Bảo Giám

Chương 140: Ngọc cổ (thượng)

Chương 140: Ngọc cổ (thượng)
- A Phong, tôi giới thiệu với cậu một chút.
Nhìn thấy Tần Phong, vẻ mặt của Thường Tường Phượng tươi cười, ông ta kéo cánh tay Tần Phong nói:
- Vị này là Liễu Sơn Chí tiên sinh ở Hội liên hợp người Hoa tại Mỹ, cũng là bạn cũ của tôi. Lần này về nước thăm bạn bè, người thân, nghe nói ở chỗ cậu có ngọc cổ vì thế tôi mới kéo đến đây...
- Hội liên hợp người Hoa?
Dường như nghe thấy cái tên này đã nhiều, Tần Phong đột nhiên rùng mình một cái, hội liên hợp người Hoa ở Mỹ, đó chẳng phải chính là Hồng Môn năm đó sao? Đây.. đây chính là bang phái xã hội đen nổi tiếng thế giới.
Thực ra nghiêm khắc mà nói, Hồng Môn đã kết thúc rồi, sứ mệnh “phản Thanh phục Minh” đã là thành một tổ chức trong dân gian, dựa vào sự đoàn kết, nghĩa khí để trợ giúp nhau, bọn họ có lý tưởng chính trị của riêng mình.
Đương nhiên, chính xác là còn có một bộ phận người mang thân phận Hồng Môn làm hoạt động cướp bóc bất hợp pháp, cho nên có những chính phủ của một vài quốc gia trên thế giới cho rằng Hồng Môn chíng là một tổ chức xã hội đen.
Ở nước Mĩ, Hồng Môn không chỉ thành lập Hội liên hợp người Hoa mà còn thành lập một đảng phái tên là Trí Công Đường. Có thể nói là ngoài biên giới Trung Quốc thì trên thế giới tổ chức của Hội liên hợp người Hoa có thế lực rất lớn.
- Hoan nghênh, hoan nghênh Liễu tiên sinh xin mời vào trong ngồi.
Chân mày hơi giật giật, Tần Phong thanh sắt bất động dẫn 3 người vào phòng ánh mắt lướt qua phần góc sân. Tần Phong rõ ràng là nhìn thấy 7-8 người đang ông đi giày tây đang canh giữa trước cửa.
- Không nói mà đến, tiểu huynh đệ đừng trách nhé!
Sau khi đi vào phòng, Liễu Sơn Chí cười nói:
- Cả đời ông già như tôi không có sở thích nào khác chính là thích ngọc của đất nước chúng ta, lần này nghe nói trong tay của tiểu huynh đệ có đồ tốt cho nên chỉ có thể đến cửa hỏi thăm.
Tuổi của Liễu Sơn Chí khoảng 60, đầu lấm tấm hoa râm nhưng sắc mắt rất hồng hào. Ông ta cao khoảng 1m80, lưng thẳng mặc một bộ đồ màu trăng nhìn phong thái rất khác người.
- Ông quá khách sáo rồi, tiều tử đâu dám?
Tần Phong cười để Liễu Sơn Chí và Thường Tường Phượng ngồi xuống sau đó hắn có hơi nghi ngờ hỏi:
- Tôi thu được ngọc cổ từ tay của người khác chưa lâu, không biết sao mà Liễu lão tiên sinh lại biết được?
- Phong... anh Phong, là... là tôi nói với anh Bưu.
Tần Phong còn chưa dứt lời thì có tiếng yếu ớt của tiểu mập đang bận bịu rót trà vọng đến.
Vốn dĩ, sau khi có mấy người tìm đến mua đồ liên tiếp bị Tần Phong đuổi đi, Tạ Hiên cũng hơi nóng ruột. Trước đó tình cờ anh ta gặp A Bưu chơi đồ cổ vì thế đã nhắc đến chuyện có ngọc trong tay.
Thực ra Tạ Hiên cũng không biết A Bưu chơi đồ cổ, chính là đi tìm mấy cửa hiệu có ngọc cổ thì nghe thấy Tạ Hiên nói như vậy mới có người như Lý Thiên Viễn vào việc này.
- Ôi, Liễu lão tiên sinh, muốn xem ngọc thì gọi điện cho tôi một tiếng là được.
Tần Phong cười khổ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Tạ Hiên một cái, tiểu tử này gan cũng lớn quá dám mượn cả danh tiếng của Thường Tường Phượng, không sợ những tên ăn trộm thì ngay cả đến cái xương cũng không còn đâu.
Trong lòng Tần Phong lúc này cũng hơi bồn chồn, chỉ vì mấy miếng ngọc này mà Liễu Sơn Chí lại hạ mình đến đây sao? Nghĩ vậy Tần Phong liền quay đầu lại nhìn Thường Tường Phượng.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Phong, Thường Tường Phượng cười nói:
- Tiểu huynh đệ, thực sự không có nguyên nhân khác, Liễu đại ca đơn giản chỉ là thích đồ cổ thôi, cậu có vật gì hay thì cứ lấy ra nữa đi, tiền bạc không thành vấn đề...
- Tứ gia, Tân Thiên có chuyện gì cũng không thể dấu được lỗ tai của ông.
Tần Phong cười lắc đầu nói:
- Mấy vị uống trà trước đi, tôi sẽ lấy đồ ra nhưng Liễu lão tiên sinh, mấy thứ này tôi lấy được không phải muốn bán, ngài không được đòi lấy vật quý của người khác đâu nhé.
- Ha ha, tôi hy vọng cậu thật sự có vật quý nhe vậy đấy.
Liễu Sơn Chí nghe thấy vậy liền phá lên cười ha ha, ông ta căn cứ vào một vài đặc thù của chuyện về nước lần này, vốn dĩ chỉ là đến Tân Thiên thăm mấy người bạn đến tứ hợp viện thực sự là lòng tham nhất thời nảy sinh.
- Mấy vị chờ một lát.
Tần Phong cáo tội rồi đi vào phòng cầm một cái hộp gấm ra nói:
- Liễu lão tiên sinh, mấy ngày trước mới chơi được, ngài cho lời bình luận.
Từ trong quan tài đá của Nỉ Tố Sĩ kia, ngoài ngọc Cửu Khiếu ra, Tần Phong còn lấy được tổng cộng 68 miếng ngọc cổ, thu hoạch của khá phong phú. Nhưng phần lớn những miếng ngọc này đều thấm màu tương đối nặng chỉ cần nhìn qua là biết là ngọc cổ được khai quật.
Cho nên Tần Phong chọn một ít ngọc không thấm màu lắm, hắn tiến hành xử lý một chút nhìn qua thì có vẻ như là đồ được truyền thừa, cũng chính là ngọc cổ Bát Mai được để vào trong hộp gấm.
Ngọc cổ Bát Mai này có 2 viên, ngọc bội 4 viên, là một tô ngọc bội sức dẹt, có hình thang, hình bán nguyệt, hình đụn mây, có cách lỗ cao thất chạm trổ đơn giản nhưng lại toát lên sự phác chuyết.
Còn hai miếng ngọc khác cũng là một đôi ngọc cung nữ nổi tiếng, rộng 1,8cm, cao 0,7cm, nhìn chất ngọc có lẽ là bạch ngọc dương chi.
Ngọc bích đứng thẳng, hai tay giấu vào áo để trước ngực, thân mặc trường bào, tay áo có thêu kim tuyến đỉnh đầu có phát quan song song, trên đỉnh còn điêu khắc những đường vân mịn màng.
Ở trên trán của Ngọc bích, đầu, hai tay áo, đặc biệt là chỗ viền áo có những đường tơ màu vàng. Tuy Tần Phong dã xử lý nhưng màu này đã thấm vào bên trong rất dễ nhìn thấy.
- Tiểu huynh đệ, đây... đây là ngọc Đường?
Sau khi Liễu Sơn Chí nhìn mấy miếng ngọc trong hộp gấm, sắc mặt vốn dĩ là bình tĩnh thì đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ông ta giơ tay ra nhận hộp gấm nói:
- Có thể cho lão hủ xem kĩ được không?
- Liễu tiên sinh cứ tự nhiên.
Tần Phong gật gật đầu thầm thở dài trong lòng, ánh mắt của ông ta rất độc ác muốn giấu e rằng cũng khó.
Trên đồ cổ lưu truyền lại có chữ, gọc cổ này cũng không ngoại lệ.
Nói chung, ngọc của 3 đời để lại cũng chính là ngọc đã trả qua 3 thời chơi đồ cổ, có thể gọi là ngọc truyền thừa nhưng thời gian mà Tần Phong có được mấy miếng ngọc này quá ngắn. Căn bản là không thể làm ra hiệu quả truyền thừa của ngọc cổ này.
Nhìn thấy Liễu lão gia đã hoàn toàn bị ngọc cổ thu hút, Tần Phong đi đến chỗ Thường Tường Phượng thấp giọng hỏi:
- Tứ gia, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
- Sợ cái gì... 1 không trộm, 2 không cướp, có gì mà phải lo lắng?
Thường Tường Phượng liếc nhìn Tần Phong cười gật đầu rồi lập tức đi ra ngoài sân.
- Tứ gia, có chuyện gì xảy ra vậy? Lưng ngài khỏe như vậy, dù trời có sập thì vẫn chống đỡ được cơ mà..
Đi đến trong viện, Tần Phong nhìn quanh phòng thở dài:
- Nhưng... Nhưng chính là tiểu tử chân tay yết ớt không thể trêu vào Tôn đại thần được.
Hồng Môn ở Hải ngoại từ thời kỳ Tôn Trung Sơn đã có ảnh hưởng rất lớn đến trong và ngoài nước.
Có thế nói cho năm đó là Thanh bang của Tân Thiên vốn dĩ đều là cơ sở của Hồng Môn trước đây. Từ sau khi nhà Thanh thống trị đến thời kì dân quốc sau lưng đều có bóng dáng của nó.
Nhưng chế độ chính trị của quốc gia hiện đại rất dễ tha thứ cho các bang phái, xã đoàn này.
Tần Phong cũng không muốn có quan hệ gì dính dáng đến tiền nhiệm Hồng Môn, do đó khiến cho những người có thế lực chú ý phải biết rằng hiện tại cái mông của hắn cũng đã không được sạch sẽ.
- Tiểu tử cậu còn nói mình không vào giang hồ sao, làm sao mà cậu biết được lai lịch của ông ta?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Thường Tường Phượng mỉm cười nhìn dáng vẻ này của Tần Phong chắc hẳn đã đã biết hội liên hợp người Hoa là thế nào.
- Tứ gia, ngài nói oan uổng cho tôi quá…
Tần Phong nghe thấy vậy hướng ra ngoài sân bĩu môi nói:
- Lão gia này ra cửa có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy thì có thể là người bình thường sao? Tôi đây miếu nhỏ không chứa được đại thần!
Trong lòng Tần Phong lúc này đã mắng thầm Thường Tường Phượng. Liễu Sơn Chí vào chỗ của mình chỉ sợ những cơ quan có thẩm quyền của quốc gia sớm đã điều tra xong tình hình của mình rồi.
Tuy Tần Phong làm việc rất cẩn thận, không để người ta bắt được thóp. Nhưng cảm giác bị chú ý cũng làm cho hắn rất không thoải mái.
Thường Tường Phượng cười nói:
- Cậu không cần lo lắng, Liễu hội trưởng đến đây chỉ để xem ngọc, ông ta là tín đồ của ngọc. Ôi! tôi nói rồi tiểu tử cậu làm ăn sao lại còn làm ra vẻ không hài lòng thế hả?
Nói ra Thường Tường Phượng cũng không phải là vố ý. Ông ta biết Liễu Sơn Chí thích ngọc, lúc biết ông ta sắp đến Tân Thiên Thường Tường Phượng liền cho A Bưu đi tìm mấy miếng ngọc cổ chuẩn bị tặng cho ông ta,
Nhưng thị trường đồ cổ bây giờ thật giả khó phân biệt, A Bưu tìm thấy mấy miếng ngọc cổ nhưng là giả, chất lượng kém. Căn bản là không đủ tiêu chuẩn điều này làm cho Thường tứ gia cảm thấy hơi mất mặt.
Sản nghiệp của Tần Phong, đương nhiên là Thường Tường Phượng biết rất rõ. Sau khi nghe phong thanh trong tay Tạ Hiên có ngọc cổ ông ta mới quyết định dẫn Liễu Sơn Chí đến xem thực ra cũng vẫn luôn để ý tứ của Tần Phong.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Tứ gia, làm ăn như vậy thì về sau ông đừng kéo tôi vào, tôi không muốn bị người nào chú ý đâu.
- Cậu ấy à, rõ ràng là còn chưa đến 20 tuổi mà làm việc cứ như một ông cụ từng trải 70-80 tuổi, không có chút nhuệ khí nào cả.
Thường Tường Phượng chỉ chỉ vào Tần Phong cười nói:
- Có Hồ cục trưởng bảo vệ cho cậu, Tân Thiên là lãnh thổ của tôi chỉ cần không phóng hỏa giết người thì cậu sợ cái gì? Hơn nữa, cho dù là phóng hỏa giết người thì có Tứ gia ở đây thì cũng chưa chắc đã không giúp được cậu vô tội.
Nhìn Tần Phong, ông ta có cảm giác khó nói lên lời. Gương mặt còn trẻ của Tần Phong dường như cất giấu nhiều bí mật, ngay cả mình cũng không sánh được.
Tần Phong khẽ lắc đầu nói:
- Tứ gia, cầu người không bằng tự cầu, mình không sợ tà đạo, lòng tốt này tôi xin lĩnh.
Đối với thiện ý của Thường Tường Phượng, Tần Phong căn bản là không hề muốn nhận. Nghe thấy câu này của hắn Thường Tường Phượng sửng sốt, ông ta tung hoàng giang hồ đã mấy chục năm từ trước đến giờ chưa hề thât một tiểu bối không biết tốt xấu như vậy?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất