Bảo Giám

Chương 133: Trốn đêm (thượng)

Chương 133: Trốn đêm (thượng)
Hà Nhị kéo đi làm đồn trưởng Dương do dự, chuyện tình các thôn thiếu nước là anh ta biết. Thường xuyên vì chuyện ngăn nước cãi vã mà xảy ra xung đột, trong đó có thôn Tam Đạo.
Hơn nữa trưởng thôn Tam Đạo thật sự là họ Ngô. Hà Nhị nói có căn cứ, thái độ lại kiên quyết như vậy đồn trưởng Dương nhất thời tin bảy tám phần, nếu đối phương trong lòng có quỷ, dám kéo mình đi sao?
- Quên đi, Hà Nhị, đến thu mua lâm sản thì hãy thu mua, cũng không làm việc gì trái pháp luật.
Hiện giờ trời đã tối, đến thôn Tam Đạo sợ là đã bảy tám giờ đồn trưởng Dương bụng đói đến mức phải kêu thầm, nghĩ còn phải chiêu đãi mấy người Tần Phong, đồn trưởng Dương gạt cánh tay Hà Nhị nói
- Minh Nhi tôi từng đến thôn Tam Đạo, thấy lão Ngô tôi sẽ hỏi ông ấy, anh không cần ôm tay như vậy.
- Ngài cứ việc hỏi, đồn trưởng Dương, tôi không thường đến đây, về sau con đường thổ sản vùng núi này chín, ngài sẽ biết tôi.
Hà Nhị vỗ ngực, nhưng chỉ có mình anh ta mới biết được, sau lưng anh ta đã toát hết mồ hôi lạnh ướt sũng. Vừa rồi nếu đồn trưởng Dương đồng ý, anh ta đã chuẩn bị tông cửa xông ra ngoài.
Tần Phong thấy đồn trưởng Dương không có ý muốn đi kiểm chứng cười nói
- Đồn trưởng Dương, thật ra anh ta nói cũng đúng, thứ này có thể để đào giếng, có thể đào mấy chục mét xuống dưới đất.
- Tôi thật ra lần đầu tiên thấy vẫn là giáo sư Hà kiến thức rộng.
Đồn trưởng Dương nghe vậy cười, sau đó nói
- Đại Pháo, đi thôi, đem đồ đi…
- Ôi, không thể thiếu, các anh cứ đi trước, tôi mang đồ đi luôn.
Tốt xấu gì Nhị Hà cũng là khách của ông ta, dù thế nào cũng phải sắp xếp mới được.
Nhà của Thôn trưởng Đường ở xa thêm một chút, ông ta có hai đứa con trai, tổng cộng có ba nhà ngói. Dẫn đoàn người Tần Phong về nhà xong để còn trai cả và con trai thứ buổi tối ngủ một gian, dành chỗ cho mấy người Tần Phong.
Hơn mười phút sau, Đại Pháp cũng mang những món ăn thôn quê và hai cân rượu đế đến đây.
Người sống trên núi ăn không ít những thứ này, cũng rất quen. Chờ trưởng thôn Đường đi mua chút đồ nhắm rượu về xong, Đại Pháp cũng đã nấu xong mấy món đồ ăn nóng.
Ở nông thôn ăn cơm không cẩn thận, một đĩa đồ ăn lớn, chén lớn uống rượu, uống xong hai cân rượu đế mà Đại Pháo mang đến trưởng thôn Đường lại mở một vò rượu đã ngâm lâu năm. Chẳng những đồn trưởng Dương uống quá nhiều, Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi cũng vậy.

Đêm mùa hè ở nông thôn rất náo nhiệt, tiếng ếch và côn trùng kêu vang tai, nhưng sau chín giờ, thôn không có đèn đường cũng không có tiếng người, từng nhà đều lên giường ngủ hết.
Đại Pháo cũng uống không ít, đi về nhà là ngã lăn ra ngủ, không lâu trong phòng đã vang lên tiếng ngáy.
- Cắn chặt!
Trong phòng mà Hà Nhị ngủ, lúc này đã đốt đèn dầu lên, ngọn đền được vặn nhỏ. Hà Nhị vẻ mặt dữ tợn, cầm một cái khăn mặt đưa cho một người trẻ tuổi hơn có nét giống anh ta.
- Chú hai, cháu … cháu lần sau không dám nữa.
Người trẻ tuổi nhận nhăn mặt, vẻ mặt đầy sợ hãi, nhưng lại không dám trái lời Hà Nhị nói, đem khăn mặt nhét vào miệng.
- Không dám? Tao cho phạm lại.
Hà Nhị nén giọng rống lên một tiếng, tay phải cầm lấy cây gậy, đánh vào mông người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi kia run cả người, nước mắt giàn dụa.
- Nếu không nể mặt cha mày, tao đã giết mày.
Hà Nhị ném cây gậy, nhìn chằm chằm ba người trẻ tuổi trước mặt nói
- Đã nói trước là phải cẩn thận, tại sao lại có thể để xẻng Lạc Dương bên ngoài? Nếu không phải tao tỉnh táo, thì hôm nay đã đi tong hết rồi.
Hà Nhị là người tỉnh Hà Nam, làm nghề này đã mười năm, từ lâu đã theo bác trai đi, hai người đi không ít ngôi mộ lớn ở tỉnh Hà Nam.nhưng hai người cũng không phải xuất thân đứng đắn, cũng không biết bảo bối trong mộ táng.
Hơn mười năm trước đồ cổ chưa có giá trị, bọn họ đều đào ra vàng bạc đem đi bán kiếm tiền, nhưng không ít ngọc gốm sức quý đều không để ý.
Lúc đó, lợi nhuận việc trộm mộ của bọn họ cũng không nhiều. Điều này làm cho hai ông cháu tham lam, từng trong một tháng đào tám ngôi mộ lớn ở Hà Nam.
Tục ngữ nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Nghề trộm mộ cũng là người người oán trách, khó tránh khỏi báo ứng.
Sáu năm trước bác của Hà Nhị trong một đêm mưa trộm mộ gặp mộ lún, nước bùn đã chôn sống bác của Hà Nhị và những đồ đạc.
Trận này làm Hà Nhị khiếp sợ ốm nằm nhà hơn một tháng. Nhưng đã quen đào mộ kiếm ăn, giờ bảo anh ta thành thật sống Hà Nhị không thích ứng được vì thế lại gia nhập một đội trộm mộ trong thôn.
Trong đội trộm mộ này Hà Nhị đã đi theo ba năm, trong ba năm này anh ta biết năm đó anh ta với bác trai đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào. Nhiều vật vô giá như vậy, không ngờ đều bị bọn họ coi như giày cũ.
Hà Nhị biết đến tri thức chính là tiền tài ba năm trước đã rời khỏi đội trộm mộ kia, chính mình đến Phan gia viên ở Bắc Kinh, bán chút đồ cổ buôn lậu.
Tục ngữ nói ăn vừa thấy dài nhất trí, Hà Nhị coi như là một thế hệ trộm mộ có khát vọng kiên nhẫn.
Vì muốn hiểu được giá trị của những vật phẩm trong mộ táng, anh ta ở Phan gia hơn một năm, mày mò thị trường đồ cổ, hơn nữa kết bạn không ít người mua ở Bắc Kinh, sau mới quyết định Đông sơn tái khởi.
Con đường đi của Hà Nhị giống với bác của anh ta trước đây. Anh ta tìm trong số các anh em được hai đứa cháu thông minh, dẫn bọn họ đi.
Trộm mộ cũng có quy củ của trộm mộ, đội lập sau không thể cướp đường làm ăn của những đội trong thôn, vì thế anh ta dẫn mấy đứa cháu đến Sơn Đông và Hà Bắc.
Trộm mộ hơn mười năm Hà Nhị cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, tuy rằng không đến mức nhìn trời nhìn núi và thông thuật phong thủy, nhưng trong đội trộm mộ kia, cũng học được không ít thuật phong thủy kinh điển.
Mặc dù chỉ học được một ít nhưng cũng làm cho Hà Nhị có một nhóm độc lập.
Đã hơn một năm, Hà Nhị đã kiếm được tinh phẩm trong trộm mộ, chỉ đào một tòa mộ táng của Vương gia triều Minh ở Sơn Đông đã lấy được không ít vàng bạc và ngọc quý bán cho các ông chủ đồ cổ ở Bắc Kinh thu lợi không ít.
Điều này cũng làm cho Hà Nhị thêm kiên định con đường của mình. Anh ta cùng mấy người cháu lấy danh nghĩa thu mua lâm sản vùng núi chuyên môn đến những vùng nông thôn dựa vào nước.
Mà con trai của Đại Pháo chính là kinh doanh thổ sản trong thành phố. Trong lúc vô ý đã nói chuyện phiếm với nhau, Hà Nhị nghe con của Đại Pháo nói trong thôn họ khi trồng trọt thường đào được một ít mảnh đồng sắt hoặc sứ vỡ.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hà Nhị với kinh nghiệm trộm mộ phong phú vừa nghe chỉ biết dưới khu đất kia có mộ táng hơn nữa quy mô có thể không nhỏ.
Hà Nhị lập tức gần như dành mấy ngày ở thị trấn của con trai Đại Pháo. Hơn nữa đặt cọc năm trăm đồng tiền muốn mua một ít thổ sản vùng núi của Đại Pháo lúc này mới có dịp đến Bình Trang.
Nhưng Hà Nhị không thể nào ngờ, buổi chiều mới đến Bình trang thậm chí chưa kịp đến nơi có mộ táng xem qua một cái đã bị “giáo sư Hà” vạch trần thân phận.
Nhớ lại chuyện lúc chiều, Hà Nhị vẫn không thể không toát mồ hôi lạnh. Anh ta vào Nam ra Bắc qua không ít địa phương, cũng trốn tìm với cảnh sát không ít, nhưng bị người nắm được nhược điểm đánh giáp lá cà đây là lần đầu tiên.
- Chú hai, tôi cũng không dám nữa, chúng ta làm sao bây giờ?
Người vừa bị đánh đưa mắt nhìn Hà Nhị, trong mắt bọn họ Chú hai là một nhân vật có năng lực lớn, sợ bị vậy phải bị đuổi về nhà đó là chuyện thật sự mất mặt.
- Làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ?
Hà nhị một cái tát lên mặt đứa cháu, đập bàn một cái, nói
- Dưới lòng đất ở đây chắc chắn có thứ tốt, nhìn thấy không, đây là mảnh nhỏ của Ngọc bước lay động, dưới đất chắc chắn có mộ lớn.
Ngọc bước lay động là một loại trâm gài tóc của phụ nữ thời xưa. Bởi vì khi bước đi đung đưa qua lại nên có tên này, chế tác vô cùng phức tạp, không phải người dân bình thường có thể sử dụng.
Nó không giống đặc điểm của ngọc thời Tống Minh thanh, nó có chút đặc điểm của ngọc Hán, cũng vì ngọc quý, cho nên trong những đồ tùy táng có thể chôn theo trang sức ngọc, nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Một người trẻ tuổi có khuôn mặt xấu xí, nói
- Chú hai, nếu không, chúng ta đào mộ kia suốt đêm đi, sau đó cao chạy xa bay.
- Tiểu Tứ, không kịp, chúng ta thứ nhất chưa nghiên cứu địa hình, thứ hai chưa chuẩn bị, mộ này không phải tùy tiện có thể đào.
Hà Nhị lắc lắc đầu, năm đó đi theo đội trộm mộ của bác, anh ta cũng đã xuống không ít mộ, biết là càng xuống mộ của người có thân phận càng cao quý bên trong cang là nguy hiểm.
Nếu nơi này thật sự là một ngôi mộ của bậc vua chúa, không thể biết có bao nhiêu cơ quan ám khí bí mật. Anh ta muốn phá giải không có mười ngày nửa tháng sợ không làm được.
- Mẹ nó, làm sao lại xuất hiện giao sư, phá hỏng chuyện tốt của tao.
Nhớ đến người họ Hà kia, Hà Nhị hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bởi vì người này, anh ta có thể an tâm ở nhà Đại Pháo chờ ông ta vào núi lấy lâm sản, có đầy đủ thời gian đi dạo chỗ tòa mộ táng kia.
- Chú hai, vừa rồi Đại Pháo nói mấy người kia đều uống quá nhiều, chúng ta nếu không làm thì thôi, nếu làm phải làm đến cùng…
Người trẻ tuổi bị đánh nghe Hà Nhị nói xong ánh mắt đỏ lên, vừa rồi mông cậu ta bị đánh đến giờ vẫn còn nóng lên, không khỏi hận chuyển nó sang Tần Phong.
- Con mẹ nó, mày muốn chết, nhưng tao sống còn chưa đủ.
Hà Nhị dở khóc dở cười, nhìn cháu ruột của mình, trộm mộ bị bắt nhiều nhất bị phán ba đến năm năm tù.
Nhưng giết người là tội gì? Bắt được sẽ bắn chết, Hà Nhị nếu có lá gan này rõ ràng cứ đi cướp ngân hàng, như vậy chết cũng sướng.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất