Chương 132: Đồng hành.
Trong thôn rất bình yên, tới gần chạng vạng, dưới trời chiều có một làn sương mù bao phủ trên con đường nhỏ của thôn. Nhìn làn khói bếp bay lên từ những ngôi nhà, nghe tiếng gà gáy chó sủa làm cho người ta có một cảm giác ấm áp.
- Đại Pháo, lão già kia, có khách đến còn không ra đây?
Đi ba bốn phút sau đến trước cửa một ngôi nhà ngói, trưởng thôn Đường hắng giọng gọi, làm cho tiếng chó sủa vang lên một hồi.
- Lão Đường, lão già phủi bụi kia, ông hét gì vậy?
Trong nhà vang lên một tiếng mắng, thoạt nhìn Đại Pháo cùng thôn trưởng quan hệ rất tốt, phải biết rằng phủi bụi không phải từ có thể tùy tiện nói, nếu bị dân quê nghe thấy thì ngay cả suy nghĩ liều mạng cũng có.
Ý của Phủi bụi rất nhiều người đều biết, chính là bố chồng cùng con dâu yêu đương vụng trộm, đây là một điển tích.
Tương truyền Tô Đông Pha đã góa vợ ở tuổi trung niên vẫn không lập gia đình. Ông vì bận việc nên nhiều năm trôi qua. Đảo mắt con trai đã cưới vợ.
Tô Đông Pha là một thế hệ anh tài, thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người mà con ông ta lại tầm thường vô vi, cả ngày chỉ biết sống phóng túng.
Một ngày con trai của Tô Đông Phá lại đi ra ngoài vui chơi, Tô Đông Pha một mình ngồi trong thư phòng, tự hỏi một vấn đề. Con dâu thật ra cũng là người mới, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú mọi thứ đều thông, sở dĩ đến nhà họ Tô làm dâu chính là vì sùng bái Tô Đông Pha.
Đến đây sau đó mới phát hiện con ông ta như vậy, cô rất thất vọng. Đã sớm sùng bái Tô Đông Pha, hôm nay có cơ hội gần gũi bố chồng một chút.
Tô Đông Pha đang trầm tư, thấy con dâu đi tới, hai mắt nhìn cô chăm chăm, nhìn khuôn mặt ửng hồng của con dâu, dáng người uyển chuyển hai mắt đưa tình, đột nhiên ông ta quên hết tất cả lâng lâng đứng lên.
Ngay lúc ông ta cảm thấy không bình thường, đột nhiên nhớ đây là con dâu, bất ngờ đỏ mặt lên con dâu lại hỏi
- Cha vì sao lại đỏ mặt?
Tô Đông Pha cũng không đáp, nhận chén trà, dùng ngón trỏ nhanh chóng viết hai câu thơ lên bàn học: "Thanh sa trướng lý nhất tỳ bà, túng hữu dương bất cảm đàn" (Sa xanh xanh chấp chới phủ mặt tỳ bà, dẫu đương xuân sớm cũng chẳng dám đàn)
Bởi vì Tô Đông Pha là người lười biếng, đã lâu không lau bàn cho nên trên mặt bàn có một tầng bụi thật dày, chữ viết kia rất rõ
Con dâu đọc xong cũng nhanh chóng viết tiếp hai câu "Giả như công công đạn nhất khúc, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền" (Giả như cha chồng đàn có đàn một khúc, thì nước phù sa cũng không chảy ruộng người ngoài) viết xong đỏ mặt bỏ chạy.
Tô Đông Pha nhìn rấtvui, con trai ông ta đã về, thấy cha vui như vậy hỏi
- Cha, nhìn gì vậy?
Tô Đông Pha nhảy dựng, vội dùng tay áo lau chữ trên mặt bàn, nói
- Ta không nhìn gì, chỉ phủi bụi thôi.
Sau đó không biết Tô Đông Pha rốt cuộc có cùng con dâu yêu đương vụng trộm không nhưng việc này truyền ra sau mọi người dùng “Phủi bụi” để chỉ chuyện bố chồng vụng trộm với con dâu.
Trưởng thôn Đường có hai đứa con, đều đi làm xa, có hai con dâu lớn cũng không tệ lắm, dâu quê lắm mồm. Người có quan hệ không tồi với ông ta khi nói đùa thường xuyên nói ông ta như vậy.
- Xem tôi trừng trị đồ thối miệng này…
Cũng không biết thôn trưởng Đường có phủi bụi thật sự không, dù sao nghe Đại Pháo nói vậy mặt đỏ bừng, cửa nhà vừa mở đã vọt vào, thần khí ông lão hơn năm mươi tuổi kia không kém người trẻ tuổi bao nhiêu.
- Được rồi, Đại Pháo, hai người tuổi cộng lại đã là một trăm, nháo cái gì mà nháo.
Đồn trưởng Dương đi sau nhíu mày nói
- Đêm nay có ba khách đến chỗ của ông ở, ông hãy dọn dẹp phòng cho sạch sẽ.
- Ai ôi, là đồn trưởng Dương, lão già chết tiệt này, thả tôi ra, sao đồn trưởng Dương đến đây không nói gì.
Đang ồn ào với trưởng thôn Đường là Đại Pháo cao chừng mét tám. Tuy rằng đầu đã bạc, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, người này vẫn rất khỏe ngay lập tức đẩy Trưởng thôn Đường sang bên cạnh,
- Ai bảo ông miệng thối?
Trưởng thôn Đường tức giận nói
- Mọi thứ tốt mà ông giấu đêm nay lấy ra hết cho tôi, tôi biết mấy hôm trước ông đánh được con tê tê, buổi tối làm món kho tàu ăn, còn rượu nữa, sang năm mới phải bắt con của ông cho mới được.
- Ôi, ông nói lăng nhăng gì đấy? Tôi bắt tê tê? Lúc nào
Nghe trưởng thôn Đường nói xong lão Trương mặt đỏ lên, giơ tay bịt miệng trưởng thôn.
Con tê tê không giống gà rừng hay lợn rừng, đây chính là động vật được nhà nước bảo hộ, làm trò này đồn trưởng đồn công an sẽ nói sao?
- Được rồi, Đại Pháo ông cũng đừng làm bộ, lão Đường nói ông đánh chắc chắn là ông đánh, buổi tối thịt ăn đi.
Nhìn thái độ của đại pháp, đồn trưởng Dương làm sao có thể không hiểu? Nhưng việc này ở vùng núi rất nhiều, chỉ cần không bán ra ngoài thì thường thường anh ta cũng ngại quan tâm.
- Đồn trưởng Dương, chỉ đánh con tê tê thì không tồi nhưng … nhưng… hôm nay…
Đại Pháo nói chuyện có chút ấp úng, nhìn đồn trưởng Dương một cái nói tiếp
- Hôm nay đến đây có vài người thu mua lâm sản miền núi, buổi tối muốn ở đây, anh xem, nếu không hôm nay đế mấy vị ở nhà lão Đường trước.
- Thu mua lâm sản vùng núi? Không phải là khách sạn trong thành phố chứ?
Đồn trưởng Dương nghe vậy vẻ mặt trầm xuống, cả Bình Trang chỉ có nhà của Đại Pháo là sạch sẽ. Con và vợ đều ở thành phố, nhà trưởng thôn Đường thật ra có phòng ở nhưng vệ sinh kém rất nhiều.
- Đây là đến thu mua động vật hoang dã? Để họ ra đây đi?
Lãnh đạo cơ sở đều giống như một con chó, trở mặt nhanh hơn trở mình. Đồn trưởng Dương trầm mặt, nhất thời làm Đại Pháo hoảng sợ.
- Chú Đại Pháo, làm phiền chú…
Đồn trưởng Dương nói xong trong phòng cháy ra mấy người trung niên cầm trong tay bao Hồng Tháp Sơn, vài bước đã đến trước mặt đồn trưởng Dương, vội vàng mở thuốc miệng nói
- Đồng chí cảnh sát, tôi họ Hà, trong nhà là con thứ hai, người ta cũng gọi tôi là Hà Nhị, đến đây để thu mua chút đồ lâm sản cùng các loại nấm, cũng không dám làm chuyện gì trái pháp luật.
- Đúng, đúng đồn trưởng Dương, đây là bạn của con tôi giới thiệu, bọn họ chỉ thu mua chút lâm sản của núi rừng, việc này… thật sự là không đúng dịp.
Đại Pháo cũng nói đỡ thêm, trong thôn ông là người săn bắn lão luyện, cả đời đi săn, tay súng xuất thần nhập hóa nên có biệt hiệu là Đại Pháo.
Mãi đến mấy năm trước đây cấm buôn bán Đại Pháo mới bắt đầu đem chút thảo dược vùng núi đi bán. Đương nhiên, không có việc gì vẫn săn chút lợn rừng gà rừng gì đó, nhưng đều giữ lại để nhà ăn.
Đồn trưởng Dương khoát tay áo, nói
- Đừng nói những lời vô dụng này, bảo các anh ra, đưa giấy căn cước cho tôi xem.
Đúng vậy, đem thổ sản vùng núi thu mua được đem ra nữa.
Hà Nhị quay đầu nói một tiếng, trong phòng đi ra ba người, trong tay còn mang theo một ví bằng da.
Ba người này cũng không cao, sau khi đi ra nhìn thấy cảnh phục của đồn trưởng Dương không khỏi chói mắt, lắp bắp mở ví ra, bên trong thật đúng là có chút nấm hương đặc sản miền núi…
Hà Nhị đá một cước lên người trẻ con chừng mười tuổi nói
- Còn không lấy giấy căn cước ra?
Ba người đáp dạ một tiếng đều lấy giấy căn cước trên người ra, đồn trưởng Dương nhìn những lâm sản này trong lòng đã sớm tin vài phần, tiếp nhận giấy căn cước cũng không nhìn kỹ đã trả lại nói
- Đến miền núi thu mua những đồ này cũng phải tuân theo pháp luật, cái gì không nên thu thì không thu biết không?
- Đúng đúng.
Hà Nhị khom lưng nói
- Đồng chí cảnh sát nói rất đúng, chúng tôi buôn bán nhỏ, tuyệt đối không làm chuyện gì trái pháp luật.
Khách đến nhà Đại Pháo đồn trưởng Dương cũng không muốn đuổi khách ra ngoài, chỉ có thể nhìn Tần Phong nói:
- Giáo sư Hà, nếu không đến nhà lão Đường ở hai ngày, tôi bảo ông ta dọn phòng sạch sẽ, lại dùng cây cỏ nữa đảm bảo buổi tối không có muỗi.
- Được, chúng tôi ở đâu cũng giống nhau.
Tần Phong gật đầu, ánh mắt nhìn mấy người Hà Nhị, trong lòng cười lạnh.
Thu mua lâm sản miền núi? Nói là đồng hành cũng không sai biệt lắm.
Tần Phong nhìn Hà Nhị lần đầu đã nhận ra thân phận của anh ta. Người này khi mời thuốc đã lộ ra tay phải, trong lòng bàn bàn tay có cái chai dày, vừa thấy chính là do cầm xẻng.
Hơn nữa lại gần Hà Nhị Tần Phong nghe thấy trên người anh ta mùi người chết. Thứ mùi này là do ở rất lâu dưới đất tạo nên, dù mỗi ngày tắm rửa cũng không thể hết.
Mấy người trẻ tuổi đi ra sau vừa thấy chính là trong lòng có quỷ, hơn nữa khi lấy lâm sản ra, đều tùy tay gãi nắm, không quan tâm đến việc làm nấm bị hỏng. Chi tiết này đồn trưởng Dương không chú ý, Tần Phong lại chú ý.
Nhìn thấy Tần Phong đồng ý đồn trưởng Dương trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xoay người nói với Đại Pháo:
- Vậy được rồi, Đại Pháo, ông dọn dẹp đồ vật này một chút, đều mang đến nhà lão Đường đi thôi, buổi tối chúng ta ăn ở bên kia.
- Được, tôi dọn dẹp một, tê tê lợn rừng đều mang theo.
Đại Pháp cũng nhẹ nhàng thở phào, con trai đã gọi điện thoại về nhà nói, nhất định phải chiêu đãi tốt mấy người này, ông cũng sợ đồn trưởng Dương đuổi mấy người này đi, sẽ không biết giải thích với con trai như thế nào.
- A, đây là cái gì?
Tần Phong nhìn Đại Pháo lấy mấy xâu thịt phơi dưới hiên, ánh mắt bỗng nhiên chăm chú nhìn vào cây gậy trúc dựa cạnh cửa.
Cây gậy này ước chừng dài hai mét, đầu dựa trên mặt đất được bọc vải. Tần Phong thuận tay nhấc lên, gỡ tấm vải ra mặt nhất thời biến sắc.
- Cái này… không phải là xẻng Lạc Dương sao?
Tần phong quay đầu nỏi
- Trưởng thôn Đường, trước kia trong thôn các ông có đội thăm dò địa chất sao? Sao lại có thứ này ở đây?
- Đội thăm dò địa chất? Mười mấy năm trước đã đến đây, chuyện đã qua nhiều năm rồi.
Trưởng thôn Đường lắc đầu hỏi
- Giáo sư Hà, đây là vật gì? Gần giống như cái xẻng, tôi nói nhé Đại Pháo, ông làm ra thứ này sao?
- Ôi, đây là tôi mang đến.
Ngay lúc Tần Phong cầm lấy Lạc dương sạn kia, mặt Hà Nhị cũng biến sắc, không đợi Đại Pháo mở miệng vội vàng lấy lại xẻng Lạc Dương nói
- Là như vậy, tôi thường xuyen đến đây thu mua lâm sản, dưới thôn thiếu nước, nhờ tôi tìm nước ngầm, đây là dùng để đào nước ngầm.
Lúc này Hà Nhị hận không thể tát mình mấy cái, anh ta nghĩ ở vùng núi hoang sơ nà không ai có thể biết được xẻng Lạc Dương, cho nên không để ý, ai biết ngày đầu tiên đã bị người nhìn ra.
- Không biết vị này chính là?
Hà Nhị bình tĩnh lại, nói tác dụng của đồ này, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Phong.
- Đây là giáo sư Hà của đại học địa chất Bành Thành.
Đồn trưởng Dương giới thiệu một câu, nhìn Tần Phong nói
- Giáo sư Hà, thứ này dùng như vậy sao?
Đồn trưởng Dương là cảnh sát, tuy chỉ giải quyết chút việc lông gà vỏ tỏi ở nông thôn nhưng vẫn có con mắt nghề nghiệp, thái độ của Nhị Hà vừa rồi cũng không qua được mắt anh ta.
- Hóa ra là vậy. Thứ này thật sự có thể dùng như vậy.
Tần Phong cười nhìn Hà Nhị một cái nói
- Tôi thiếu chút nữa nghĩ anh là người trộm mộ.
Tần Phong cũng không cố ý, Hà Nhị đột nhiên mặt trầm xuống nói tiếp
- Đồn trưởng Dương, tôi nói với anh, vật này tên là xẻng Lạc Dương, là phát minh của người trộm mộ, sau đó ngành khảo cổ và địa chất chúng tôi đều dùng đến, trên xe của tôi cũng có một cái.
Xuất môn gặp được đồng hành, điều này làm cho Tần Phong hết sức khó chịu, nếu không chen vài vị này đi việc sau này của cậu cũng khó tiếp tục. Có đồn trưởng Dương ở đây, tất nhiên phải làm cho Hà Nhị chút gì mới được.
- Trộm mộ? Mấy người các anh rốt cuộc đến đây làm gì?
Đồn trưởng Dương ánh mắt nghiêm khắc, nhìn Hà Nhị vẻ lúng túng.
Lịch sử của Bảo Thị đã từ lâu, từ đời Hán Đường đến đời Minh đời Thanh, có nhiều lăng của hoàng đế, hành vi trộm mộ cấm cũng không được, nhưng mộ của hoàng đế nhà Thanh cũng không ở Bình Trang này. Đồn trưởng Dương đến đây đã vài năm, còn chưa nghe nói có mộ ở khu của anh ta.
Nhưng nếu như có thể phá án trộm mộ, đối với đồn trưởng Dương thật sự là chiến tích, nói không chừng có thể điều tra ra núi này có gì, cho nên anh ta cũng trở nên hào hứng.
- Oan uổng, thật sự là oan uổng.
Nghe đồn trưởng Dương nói vậy Hà Nhị quay tròn mắt một vòng nhìn Tần Phong nói
- Giáo sư Hà, chúng ta đều họ Hà, cũng không làm ngài oan uổng như vậy, xẻng của tôi thật sự là để đào giếng.
- Ôi, tiểu Hà, tôi cũng không nói anh là người trộm mộ, tôi chỉ nói xẻng Lạc Dương này…
Tần phong tỏ vẻ người có học nói
- Thứ này cần đối với đội địa chất của tôi, tôi còn có thể nhận sai? Tiểu Hà, anh nói xem tôi có nói sai không?
Tần Phong nói làm cho Hà Nhị quả thật là khóc không ra nước mắt. Chưa nói anh ta là người trộm mộ, còn chắc chắn thứ này sử dụng cho người trộm mộ, không nói đồ này để đào giếng, vậy không phải là muốn buộc anh ta là người trộm mộ sao?
Quả nhiên đồn trưởng Dương nhăn mắt nói
- Hà Nhị, cậu ở thôn này làm gì? Làm gì nói cho rõ.
- Ôi, đồn trưởng Dương, ở các thôn thiếu nước anh cũng biết, trưởng thôn Ngô ở thôn Nhị Đạo bảo tôi làm, nếu không tôi dẫn anh đi, cũng không oan uổng người tốt.
Phản ứng của Hà Nhị cực nhanh, anh ta biết hôm nay nếu không đối được nói không chừng sẽ bị oan uổng ở ngay đây, kéo Đồn trưởng Dương ra ngoài cửa.