Chương 139: Gian thương
- Anh Phong, anh đã chứng minh được mộ là của ai rồi sao?
Tạ Hiên đi vào tứ hợp viện đầu lấm tấm mồ hồi đẩy cửa phòng của Tần Phong ra nói: - Tôi liên hệ với người mua kia một lúc rồi quay về nhà. Thứ này nếu có truyền thừa thì nhất định sẽ có thể tăng gấp3.
Quay về Tân Thiên đã được 3 ngày, sau khi nghe nói chuyện mất mặt của Lý Thiên Viễn thực ra trong lòng Tạ Hiên cũng được cân bằng, huống hồ Tần Phong lại mang những đồ kia đến đều bảo quản ở chỗ gã.
Vì thế Tạ Hiên đã đi mua một cái tủ sắt chuyên dụng để hết đồ vào trong đó và khóa lại. Có Lý Thiên Viễn mê võ công và Đại Hoàng trông nhà cũng không sợ bị kẻ khác ăn trộm mất.
- Phí lời, tôi không biết vật có truyền thừa thì giá cả cao sao?
Tần Phong lật tài liệu trên bàn thuận miệng hỏi: - Người mua là ai? Có đáng tin không? Những thứ này của chúng ta tuy không thể để ra ngoài nhưng cũng không được bán giá thấp hoặc để người khác chú ý.
Sau khi trở về, Tần Phong vốn cũng không muốn ra tay với những thứ này nhưng tiểu mập muốn đánh nhau thượng cẳng chân hạ cẳng tay khiêu khích đến không ít người.
Mấy ngày nay liên tục có 5-6 người đến chỉ có điều là chưa nhìn thấy mấy thứ đó thì đã bị Tần Phong phớt lờ đi rồi. Những người đó vừa nhìn đã biết là đám buôn lậu cổ vật chứ không phải mua về nhà để sưu tập.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên không cho là đúng liền nói: - Anh Phong, chú Hồ của chúng ta là Cục trưởng cục cảnh sát của Tân Thiên, làm gì có ai dám động đến ông ấy?
Tạ Hiên tuy tuổi còn nhỏ nhưng có mấy phần thông minh của Tạ Đại Chí, gã rất hiểu phải nhân cơ hội. Có lúc công an đến kiểm tra phố đồ cổ gã đã cố tình để danh thiếp của Hồ Bảo Quốc trên bàn.
Tân Thiên là thành phố trực thuộc Trung ương, Cục trưởng ngang bằng với Giám đốc sở của một tỉnh bình thường, thậm chí còn cao hơn nửa cấp, danh thiếp của ông ta đâu phải ông chủ hiệu đồ cổ nào cũng có?
Tên đồn trưởng kia cũng là một người tinh nhanh, nhìn thấy tấm danh thiếp này liền cẩn thận hơn, sau khi hỏi thăm một lúc lại nghe chính miệng Tạ Hiên nói đến cái tên Thẩm Hạo lái xe của Hồ Bảo Quốc cũng tự hiểu được về bối cảnh của cửa hiệu này.
Hơn nữa Bưu Tử cũng đã đến cửa hiệu này mấy lần, sau khi nói chuyện phiếm tiểu mập có cố ý đề cập đến, những người trên phố đồ cổ không ai là không biết đây là làm ăn đen trắng lẫn lộn.
- Anh Phong, làm gì mà anh nhìn em như vậy? Tạ Hiên sau khi nói câu đó ra thì phát hiện Tần Phong bỏ ấn đồng trên tay xuống nhìn mình chằm chằm.
- Hiên Tử, lời hay chỉ nói một lần, cậu nghe cho rõ đây.
Ánh mắt của Tần Phong híp lại nói: - Đường lớn chia thành hai bên, con đường giang hồ không giống, tặc và binh mãi mãi không thể là một nhà được. Hồ Bảo Quốc là Cục trưởng cục cảnh sát điều này không phải là giả nhưng ông ấy cũng có thể đưa cậu lên đoạn đầu đài đấy...
Từ trước đến nay, người trong giang hồ kị nhất là kết giao với quan phủ. Giặc Hoàng Cân khởi nghĩa từ cuối thời Đông Hán, Bạch Liên giáo triều Minh, lại đến Nghĩa Hòa Quyền cuối thời Thanh.
Đó vốn là những thế lực của giang hồ, đều có những quan hệ với quan phủ nhưng kết cục của bọn họ đều bị đương triều tiêu diệt cuối cùng không có một ai được chết già.
Theo Tần Phong, trong lịch sử các triều đại, nhân sĩ giang hồ đều được nuôi dưỡng trong quan phủ giống như nuôi heo vậy, đợi đến lúc béo tròn thì lại tiến hành đâm giết.
Cho dù ở thời hiện đại, cảnh các đại ca kia ở trên đường phía Đông bắc năm đó bị Bắc Kinh nói ra câu nhổ cỏ nhổ tận gốc, trực tiếp lôi thẳng ra pháp trường cuối cùng chỉ để lại một đoạn truyền thuyết.
Còn sự kế thừa và thân phận của Tần Phong thì nhất định cả đời hắn không thể đi trên một con đường sang sủa mà chỉ có thể bí hiểm tìm ra một con đường trong gian hồ. Cho nên Tần Phong tuyệt đối không muốn có quan hệ với nhà quan quá sâu.
Cho dù quan hệ của Tần Phong và Hồ Bảo Quốc là không tầm thường. Nhưng bình thường Tần Phong cũng chưa từng chủ động tìm đến cửa hoặc gọi điện thoại cho Hồ Bảo Quốc nhiều nhất chỉ là Hồ Bảo Quốc đến thăm hắn mà thôi.
Địa vị không giống nhau thì tư tưởng cũng có sự thay đổi có câu nói là cái mông quyết định đại não, cái đầu người nghĩ gì thì sẽ quyết định người đó ngồi ở vị trí nào, nó tương quan với vị trí xã hội.
Tần Phong không muốn mang cuộc đời mình đặt lên người khác, cho nên hắn cho rằng hành vi hiện tại của Tạ Hiên là vô cùng nguy hiểm. Khi mà quan, trộm lẫn lộn thì cũng chính là thời khắc tận thế.
- Anh Phong, không... không phải phóng đại lên thế chứ? Tạ Hiên nghe thấy vậy liền mở to hai mắt hiển nhiên là bị câu nói vừa rồi của Tần Phong làm cho khiếp sợ.
- Hiên Tử, con đường của chúng ta ngay từ đầu chính là lừa bịp, những cái đó rửa cũng không sạch được đâu.
Tần Phong lắc đầu nói: - Ngọc phỉ thúy đó là lừa đấy, bắt được sẽ bị bỏ tù hơn 3 năm, trộm mộ là tội nặng cáo nhất có thể bị phán tử hình, cậu có biết lần này trộm mộ là mộ của ai không?
- Không... không biết, Lúc nàu mắt của Tạ Hiên đã choáng váng, lắc đầu nhìn ngơ ngác.
Sắc mặt của Tần Phong âm Thẩm như nước chỉ vào cái ấn đồng trên bàn nói: - Tôi vừa mới điều tra ra, người này tên là Nỉ Tố Sĩ, là hậu nhân của gia tộc Nỉ thị thời Đường, có sức anh hưởng vô cùng lớn chỉ với việc tôi mở quan tài ra cũng đủ để bắn một viên đạn rồi.
Tần Phong vừa mới nói ra thân phận của chủ nhân ngôi mộ kia thật sự không đơn giản, hơn nữa gia tộc đó của ông ta ở thời Đường có được ghi chép lại nhưng lại vô cùng thần bí.
Căn cứ vào tài liệu hiện có gia tộc Nỉ thị ở vào Thập lục quốc đến cuối thời Tùy, đã nhiều lần quay về Thiên Tỷ vì để tránh chiến tranh, còn Độ Hải đến bán đảo Triều Tiên, gia tộc Nỉ thị đã làm quan chức rất cao trong triều đại nhà Tùy.
Năm 660, nhà Đường liên kết xuất binh ở Tân La, trăm nước bị diệt vong cà đầu hàng nhà Đường, sao đó đã làm quan cho nhà Đường.
Con trai của Nỉ Thực Tiến là Nỉ Tố Sĩ, 15 tuổi đã được phong chức quan ngũ phẩm, năm Thần long nguyên giữ chức Võ vệ tướng quân là quan lớn thống lĩnh 16 vệ quân.
Tháng 6, năm Cảnh Long thứ 2, Nỉ Tố Sĩ phụng lệnh đi sứ 49 châu, qua đời trên đường đi sứ, hoàng đế thương nhớ vô cùng.
Chỗ mà Nỉ Tố Sĩ chết chính là Bảo Thị. Căn cứ vào chữ khắc trên ấn đồng có thể chứng minh đó là thật, ngôi mộ Đường kia chúng là mộ táng của Nỉ Tố Sĩ.
- Anh Phong, hậu... hậu quả nghiêm trọng như vậy sao?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên bị dọa cho đỏ mặt lắp bắp nói: - Vậy chúng ta không bán nữa, em... em sẽ đi mua về.
- Hiên Tử, không phải tôi nói là những thứ này không thể bán.
Tần Phong thở dài nói: - Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, giang hồ hiểm ác, sai một li đi một dặm, đó chính là vạn kiếp bất phục. Sau này cậu làm việc phải cẩn thận, đừng cho rằng quen được người nào thí cứ vô tư dựa được vào người đó.
- Anh Phong, em... em biết rồi, anh yên tâm sau nay nhất định em sẽ học khiêm tốn.
Tạ Hiên lau mồ hồi trên mặt, gã phát hiện ra mình đã câu chuyện của Tần Phong làm cho sợ đến mức quần áo đã ướt sũng mồ hôi.
- Ừ, chỗ tôi còn mấy chục ngàn, tạm thời vẫn chưa thiếu tiền.
Tần Phong nói với Tạ Hiên một câu: - Để cậu lấy thứ đó ra chỉ là đánh vào thanh danh chứ không phải là để buôn bán cậu hiểu không?
Câu nói vừa rồi của Tần Phong thực sự rất nghiêm trọng nhưng thực ra chân tay của hắn làm việc rất sạch sẽ, cho dù là cảnh sát của biết rõ là hắn trộm mộ thì cũng không có cách nào mà định tội hắn được.
Thứ nhất, những vật chôn cùng chủ mộ tất cả đều bị Tần Phong lấy hết, bên chính quyền cũng không có tài liệu nào về đồ táng cả. Cho dù Tần Phong có lấy tượng gốm sứ ra thì bọn họ cũng không thể nói rằng đó chính là khai quật được từ mộ của Nỉ Tố Sĩ.
Thứ hai, đương nhiên là bắt một kẻ trộm mộ, bây giờ là xã hội có pháp luật không có đủ chứng cớ nhiều nhất cũng chỉ giam người được mấy ngày.
Giống như những tên lão tặc vương bây giờ, trên giang hồ đều không biết biệt danh mà đến cả cảnh sát cũng biết lão tặc vương trên địa bàn của mình đang làm cái gì.
Nhưng cảnh sát lại không có cách nào mà lấy được chứng có họ phạm tội cho nên không thể định tội họ được. Đương nhiên, những tên vua trộm này không tự mình ra tay mà chính là thu nhận đệ tử cung phụng cho mình mà thôi.
Về phần chuyện trộm mộ, đi đến Bình Trang là do "Giáo sư Hà" làm, không có liên quan gì đến Tần Phong cả? Ít ra thì những người ở thôn kia có thể chứng minh.
Cho dù là cảnh sát có tìm ra đồ trong tủ sắt Tần Phong cũng có thể dùng cách trả lời là thu thập được qua con đường chơi đồ cổ. Nhiều nhất cũng chỉ có thể phán các loại bắt hắn 2 năm mà thôi.
- Anh Phong, em hiểu rồi... Tạ Hiên gật gật đầu nói: - Lấy đồ ra cho họ xem, nhưng lại không ra tay, chúng ta cho họ ăn uống?
- Sao lại không ra tay? Chúng ta cũng không dư giả gì...
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười: - Tôi xử lý mấy miếng ngọc cổ kia nhưng lần này không muốn giao dịch, quay về chờ vài tháng, chờ cho người ta mang hàng đến thì tự nhiên cậu có thể bán thôi...
Tần Phong cũng không phải là mê tín gì, học được tài nghệ của Tái Thị chính là không cùng ngành. Đây chính là hắn muốn ngụy trang cho ngọc cổ tái chế một lô ngọc giả để kiếm một khoản.
Mua bán, nghiên cứu đồ cổ chính là phải có con mắt. Mua vừ rời tay sẽ không còn đường lùi, đến lúc đó người mua không phân biệt được ngọc thật, ngọc giả thì đương nhiên cũng không thể trách được Tần Phong.
- Giỏi, anh Phong, anh thực sự rất giỏi! Sau khi nghe Tần Phong giải thích, Tạ Hiên sáng mắt lên làm ra vẻ một tên hán gian.
Lúc này Tạ Hiên rất sùng bái Tần Phong, đó dường như là phục sát đất vốn gã cho rằng mình có tư chất của một gian thương nhưng so với Tần Phong thì thực sự gã vẫn còn là một lương dân.
- Anh Phong, anh Bưu đến rồi!
Lúc mà Tần Phong và Tạ Hiên đang mưu đồ bí mật làm gian thương thì đột nhiên có tiếng của Lý Thiên Viễn từ trong sân. Tần Phong vội thu những thứ ở trên bàn lại đứng dậy đi ra ngoài đón.
- Anh Bưu, a Tứ gia sao ông cũng đến? Vừa mới đi ra sân Tần Phong không khỏi sửng sốt. A Bưu thì thường xuyên đến đây nhưng đây là lần đầu tiên Thường Tường Phượng vào cửa.
- Tứ gia, vị này là...
Chưa đợi Thường Tường Phượng mở miệng ánh mắt của Tần Phong nhìn về phía người kia. Với thân phận của Tứ gia đương nhiên vẫn có chỗ cho người đứng cạnh ông ta.