Bảo Giám

Chương 134: Trốn đêm (hạ)

Chương 134: Trốn đêm (hạ)
- Chú hai, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chuyện thôn Tam Đạo cũng không thể không tra, chúng ta cũng chưa bao giờ giúp họ đào giếng.
Người trẻ tuổi bị Hà Nhị mắng không biết phải làm sao, bọn họ đều không học hành gì, cho dù đi theo Hà Nhị lăn lộn trong xã hôi vẫn là xuôi gió xuôi nước, làm sao đã gặp trường hợp như thế này.
- Chúng ta đi, đi suốt đêm về thành phố.
Hà Nhị ngồi thẳng dậy, đem mấy củ lạc trên bàn vào túi, nói
- Nhanh lên, nhanh cất hết đồ đạc, chúng ta đi suốt đêm.
- Đi lúc này, chú hai, việc này, cảnh tối lửa tắt đèn chúng ta đi như thế nào.
Khi bọn họ đến Bình Trang, là thuê một cái máy kéo cũng phải mấy tiếng, nếu chỉ đi bằng hai chân bao giờ mới đến thị trấn.
- Đi như thế nào? Dùng chân đi, còn phải tao dạy sao?
Hà Nhị đạp một cái khi Tiểu Tứ hỏi câu này. Hiện giờ mấy đứa trẻ này đúng là không chịu được khổ. Năm đó anh ta theo bác trai đào trộm mộ cả đêm đi mấy chục dặm đường núi là bình thường.
- Chú hai, nếu không sáng sớm mai đi chúng ta vào thôn thuê xe ngựa có được không?
Tiểu Tứ dũng cảm hỏi.
Hà Nhị lắc đầu nói
- Ít nói nhảm đi, hiện giờ phải đi, để muộn rồi thì muốn cũng chẳng đi được.
Bình Trang này là một ngọn núi riêng bình, cách thị trấn đến mấy chục dặm đường nếu chờ sáng mới đi, thì chân có thể chạy kịp ô tô sao? Chỉ sợ đến lúc đó chưa kịp ra khỏi thôn đã bị cảnh sát bắt.
- Nhanh lên, mẹ kiếp, nếu không muốn vào tù thì đêm nay phải đi đến thị trấn cho tao.
Thấy mấy đứa cháu vẫn không muốn làm, Hà Nhị đá mấy đá, dưới uy của anh ta mấy người Tiểu Tứ chỉ có thể tức giận thu dọn đồ đạc.
Năm sáu phút sau, cửa phòng mở ra Hà Nhị đi đầu, bốn người nối đuôi nhau đi ra khỏi nhà Đại Pháo.
Đi trên những con đường rải đá trong thôn, tiếng chó sủa vang làm bốn người không nhịn được phải bước nhanh, không lâu đã đến con đường nhỏ ngoài thôn.
- Đi nhanh lên, chần chừ cái gì.
Mãi đến khi ra khỏi thôn Hà Nhị mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía cổng thôn miệng mắng
- Mẹ nó, sao làm hành vi bất chính vậy? Tôi có cảm giác có ai theo dõi mình.
Không biết vì cái gì khi từ trong nhà Đại Pháo đi ra, Hà Nhị liền lo lắng không thôi, hình như mọi hành động của bọn họ đều bị người khác theo dõi vậy. Điều này làm cho Hà Nhị cũng vội vàng.
- Chú hai, không thể? Công an kia chắc chắn uống quá nhiều, người trong thôn này lại ngủ hết, ai theo dõi chúng ta?
Mấy người trẻ tuổi bị Hà Nhị nói làm cho sợ hãi. Bọn họ tuy rằng cũng đều là người trộm mộ nhưng càng như vậy càng kiêng kỵ quỷ thần. Câu nói của Hà Nhị càng làm cho bọn họ cảm thấy lạnh cả người.
Nhìn hai chiếc xe đỗ ở đầu thôn, một người trẻ tuổi động tâm nói
- Chú hai, đây có hai chiếc xe nếu không chúng ta lấy đi một cái, Tiểu Tứ sẽ lái.
- Tứ nhi, có làm được không?
Hà Nhị động lòng, đi suốt đêm ra ngoài sợ là mệt muốn chết, trộm chiếc xe này ra thị trấn rồi ném ở đó, thật cũng không phải không được.
- Chú hai, xe này trộm xong, mở cửa là có thể nổ máy
Tiểu Tử đáp lấy trong ba lô ra tô vít nói
- Trộm được ba mươi phút sau cháu sẽ thu phục được xe này.
- Ai ôi, cái gì cắn vậy?
Xe cảnh sát Tiểu Tứ không dám trộm, nên đến bên chiếc xe bên cạnh. Vừa định ra tay cổ tay bỗng cảm thấy đau nhức, chiếc tô vít rơi khỏi tay, đập vào ô tô phát ra tiếng vang rất lớn.
- Mày muốn chết sao, không sợ người trong thôn nghe thấy sao?
Tiếng hét của Tiểu Tứ làm Hà Nhị sợ, ở đầu thôn còn có mấy hộ, nếu có tiếng động họ nghe thấy, bọn họ muốn chạy đều không thoát.
- Chú hai, cháu… cháu cũng không muốn, không biết cái gì cắn, chú… ngài xem, chảy máu rồi.
Tiểu Tứ cảm thấy tay cũng không phải của mình, lấy đèn pin ra soi, nhất thời phát hiện cổ tay xưng lên như cái bánh mì, không có chút dấu vết nào.
- Có phải mày động vào đâu không?
Nhìn cổ tay Tiểu Tứ trong lòng Hà Nhị hơi lạnh, việc này thật là vô duyên vô cớ sao tay của Tiểu Tứ lại bị thương.
- Chú hai, không, vừa rồi cháu chuẩn bị mở cửa xe đã cảm giác tay bị đau.
Tiểu Tứ đau đến mức rơi nước mắt, rốt cuộc không có tâm trạng trộm xe nữa.
- Còn một tay còn có thể lái xe không?
Hà Nhị nhìn thoáng qua còn có chút chưa từ bỏ ý định, có chiếc xe này, bọn họ mới có thể chạy trốn an toàn.
- Có, lái chậm một chút.
Tiểu Tứ chịu đau gật đầu, mấy năm trước ở nhà gã đã học lái xe, kỹ thuật lái xe coi như không tồi.
- Được rồi, để tôi mở cửa.
Hà Nhị cắn chặt răng, từ trong túi lấy ra một lưỡi dao đi về phía chiếc xe.
- Ai ôi, mẹ nó, sao lại thế này?
Vừa mới đến gần chiếc xe Hà Nhị bỗng nhiên cảm giác bắp chân tê rần, chân nhẹ bẫng cả người ngã lăn ra đất.
- Chú hai, chú không sao chứ?
Hành động của Hà Nhị dọa mấy người trẻ tuổi nhảy dựng lên, nâng anh ta dậy xong phát hiện bắp chân của Hà Nhị không ngờ giống như cổ tay của Tiểu Tứ, đều vô duyên vô cớ xưng lên, như là bị cái gì đánh trúng vậy.
- Quỷ, có quỷ, mẹ nó, đừng quản cái xe này nữa, đi theo ta mau.
Lúc này trong lòng Hà Nhị cũng đầy sợ hãi, bất chấp cơn đau ở bắp chân tay chống xẻng Lạc Dương khập khiễng đi về phía trước.
Mấy người trẻ tuổi lại càng không nói, theo nhanh phía sau, chỉ sợ cái gì không tốt níu kéo, hoảng sợ như chó nhà có tang, vội vàng rời khỏi Bình Trang.
- Còn muốn trộm xe của tao, con bà nó, coi như hôm nay bọn mày chạy nhanh.
Khi bóng mấy người Hà Nhị biến mất trên con đường nhỏ ra khỏi thôn, một bóng người xuất hiện ở đầu thôn, Tần Phong cười lạnh nghĩ.
Tần Phong đã coi mộ táng ở Bình Trang là vật của mình, sao có thể để cho mấy kẻ trộm mộ phá hủy chuyện của mình.
Nếu tối nay Hà Nhị không đi hắn cũng phải gây sức ép cho mấy người nghi thần nghi quỷ, cũng may Hà Nhị có tật giật mình không đợi Tần Phong dùng thủ đoạn đã chủ động rời đi.
- Đồn trưởng Dương, anh nói xem mấy người khách hôm qua đến đây làm gì?
Sáng sớm hôm nay khi tỉnh rượu Đại Pháo đã đến nhà trưởng thôn Đường tim gào to lên với đồn trưởng Dương còn chưa tỉnh ngủ gào lên
- Còn chưa thu mua lâm sản của tôi, những người này đã bị anh dọa sợ chạy? tôi làm sao buôn bán đây?
- Cái gì dọa chạy? Bỏ chạy bái chúng ta là anh em.
Đồn trưởng Dương còn chưa tỉnh rượu, miệng than thở một câu nhưng lập tức đã ý thức được không đúng trợn mắt hỏi
- Tối qua mấy người hôm qua đã bỏ chạy?
Đại Pháo tức giận nói
- Cũng không phải thế, tôi vốn đã nói với lão Tôn hôm nay tôi đến nhà ông ta mua lâm sản, giờ tôi bán cho ai?
- Còn quan tâm gì đến lâm sản núi, bọn họ chạy là có tật giật mình, hỏng việc, hỏng việc!
Đồn trưởng Dương đẩy Đại Pháo ra, hỏi thôn trưởng Đường
- Lão Đường, mấy người kia có lẽ giáo sư Hà nói đúng, chính là người trộm mộ, tôi phải đuổi theo, ông sắp xếp tốt cho mấy người giáo sư Hà.
Nhìn mấy người Tần Phong đang ngủ say trong phòng đồn trưởng Dương không muốn giải thích với Tần Phong dặn trưởng thôn vài câu sau đó vội vàng chạy ra xe đuổi theo.
Nhưng vì hôm qua uống nhiều rượu quá, tỉnh dậy đã hơn tám giờ đồn trưởng Dương đi ô tô vào thị trấn đã là mười giờ.
Hỏi nơi bán vé xe mới biết bốn người Hà Nhị sáu giờ sáng đã lên xe đi từ thị trấn, sợ là đã ra khỏi Bảo Thị.
Đồn trưởng Dương sau đó quay đầu xe đến thôn Tam Đạo, tìm trưởng thôn Ngô để hỏi, hóa ra mấy người kia căn bản không giúp họ đào giếng, điều này làm cho đồn trưởng Dương hối hận không thôi, vô duyên vô cớ bỏ qua một cơ hội lập công.
Nhưng việc đã đến nước này, nếu báo cáo lên trên thì mình không có công lại còn bị xử phạt. đồn trưởng chỉ có thể đem chuyện này buồn trong lòng cũng không có tâm trạng quan tâm đến việc thăm dò của Tần Phong.
- Không khí nông thôn thật tốt…
Không giống như đồn trưởng Dương sáng sớm đã vội vàng đi, ba người Tần Phong ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, đương nhiên, đó là Tần Phong cố ý làm. Người từ thành phố đến, muốn hư một chút.
Buổi trưa uống bát canh và ăn chút lương khô ở nhà trưởng thôn Dương xong Tần Phong dẫn Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi ra thôn. Tuy rằng đang là tháng tám nhưng được núi che nên đi trong thôn rất mát.
- Anh Phong, bốn tên hôm qua kia rõ ràng là đồng hành với chúng ta, anh bảo phải làm sao bây giờ?
Hôm qua Lãnh Hùng Phi đã nhìn ra một chút manh mối, nhưng mãi khi ra khỏi thôn mới có cơ hội nói chuyện này với Tần Phong. Gã biết Tần Phong nhất định nhìn ra, nếu không không cố ý dẫn đường cho đồn trưởng Dương.
- Phi Tử, sáng nay chú Đại Pháp đến, cậu còn chưa tỉnh?
Tần Phong nghe vậy cười nói
- Bốn tên kia đã bỏ chạy từ đêm qua rồi, thứ chúng ta coi trọng há có thể để cho bọn họ nhúng tay sao? Không giao họ cho cảnh sát là tôi đã có đạo nghĩa giang hồ rồi.
Tục ngữ nói đồng hành là oan gia, nhất là trong việc trộm cắp, sau sống thải giới là chuyện cực kỳ kiêng kị.
Như kẻ trộm Hà Nam đến tỉnh khác căn bản không cần công an cảnh sát ra mặt, chỉ cần người trong nghề, nhẹ thì nhắc nhở, nặng thì sợ là chặt đứt tay rồi đuổi đi.
Tần Phong hiện giờ tuy chưa nói tới vi phạm thế lực, trộm mộ cũng chỉ là tạm thời, nhưng cậu đã nhắm trúng gì đó tất nhiên sẽ không để cho người khác nhúng chàm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất