượng Bá vẫn chưa xong đâu, tôi nói các ông cũng không thiếu nước làm sao phải ngăn nước? Đây không phải là tìm việc thôi sao…
Đồn trưởng Dương đến Bình Trang, chuyện giải quyết nhiều nhất vẫn là tranh chấp về nước giữa các thôn.
Bình Trang được xây dựng trên núi, dòng suối bốn mùa cũng không cạn, hơn nữa ở chân núi tụ lại thành một cái hồ nhỏ, nước thừa được dẫn ra mấy thôn bên ngoài.
Trước kia chưa dẫn nước, mấy thôn kia cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng từ khi dẫn nước ra, người Bình Trang cảm giác nước của mình bị dẫn đi rồi, trong lòng tất nhiên có chút bất bình.
Nhất là có năm đại hạn, nước trên núi cũng không nhiều, hồ cũng gần như khô cạn vì thế Bình Trang ngăn nước dẫn ra ngoài, ưu tiên nước cho thôn mình dùng.
Nhưng kể từ đó, những thôn ngoài không vui, dân quê tính nóng, vài thôn ngồi cùng một chỗ không nói được vài câu đã trở nên náo loạn, uống trên bàn rượu một lúc sau quay về thôn tiếp tục kéo người lên.
Từ năm năm trước đã có trận dùng binh khí đánh nhau. Bốn thôn tổng cộng đã chết ba người, chuyện này đã rất lớn, có mấy người trong thôn bị bắt đi phán tội, vì thế thù hận của mấy thôn cũng kết thúc.
Hiện giờ dù không phải là ngày hạn, Bình Trang cũng đều cố ý giữ lại một ít nước làm cho mấy thôn ngột ngạt.
Mấy ngày hôm trước vì chuyện ngăn nước lại có một cuộc ẩu đả, cũng may là không chết người. Vì chuyện này, đồn trưởng Dương cơ hồ cũng chạy đến đứt chân nhưng cũng không có cách nào với người nhất ngôn cửu đỉnh trong thôn như thôn trưởng Đường này.
- Đồn trưởng Dương, bọn nhóc con này suốt ngày không có chuyện gì, đây không phải là tức giận sao?
Thôn trưởng Đường là một ông lão xảo quyệt, ngoài miệng thì cười ha ha, chuyển đề tài khác
- Anh xem, vừa đến giờ cơm, hôm qua Đại Pháo bắt được con lợn rừng, tôi vẫn còn có con gà rừng hong gió, chúng ta hôm nay uống vài chén.
Thấy trưởng thôn quay đầu vào trong thôn, đồn trưởng Dương lại kéo ông ta lại nói
- Không vội uống rượu, lão Đường, hôm nay có vài vị khách muốn đến ở trong thôn của ông, ông sắp xếp cho tốt.
- Khách quý? Còn ở lại chỗ chúng tôi?
Trưởng thôn Đường đưa mắt nhìn mấy người Tần Phong, ông còn tưởng rằng đồn trưởng dẫn người đến ăn món ăn quê, chuyện này trước kia cũng không ít lần.
- Đúng, đây là giáo sư Hà của Đại học địa chất Bành Thành, thầy dẫn học sinh đến thăm dò trữ lượng khoáng sản ở đây, còn thể cần hai ba ngày, sẽ ở trong thôn của ông.
Đồn trưởng Dương giọng hơi cao lên nói tiếp
- Lão Đường, đây chính là nhiệm vụ chính trị, nhất định phải tiếp đãi tốt, nếu không sang năm muốn xin chi thôn nghèo, đừng tìm tôi hỗ trợ.
Bình Trang sơn thủy đều có, riêng sản vật ở núi cũng đủ nuôi sống một thôn.
Chẳng qua núi lớn nhiều, đường vào thôn thật sự không dễ, giao thông ngăn sự phát triển của thôn, khiến cho Bình Trang hàng năm đều phải xin hỗ trợ nghèo khó, trở thành một trong những thôn nghèo nhất ở đây.
- Sao có thể, khách của đồn trưởng Dương vậy cũng không phải là khách quý sao.
Nghe đồn trưởng Dương nói vậy gương mặt già nua của thôn trưởng Đường giông như đóa hoa cúc, sau đó quay đầu lại nói
- Nhanh lên, giúp khách đưa đồ vào đi, đến nhà Đại Pháo, dọn nhà sạch sẽ vào.
Uy danh của Thôn trưởng Đường trong thôn là không gì địch nổi. Một câu hô lên lập tức năm sáu tên đầy tớ đi lên xách ba lô trên tay của Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi.
Trong bao của Lý Thiên Viễn cùng Lãnh Hùng Phi là quần áo, những đồ khác đều ở trong xe lập tức cũng không nhún nhường để mấy người cầm giúp đi vào trong thôn.
Vì xây dựa vào núi nên càng hướng vào trong thôn địa thế càng cao, mặt đất đều là dùng những tảng đá dài để lát, cả thôn mang phong cách rất cổ xưa, như là đi vào trong một thị trấn ngàn năm trước vậy.
- Hà… thầy giáo Hà, đất của chúng tôi thật sự có vàng bạc sao?
Dọc đường đi thôn trưởng Đường hỏi Tần Phong. Ông ta sợ, mới vừa nghe đồn trưởng Dương nói thăm dò kim loại nặng, ánh mắt đã sáng lên.
- Là giáo sư Hà.
Đồn trưởng Dương tức giận nhắc nhở một câu, vốn dĩ không nói ra chủ nhiệm Hà, sợ lão xảo quyệt này đem Tần Phong trở thành quan liêu.
- Đúng, đúng Hà giáo sư, lão không hiểu cái này, ngài nói xem.
Trưởng thôn Đường cúi đầu khom lưng lấy ra bao thuốc là đưa cho Tần Phong và đồn trưởng một điếu.
- Thôn trưởng Đường, có hay không cũng khó nói.
Tần Phong nhận thuốc cũng không nhìn thuốc tốt hay không trực tiếp lấy bật lửa ra hút, nhả khói nói
- Dưới núi Đại Biệt tài nguyên phong phú, đây là chắc chắn, dự trữ vàng bạc tuyệt đối không thể ít.
Nhưng ở đây giao thông không thuận tiện có thể khai thác hay không, phải chờ sau khi thăm dò trữ lượng. Trưởng thôn Đường, các ông cũng không cần vội, nếu số lượng dự trữ phong phú, chỉ với núi vàng núi bạc còn sợ sau này không ai đầu tư sao?
Thiên môn đi lừa gạt, chú ý cũng chính là thuật tấn công chuyên môn. Vì chuyện lúc này, Tần Phong đã tra không ít tài liệu, đối với phân bố tài nguyên kim loại ở Bảo Thị có thể nói rõ như bàn tay.
- Ôi, mười mấy năm trước đã có người nói như vậy, đổi không được tiền thì có cái rắm dùng?
Nghe Tần Phong nói vậy trưởng thôn Đường bĩu môn cũng không hào hứng lắm, buồn bã đi vào nhà lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất