Bảo Giám

Chương 141: Ngọc cổ (hạ)

Chương 141: Ngọc cổ (hạ)
- Cũng phải, cậu có cái ô là Cục trưởng Hồ thì vốn dĩ cũng không cần người trong giang hồ như tôi.
Thường Tường Phượng cười tự giễu, ông ta đã muốn rửa tay chậu vàng rút lui khỏi giang hồ, lần nói ra đúng là có phần không thích hợp. Nếu truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta không khỏi có cảm giác là Thường tứ gia có phần không cam lòng.
Tần Phong cũng không phản bác Thường Tường Phượng mà thản nhiên nói:
- Tứ gia, tôi còn trẻ con đường về sau còn rất dài, sau này cuối cùng thế nào ai có thể biết được?
Nói thật lòng hiện tại bản thân Tần Phong cũng đang hoang mang.
Hắn biết mình đang ở trong giang hồ nhưng trong đáy lòng lại vẫn cứ không muốn thừa nhận nó. Mở ra hiệu đồ cổ ở Tân Thiên mà không đi thi đại học có lẽ trong lòng Tần Phong cũng rằn vặt rất nhiều.
- Thanh niên bây giờ, xuất sắc quá...
Sau khi nghe Tần Phong nói, Thường Tường Phượng thở dài nói:
- Yên tâm đi, Liễu hội trưởng là nhà nước mời đến sẽ không mang đến cho cậu phiền toái gì đâu, giao tiếp với ông ta sau này cậu cũng có lợi...
Mặc dù Hông Môn là một tổ chức bang phái nhưng nó đã thay đổi nó đã mang đậm màu sắc chính trị.
Hơn nữa đến thời hiện đại tòa án và quốc gia có mối quan hệ rất chặt chẽ. Có những chuyện quốc gia không xử lý được thì thường thường chính là tổ chức Hồng Môn hoàn thành. Liễu Sơn Chí về nước được tiếp đón như thượng khách.
- Cảm ơn Tứ gia. Chắc Liễu lão xem xong ngọc rồi chúng ta vào thôi.
Tần Phong cười không đáp lời, người phải tự mình hiểu lấy, đừng nói là Liễu Sơn Chí chứ thân phận của hắn so với Thường Tường Phượng cũng không không thể vượt qua được Hồng Câu, căn bản là không thể đánh đồng với nhau được.
- Mình già rồi sao?
Nhìn Tần Phong đi vào phòng, Thường Tường Phượng đứng đó ngây người ra. Đặt ở ngày trước, dù thế nào ông ta cũng đi đến đỡ đần một tiểu bối nhưng tiểu bối này còn cố tình không nhận tấm thịnh tình của ông ta.
Tần Phong cũng không để ý xem Thường tứ gia đang suy nghĩ gì, sau khi trở lại phòng phát hiện ra Liễu Sơn Chí đã để ngọc cung nữ kia vào trong hộp gấm liền cười nói:
- Liễu lão, thế nào? Ông xem mấy miếng ngọc này có vừa mắt không?
- Tiểu huynh đệ đến đúng lúc lắm, mấy miếng ngọc này của cậu đúng là ngọc cổ thời Đường. Hiếm thấy, quả là hiếm thấy!
Liễu Chí Sơn đứng dậy, rửa tay vào chậu nước mà A Bưu bưng đến, nói:
- Ngọc cổ của nước ta thì ngọc Hán là tốt nhất. Ngọc của hai thời Minh, Thanh là có nhiều tạo hình nhất nhưng nếu nói là hiếm thì vẫn là ngọc thời Đường...
Kinh tế thời Đường phát triển, đất nước hưng thịnh mở rộng khai thác về phía Tây vực. Có con đường tơ lụa và ngọc Hòa Điền cứ thế tuồn trộm về nước.chế tác ngọc thời Tần Hán rất phát triển xuất hiện một tầm cao mới.
Ngọc thời Đường và những mặt hàng mỹ nghệ khác giống nhau, thẩm thấu một sức sống mạnh mẽ. Cho dù là bất cứ loại đổ cổ nào cũng có trình độ nghệ thuật rất tinh xảo. Ngọc truyền thừa mà đời sau khai quật được đã chứng minh điều đó.
Giống như Tần Phong lấy ra những bộ ngọc này chỉ có những quan to thời Đường mới được đeo. Nó tượng trưng cho cấp bậc, thân phận.
Chỉ là ở thời Đường khó khăn hơn. Vào cuối những năm ngũ đại thập quốc hỗn chiến chia cắt vì để gom góp quân lương, dường như tất cả những thứ được chôn theo mộ táng đã bị loạn quân đào lên những đồ tuẫn táng bên trong mất sạch.
Cho nên phần lớn ngọc thời Đường đều thành đồ thế tục trở thành ngọc truyền thừa trong tay người khác. Giống như Tần Phong lấy ra bộ ngọc bội này và ngọc người đúng là làm cho Liễu Sơn Chí phải đánh giá bằng 4 chữ “hiếm thấy” và “hiếm thấy”.
- Liễu lão, tôi cũng không hiểu lắm về ngọc thạch.
Tần Phong rót cho Liễu Sơn Chí một chén trà rồi nói:
- Mấy hôm trước có 1 người mang ngọc này đến hỏi tôi có mua hay không, tôi nhìn thấy chạm trổ khá đẹp liền mua về đây. Về phần có phải ngọc thời Đường hay không thì thực sự là tôi không biết.
- Tiểu tử cậu may mắn quá, đồ tốt thực sự là đồ tốt đấy.
Thực ra Liễu Sơn Chí không hề nghi ngờ lời Tần Phong nói. Ông ta nghiên cứu về ngọc đã mấy chục năm không khó khăn để nhìn ra màu trên mấy miếng ngọc cổ này là màu tự nhiên. Với độ tuổi của Tần Phong chưa chắc đã có bản lĩnh thẩm nhận về ngọc.
- Chà chà, ngài quá lời rồi!
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười nói:
- Cửa hàng của tôi vừa mới khai trương, đang thiếu đồ để làm ăn, nếu thực sự thứ này quý giá thì tôi sẽ giữ lại.
- Ôi, tôi nói này tiểu huynh đệ không thể tham lam vậy chứ?
Nghe Tần Phong nói vậy, nụ cười của Liễu Sơn Chí phức tạp, ông ta giận giữ nói:
- Nếu thứ này đã cho tôi xem, đó chính là cậu đã nói muốn bán thì cứ nói giá đi, tôi sẽ trả hết.
Với thân phận của Liễu Sơn Chí căn bản là lấy thế để đè người. Ông ta nói cứ như thế cậy mình là trưởng bối mà lên mặt, nói ra khiến người ta cũng không cảm thấy phiền chán mà ngược lại khiến cho người ta có một cảm giác rất thân thiết.
- Liễu lão, không bán!
Tần Phong cười tủm tỉm nhưng quá thực là có vẻ từ chối Liễu Sơn Chí.
- Này, sợ ông già tôi không trả nổi giá hay sao?
Vẻ mặt của Liễu Sơn Chí lúc này thực sự trở lên khó coi, giống như thế đã mười mấy năm rồi chưa có ai dám từ chối y như vậy.
- Không phải là vấn đề giá cả...
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Liễu lão, trước kia tôi đi theo Lưu lão gia ở Thương Châu học cách phân biệt đồ cổ. Lịch sử triều đại 8 ngàn năm, con cháu Trung Hoa muôn đời thiên thu có cùng nhịp thở với ngọc cũng là có “hồn ngọc”, ngọc cổ này tôi không dám bán.
Lần này Tần Phong nói không phải xuất phát từ Lưu Vận Tiêu ở Thương Châu mà là một đoạn trong Ngọc kinh nhưng câu cuối cùng là do hắn nói, đó chính là thực sự không dám bán.
Ngọc cổ khai quật thuộc phạm trù đồ cổ, rõ ràng là quốc gia đã có lệnh cấm mua bán. Tuy Tần Phong có thể xử lý một cách dễ dàng chỗ ngọc đó nhưng trong mắt của chuyên gia chỉ cần liếc mắt là có thể biết được khoảng thời gian khai quật ra nó.
Nếu bán lô ngọc này đi thì cái tội trục lợi di sản văn hóa là không thể thoát đi đâu được. Tần Phong không muốn để lại nhược điểm cho người ta chú ý.
Thứ hai là, năm đó Tái Thị dạy cho Tần Phong cách làm đổ giả cổ. Ông đã từng nói dựa vào làm đồ giả có thể kiếm tiền, cũng không phải là không thể đi trộm mộ nhưng có một điều kiện tiên quyết đó là tuyệt đối không được bán bảo bối của tổ tiên đi.
Liễu Sơn Chí không phải là người có quốc tịch Trung Quốc, ông ta có thẻ xanh là nước Mĩ.
Nếu bán thứ này cho ông ta chẳng những Tần Phong sẽ phải chịu tai họa nhầm là trục lợi trên di sản văn hóa mà còn vi phạm lời dạy của sư phụ. Cho nên Tần Phong không cần do dự mà từ chối Liễu Sơn Chí.
Sau khi nghe Tần Phong nói, vẻ mặt của Liễu Sơn Chí trở lên nghiêm trọng, nói:
- Lưu lão gia Thương Châu? Lẽ nào là Lưu Vận Tiêu sao?
- Đúng vậy!
Tần Phong gật gật đầu nói:
- Tôi từng có may mắn đi theo Lưu lão gia học được một chút Bát cực quyền cùng kiến thức giám định và thưởng thức đồ cổ.
Tần Phong biết, cho dù Hổ Bảo Quốc có thay đổi hồ sơ của mình. Nhưng những ngày mà trước kia mình phải trải qua chắc chắn không thể lừa dối được nhân tâm, hắn cũng không có ý phải dấu giếm.
- Thì ra là vãn bối của cố nhân? Cách mà Lưu lão đối nhân xử thế làm cho tôi rất kính nể.
Liễu Sơn Chí cười khổ lắc đầu nói:
- Ông lão đó dùng ngọc để dạy cậu thực sự là làm cho tôi cảm thấy xấu hổ.
Năm đó Lưu Vận Tiêu chạy theo bại binh đến Đài Loan. Nhưng vì ông ta là đệ tử của thần thương Lý Thư Văn có rất nhiều huynh đệ ở hải ngoại trong đó có nhiều người ở trong Hồng Môn.
Cho nên mặc dù theo tuổi và thân phận Lưu Vận Tiêu cũng cao hơn Liễu Sơn Chí.
Lớp người già trong giang hồ quan trọng nhất chính là thân phận truyền thừa, nghe nói Tần Phong là truyền thừa của ông ta thái độ của Liễu Chí Sơn lền có sự thay đổi đến cả Thường Tường Phượng vừa mới vào cũng có chút sửng sốt.
- Tần Phong, sao trước kia không nghe thấy cậu nói đến chuyện này?
Thường Tường Phượng không nhịn được liền hỏi hắn, mặc dù ông ta là già làng ở giang hồ Tân Thiên, thế lực ở Hà Bắc, Sơn Đông cũng không phải là nhỏ nhưng cuối cùng nói về giới khai quật 12 năm nói về nội tình thì ông ta vẫn kém xa Lưu gia Thương Châu.
- Tứ gia, không có việc thì tôi nhắc đến làm gì?
Tần Phong nhẹ giọng nói:
- Năm đó tôi không được tốt lăm, Lưu gia có ân với tôi, ôi đều là chuyện đã qua rồi không nhất thiết phải nhắc lại.
Trong lòng Tần Phong, hắn chỉ nợ ân tình 3 người. Người đầu tiên trong đó chính là Lưu lão gia. Không có sự đồng ý ngầm của ông thì căn bản là Tần Phong cũng không thể học trộm được Bát cực quyền.
Nếu như không có cơ thể cường tráng, ý chí tôi luyện thì Tần Phong thực sự không biết còn có thể cùng với em gái sống được nhiều năm như vậy không. Sợ là cũng chẳng có cách nào xử lý mấy tên buôn lậu kia.
Còn hai người khác, chính là Tái Thị và Hồ Bảo Quốc. Một người có ơn dạy nghề, một thực sự là đại ca của hắn. Tuy Tần Phong cố ý giữ khoảng cách với Hồ Bảo Quốc nhưng trong lòng hắn lại rất tôn trọng ông ta.
- Nếu đều là người nhà thì ngọc này không mua cũng được.
Liễu Sơn Chí cười ha ha hóa giải không khí có phần hơi căng thẳng trong phòng. Vốn sĩ ông ta tưởng thân phận của mình đã đủ cao không ngờ một đứa bé như Tần Phong thân phận cũng không thấp hơn ông ta.
- Chà chà, tiếc thật...
Liễu Sơn chí thực sự rất thích ngọc, chuyền đề tài y cầm hộp gấm đựng ngọc lên nói:
- Tần Phong, cậu nhìn người ngọc này có 5 loại màu nhưng quý nhất là ở màu máu, hiếm thấy quả thực là hiếm thấy.
Màu của ngọc chính là để chỉ thời gian và nước ngọc, đất và những thứ khác đụng phải nó tự nhiên sẽ sinh ra nước hoặc là khoáng chất ăn mòn ngọc sẽ xảy ra hiện tượng làm thay đổi một phần hoặc toàn bộ mày của ngọc.
Thường thì thấy nước có mày trắng mạt cát thấm có mày hồng, đất thấm có màu nâu và đỏ, nước bạc thấm có màu đen, sắt thấm có màu đỏ sậm, đồng thấm có màu xanh biếc, ngoài ra còn có máy thấm có màu đỏ.
Bình thường ngọc chỉ có 1 màu, ngọc cổ có 3 màu rất hiếm thấy trên cùng một miếng ngọc lại có 5 màu chẳng trách Liễu Chí Sơn cứ thích mà không muốn buôn tay.
Nhìn thấy Liễu Sơn Chí như vậy, Tần Phong bỗng hỏi:
- Liễu lão, trong nước ông có nhà ở không?
- Có rồi!
Liễu Sơn Chí gật gật đầu nói:
- Tôi có nhà ở Bắc Kinh, nhưng không hay ở đó lắm, tuổi lớn rồi về nước cũng không tiện lắm.
- Bắc Kinh, Liễu lão bộ ngọc này là của ông rồi!
Sau khi Tần Phong cầm ngọc người trong tay Liễu Sơn Chí để vào trong hộp gấm thì đưa cho ông ta.
- Đây... đây là có ý gì?
Đến một người như Liễu Chí Sơn đã quen với sóng to gió lớn, cũng không khỏi kinh ngạc, vừa rồi còn từ chối mình, còn lôi cả Lưu Vận Tiêu Thương Châu ra mà chỉ trong chớp mắt đã muốn tặng ngọc cho mình là sao?
- Lão gia đã từng dặm dò, di sản văn hóa không được ra khỏi biên giới. Ông để vật này ở Bắc Kinh thì cũng không vi phạm vào ý nguyện của lão gia.
Thấy vẻ mặt của Liễu Chí Sơn, Tần Phong cười nói:
- Liễu lão chắc ông cũng có thể nhìn ra, thời gian khai quật thứ này không phải là lâu. Mua bán thì tôi không dám nhưng tặng cho ông thì không thành vấn đề chỉ là Liễu lão ngài có dám nhận hay không mà thôi!
- Tiểu tử tốt, mang ông lão tôi ra đùa hả?
Đầu tiên là Liễu Sơn Chí sửng sốt sau đó cũng hiểu được ngay. Người thanh niên trước mắt này suy nghĩ rất cẩn thận. Những lão giang hồ trừng trải so với bọn họ sợ là cũng chưa được như thế.
Bộ ngọc này của Tần Phong e rằng không có lai lịch. Lúc này nếu hắn mang ra bán e rằng cũng sẽ có người chú ý.
Nhưng Tần Phong lại tặng thì sự phiêu lưu hoàn toàn nằm trên người Liễu Sơn Chí. Với thân phận của ông ta đương nhiên là phải hoàn toàn gánh trách nhiệm làm gì thì làm cũng không được để chính quyền tìm đến Tần Phong.
Hơn nữa suy nghĩ này của Tần Phong rất thú vị, vì xử lý việc nhỏ như vậy đối với Liễu Sơn Chí là quá đơn giản cho nên chuyện này sẽ không có áp lực gì cả.
Điều khiến cho Liễu Sơn Chí do dự chính là nếu ông ta nhận bộ ngọc này thì chẳng khác nào nợ Tần Phong một ân tình, theo như lời tướng quân của ông ta nói thì đúng là như thế.
Thân phận của Liễu Sơn Chí ra sao nếu nợ ân tình này thì dùng tiền cũng không thể trả lại được. Sau này nếu Tần Phong xảy ra chuyện gì cần ông ta giúp thì mới có thể xứng đáng được với món quà ngày hôm nay.
- Liễu lão, ngọc là vua, ngọc cổ là hoàng. Mấy thứ này cũng không phải đồ thường.
Tần Phong nhìn Liễu Sơn Chí cười nói:
- Qua thôn này, chưa chắc còn có cửa hiệu này. Liễu lão, tôi thật lòng tặng không có thêm điều kiện gì đâu.
Liễu Sơn Chí suy nghĩ như vậy, cầm những bộ ngọc này cũng tạo thành phiền toái cho Tần Phong. Không bán đi chỗ đồ này ở trong tay sau này chưa biết chừng còn có người tìm đến.
Còn nếu bán đi chưa biết chừng lại mang tội trục lợi di sản văn hóa. Lúc không có chuyện gì thì làm thế nào cũng được ngộ nhỡ sau này Tần Phong đi rồi thì những thứ này như chứng cớ bỏ xuống giếng.
Bây giờ coi như tống được phiền toái đi, còn có thể có một ân tình lớn đương nhiên là Tần Phong sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sau khi nói ra Tần Phong cười cười nhìn về phía Liễu Sơn Chí.
- Thiếu niên đáng sợ, thiếu niên đáng sợ!
Cả đời Liễu Sơn Chí đã gặp không ít những thương khác và trùm buôn bán nhưng đến tận giờ y cũng không thể ngờ được là mình lại bị một thiếu niên xem nhẹ trong lòng còn không thể tức nổi.
- Được, coi như tôi nợ cậu, thứ này... tôi nhận rồi!
Trong phòng nhiều người như vậy nếu không nhận bộ ngọc này của Tần Phong thì thực sự là Liễu Sơn Chí sợ sau này Tần Phong sẽ nói điều kiện. Cho nên ông ta đành phải nhận.
Đương nhiên, người có thể nhìn ra man này chỉ có Thường Tường Phượng và A Bưu còn về phần tiểu mập Tạ Hiên vẫn đang mơ hồ. Sao vốn dĩ là một cuộc mua bán mà lại biến thành của đi tặng thế này?
Nhưng Tạ Hiên cũng không biết tuy Liễu Sơn Chí có được một bộ ngọc đáng giá cả trăm vạn nhưgn đối với ông ta mà nói thực sự là quá thiệt thòi. Ân tình của một hội trưởng có thể dùng tiền mua được sao?
- Tần Phong, dây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại lúc nào cũng có thể liên lạc được.
Liễu Sơn Chí đã hơn 60 tuổi rồi, tuy biết Tần Phong lừa mình nhưng cũng không để bụng. Ông ta lấy một tấm danh thiếp trong ngực ra nói:
- Sau này có gì cần cứ gọi nhưng đừng có tính kế với ông già tôi là được rồi.
Thấy Liễu Sơn Chí lấy danh thiếp ra, Thường Tường Phượng có cảm giác Tần Phong rất may mắn.
Có tấm danh thiếp này của Liễu Chí Sơn đừng nói đến trong nước chứ sau này Tần Phong có làm chuyện phóng hỏa giết người ở nước ngoài thì cũng có người gánh tội giúp hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất