Chương 138: Ngọc Cửu Khiếu.
- Anh Phong, làm được những đồ hay gì rồi?
Trên đường quay về thôn, Lý Thiên Viễn không dời mắt khỉ cái túi lớn bên hông của Tần Phong nụ cười tràn đầy sự ngây ngô.
Tần Phong khoát tay nói: - Sáng mai nói, quay về ngủ mấy tiếng đã, cậu còn phải lái xe mà.
Tuy là lấy được ấn đồng kia, Tần Phong rất ngạc nhiên về chủ nhân của ngôi mộ nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ, chưa dời khỏi Bảo Thị bất cứ lúc nào họ cũng có thể gặp phải những chuyện phát sinh bất ngờ.
Sau khi về nhà trưởng thôn Đường, vẫn là tiếng ngáy đó, buổi tiệc hôm qua dường như đã làm cho mọi cả thôn ngủ say. Đám người Tần Phong ngủ đến tận trưa mới bị trưởng thôn đánh thức dậy ăn cơm.
Vẫn là ăn đồ ăn thừa lại của ngày hôm qua, cho tất cả vào cùng hâm nóng lên hương vị ngon hơn bình thường. Đám người Tần Phong bận cả một đêm cho nên ăn rất nhiệt tình.
- Giáo sư Hà, lần sau đến nói với lão Hán một tiếng tôi sẽ bảo xe ngựa lên thị trấn đón các anh.
Ăn cơm trưa xong, ở đầu thôn Bình Trang ở chỗ chiếu phim tất cả nam nữ, già trẻ trong thôn đều tụ tập ở đây. Những đứa trẻ cắn móng tay vẫn còn đang nhớ về hương vị của ngày hôm qua.
- Trưởng thôn Đường, cảm ơn ông đến lúc đó nhất định tôi lại quấy rầy bà con...
Tần Phong cầm cái túi thuốc lá cuối cùng mời thuốc mấy vị đức cao vọng trọng trong thôn, lúc này hắn mới lên xe chia tay với các bà con ở thôn Bình Trang.
Ra khỏi Bình Trang, Tần Phong đi thẳng đến đồng công an trên thị trấn nhưng đồn trưởng Dương lại đi họp trên huyện. Sau khi quay về Bảo Thị, Tần Phong goi điện thoại cho chủ nhiệm Vương của bên Cục Địa chất.
Chủ nhiệm Vương đã trả giá đầu tư 10 ngàn đã sớm chờ đợi cuộc điện thoại này của Tần Phong. Lúc này sự tỏ vẻ muốn tẩy trần cho Tần Phong đã mờ mịt bọn cục trưởng cũng cần cơ hội tiến thân lần này.
Tần Phong lấy cớ là trường học đang giục hắn quay về để xin được từ chối ý tốt của chủ nhiệm Vương. Đương nhiên, Tần Phong đồng ý với những chuyện phải đảm nhiệm nói thẳng là trong nửa tháng hắn sẽ giúp bọn họ làm thủ tục liên quan.
Điều này cũng làm cho chủ nhiệm Vương sau khi khổ sở chờ cả nửa tháng trời không có kết quả cũng không dám tùy tiện hỏi thăm cuối cùng chỉ có thể đi ô tô đến Bành Thành mới phát hiện chuyện dạy về chuyên ngành thăm dò kim loại nặng căn bản là không có vị chủ nhiệm nào họ Hà cả.
Tin này chẳn khác nào sét đánh đối với chủ nhiệm Vương lại liên hệ với nhà trường biết là căn bản Đại học địa chất Bành Thành không phái người đi Bảo Thị. Cho đến lúc này chủ nhiệm Vương mới biết là đã gặp phải kẻ lừa đảo.
Cũng may là kẻ lừa đảo chỉ lừa ông ta 10 ngàn. Chủ nhiệm Vương chỉ có thể làm rơi răng và máu, cố gắng nuốt trôi cục tức này chỉ là tình cờ lúc uống say vẫn còn có thể nhớ ra chủ nhiệm Hà của Sát thiên đao kia.
Tất cả những cái này đều là nói sau rồi, Tần Phong của lúc này đã ra khỏi Bảo Thị không về thẳng Tân Thiên mà lái xe về phía Sơn Đông.
Sau khi xe đi vào tỉnh Sơn Đông, Tần Phong lại thay đổi giấy phép của Bắc Kinh đi với tốc độ cao trở về Tân Thiên, mất khoảng 5-6 tiếng đồng hồ.
- Anh Phong, sao nhìn anh lại không vui thế? Lần này chúng ta thu hoạch không được sao?
Lý Thiên Viễn lái xe rụt rè nhìn sắc mặt của Tần Phong. Gã phát hiện từ khi ra khỏi Bảo Thị sắc mặt của anh Phong vẫn khó coi như vậy, nói chính xác thì là từ sau cuộc điện thoại kia.
- Ôi, đáng lẽ thì kiếm được mấy vạn...
Tần Phong bực bội thở dài nói: - Thôi bỏ đi.
Sự ám chỉ xa xôi trong câu nói kia của chủ nhiệm Vương suýt nữa đã làm cho Tần Phong đồng ý với ông ta. Làm một tấm bằng cho chủ nhiệm văn phòng là 10 ngàn. Cục trưởng mà không có năm ba chục ngàn thì sợ là không thể làm nổi.
Nhưng phàm là việc tham, mục đích trước mắt đã đạt được rồi Tần Phong cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn. Bởi vì riêng nhân vật trên xe này thôi sợ là ít nhất giá cũng phải cả triệu.
- Anh Phong, lần này chúng ta lấy được những thứ gì vậy? Nói cho chúng tôi nghe đi!
Lãnh Hùng Phi ngồi ở phía sau hỏi, gã cũng xuống hầm mộ kia nhưng không dám vào cho nên rất tò mò về nó.
- Phi Tử, thu hoạch lần này cậu có thể được chia ngần này... Tần Phong giơ hai ngón tay ra.
- 20 ngàn? Anh Phong, không quá nhiều đấy chứ? Lãnh Hùng Phi nghe thấy vậy liền sửng sốt, rồi lại giơ ngón tay ra chuyến đi này trừ ăn uống ra đúng là chẳng làm chuyện gì nữa.
- 20 ngàn? Tiểu tử cậu không có chí khí gì cả?
Tần Phong cười nói: - Ít nhất là 200 ngàn, hơn nữa đây là tình huống không tìm thấy người mua thích hợp. Còn nếu như tên mập kia có thể tìm thấy chuyên gia thì cũng có thể là 400 ngàn!
Trước khi đến trộm mộ ở Bảo Thị, Tần Phong từng đồng ý chia cho Lãnh Hùng Phi 2 phần. Theo cách tính về tượng gốm kia của Tần Phong thì giá trị cũng phải tới cả triệu.
- 200 ngàn?
Một tháng ở công trường Lãnh Hùng Phi cầm được có mấy trăm cho nên đã bị con số này dọa làm cho lắp bắp: - Không được, quá nhiều... anh Phong, tiền này tôi không thể nhận được!
- Phi Tử, cậu xứng đáng được nhận mà, nhưng... Tôi có 1 đề nghị.
Tần Phong ngắt lời Lãnh Hùng Phi nói: - Những thứ này còn quá nhiều dấu vết khai quật. Nếu tùy tiện bán đi, tôi sợ sẽ bị người ta chú ý cho nên tốt nhất là vẫn nên để ở chỗ mình trong một thời gian ngắn.
Nhưng cậu yên tâm, giá trị của chúng chỉ có lên chứ không bị xuống đâu. Mấy năm nữa đồ của cậu chưa biết chừng giá trị con lên đến 1,8 triệu đấy.
Trước khi bị vào tù Tần Phong đã từng theo lão Lưu học về giám định và thưởng thức đồ cổ. Sai khi vái Tái Thị làm thầy lại được học về phân biệt đồ cổ và đồ giả cổ cho nên về giá trị của đồ cổ hắn hiểu biết hơn người thường rất nhiều.
Hắn có thể nhìn ra, cơn sốt đồ cổ đã bắt đầu, tương lai mấy năm nữa thị trường nghệ thuật trong nước sẽ có một bức tranh hưng thịnh. Bây giờ, những thứ này trên xe của hắn sau mấy năm nữa giá trị của nó sẽ tăng lên rất nhiều.
- Anh Phong, tôi nghe lời anh chỉ cần để tôi đi theo anh có cơm ăn là được.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lãnh Hùng Phi thở phào nhẹ nhàng. Gã không biết mình cầm được 200 ngàn thì có thể làm gì, chẳng bằng yên tâm ở lại cùng với đám người Tần Phong.
- Mấy anh em chúng ta đều cùng hội cùng thuyền, chỉ cần chúng tôi còn miếng cơm ăn thì cậu cũng có.
Tần Phong quay đầu lại nhìn Lãnh Hùng Phi nói:
- Hiện tại cái cậu thiếu chính là kinh nghiệm, trước tiên hãy đi theo tiểu mập lên phố đồ cổ có cơ hội có thể làm một ông lão bói toán cho người ta chưa biết chừng cũng là một con đường.
- Vâng, tôi biết rồi anh Phong.
Lãnh Hùng Phi gật đầu rất mạnh, người là sinh vật quần cư. Từ sau khi ông nội qua đời Lãnh Hùng Phi đã mất đi sự đồng cảm với xã hội này mãi cho đến lúc sau khi kết bạn với đám người Tần Phong, gã mới tìm lại được cảm giác này cho nên cũng quý trọng nó bội phần.
- Viễn Tử, xuống ra đổi biển đi! Lúc thấy còn cách Tân Thiên hơn 10 km Tần Phong gọi Lý Thiên Viễn dừng xe lại trên đường cao tốc để đổi biển số xe.
Lúc lên xe Tần Phong đổi cho Lý Thiên Viễn. Từ 12h trưa gã đã lái suốt cả mưới tiếng đồng hồ vì để xóa sạch dấu vết Tần Phong đã phải vòng vèo không ít.
Lý Thiên Viễn ngồi vào vị trí ghế phụ có vẻ tò mò nhìn vào cái túi dưới chân hỏi: - Anh Phong tôi có thể xem những thứ trong túi này không?
Sau khi lấy từ mộ táng ra, Tần Phong đều không dời khỏi cái túi này, Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi thực sự rất tò mò, dù sao thì bọn họ cũng tham gia vào hành trình trộm mộ lần này không biết là đã trộm được vật gì?
- Xem đi, chính là đồ ngọc, còn cả vàng bạc. Tần Phong nhìn xe nói: - Cậu cẩn thận một chút, đều là ngọc cổ vô giá đừng làm vỡ.
- Khà khà, sao có thể chứ, những thứ này đều là tiền mà.
Lý Thiên Viễn cười khà khà mở cái túi dưới chân ra thò tay vào trong. Trong lòng bàn tay có mấy miếng ngọc, có ngọc bội, chạm trổ rất tinh vi.
Lý Thiên Viễn cũng chơi đồ cổ được một thời gian, biết sự quý giá của ngọc, sau khi lật đi lật lại xem một lúc gã cũng không nhìn ra bí quyết gì liền tức giận nói: - Mấy thứ này không ăn, không uống được không hiểu vì sao lại có nhiều người thích đến vậy?
- Cậu đúng là người thô thiển...
Tần Phong lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra nếu sua này mình muốn mở Tổ Thiên môn thì Lý Thiên Viên này chắc chắn chỉ có thể động thủ mà không thể động não được.
- Ôi, anh Viễn anh làm gì vậy?
Đột nhiên Tần Phong nghe thấy Lãnh Hùng Phi hô lên nghiêng đầu thì nhìn thấy đồ mà Lý Thiên Viên đang cầm có hoen ố vàng, trên miếng ngọc còn chứa cả một tia máu.
Lý Thiên Viễn đã thò lưỡi liếm lên viên ngọc kia đĩnh đạc nói: - Tôi nhớ là trước kia nghe ai đó nói ngọc có vị ngọt nên nếm thử xem nó có mùi vị gì không?
- Mùi vị? Tần Phong lườm Lãnh Hùng Phi một cái vẻ mặt cổ quái khó nói lên lời.
- Sao vậy? tôi lau sạch miếng ngọc này đi thì sợ gì chứ?
Thấy bộ dạng của Tần Phong và Lãnh Hùng Phi như vậy Lý Thiên Viễn có hơi khó hiểu.
Cơ mặt của Tần Phong run rẩy không ngừng, cố nín cười nói: - Viễn, cậu có biết đó là ngọc gì không hả?
- Không biết. Lý Thiên Viễn lắc lắc đầu.
- Phi Tử, cậu nói cho cậu ta biết đi. Tần Phong còn nói xe sợ mình sẽ không khống chế nổi mà đâm phải cây bên đường.
Lãnh Hùng Phi cũng coi như là có chút hiểu biết về những thứ này liền nói:
- Anh Viễn, ngọc trên tay anh chính là ngọc Cửu Khiếu đấy.
- Ngọc Cửu Khiếu, có gì để chơi chứ? Lý Thiên Viễn cầm lên mũi ngửi ngửi không có gì để hỏi.
- Anh Viễn, Cửu Khiếu chính là để chỉ hai con mắt người, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, một cái miệng cùng với sinh thực khí và hậu môn, ngọc Cửu Khiếu, là... chính là để nhét vào chỗ đó...
Cùng với lời nói của Lãnh Hùng Phi mắt của Lý Thiên Viễn càng lúc càng sáng lên còn giọng nói của Lãnh Hùng Phi thì vẫn tiếp tục truyền vào trong tai gã.
- Thứ mà anh cầm trên tay tên là Ngọc Giang Môn Tắc, là... là nhét ở hậu môn đấy.
Sau khi Lãnh Hùng Phi nói ra câu này Lý Thiên Viễn liền mở vội cửa xe nôn ra ngoài, suýt nữa thì nôn mất cả mật ra ngoài.