Bảo Giám

Chương 142: Giấy báo trúng tuyển

Chương 142: Giấy báo trúng tuyển
- Anh Phong, anh vất cả ngày, cuối cùng lại cho không người ta như vậy à?
Mãi cho đến khi đám Liễu Sơn Chí dời khỏi tứ hợp viện thì trong lòng tiểu mập Tạ Hiên vẫn còn mơ hồ, gã không vui nói:
- Chưa từng gặp người như vậy, mang đồ đi mà đến cảm ơn cũng không có, đúng là một lão già không biết xấu hổ.
Cuộc làm ăn này coi như là Tạ Hiên kéo về, đến đồ cũng bị mang đi nhưng tiền thì không có một xu. Thực sự Tạ Hiên cảm thấy rất có lỗi với Tần Phong nếu không có Tứ gia ở đây e rằng vừa rồi gã đã mở miệng nói.
- Hiên Tử, thôi bỏ di, chuyện lần này có thể giải quyết như vậy cũng đẹp rồi.
Tần Phong khẽ lắc lắc đầu nói:
- Có thể khiến cho một lão đại tổng đường của Hồng Môn nợ một ân tình cậu có tiêu tốn cả triệu cũng không thể mua được đâu.
- Tổng đường Hồng Môn?
Tạ Hiên càng hồ đồ hơn.
- Đúng vậy, Hiên Tử sau này đừng ra vẻ kiêu ngạo nữa.
Tần Phong thở dài nói:
- Những người như Thường tứ gia không tốt đẹp thế đâu, những người của chúng ta thực sự là không được bọn họ coi trọng đâu...
Mặc dù có mối quan hệ với Hồ Bảo Quốc nhưng trong lòng Tần Phong rất rõ. Chỉ dựa vào mấy người bọn hắn thì cũng không được bọn người Liễu Sơn Chí để mắt đến đương nhiên cũng không sợ mà để ông ta nợ một ân tình.
Đây là lớp người tiền bối trong gian ghồ, nếu giống như trước kia Viên Bính Kỳ lòng dạ độc ác không nói được đám người Tần Phong thì phải chịu thiệt lớn, mấy tên nhóc bọn hắn thực sự là còn quá non nớt.
Đó cũng chính là đạo lý người giỏi thì thường bị đố kỵ. Cách làm lần này của Tạ Hiên đã vi phạm nguyên tắc làm người khiêm tốn của Tần Phong.
- Anh Phong, thì... thì ra lão già kia lợi hại vậy sao?
Sau khi nghe Tần Phong giải thích xong, Tạ Hiên mới hiểu. Cảm giác Thường tứ gia uy phong biết bao nhưng cũng chỉ là người hầu trước mặt người kia. Vẻ mặt của Tạ Hiên tràn đầy sự kinh ngạc.
- Anh Phong, thực sự xin lỗi... Em, em không ngờ là sẽ gặp phải phiền toái lớn như vậy.
Biết rõ hậu qủa trước mắt của sự tình Tạ Hiên toát cả mồ hôi lạnh. Thực sự là liên lụy đến chuyện trộm mộ của Tần Phong vậy thì gã cũng chết là cái chắc.
- Không nói những thứ này nữa. Về sau làm việc phải cân nhắc nhiều hơn...
Tần Phong khoát tay nói:
- Chuyện này cho qua đi, chút nữa tôi sẽ lấy ngọc khố ra, lại làm một bộ ngọc nữa cho cậu cầm đi bán. Nhưng cái tủ sắt này không bao giờ... được lấy ra cho người khác nhìn nữa.
- Vâng, anh Phong em nghe lời anh.
Tạ Hiên là người thông minh, sau khi trải qua chuyện này gã cũng đã hiểu. Mượn thế mượn lực cuối cùng lại là người khác bản tân không có quyền lực và sức mạnh thì tất cả chỉ là hư không.
Sự đến thăm của Liễu Sơn Chí đã lắng xuống rất nhanh, người già thành tinh, đương nhiên là Liễu lão gia rất hiểu suy nghĩ của Tần Phong. Sau này sẽ không có bất cứ người nào vì ngọc mà tìm đến cửa nữa.
Tần Phong mất 1 tháng dùng phương pháp võ bàn để làm ra một khối ngọc bội. Màu sắc và lớp gỉ phía trên nhìn qua đều rất giống ngọc truyền thừa.
Bởi vì ngọc khai quật đã bị ngấm nước, bùn đất lớp mặt trên đã bị ăn mòn. Sau khi khai quật tiếp xúc với ánh sáng nó thường có màu hơi xám giá trị cũng không cao lắm, cho nên chỉ cần dùng cách đặc biệt là có thể lấy lại ánh sáng cho nó được.
Cái gọi là võ bàn là chỉ một loại cách bảo dưỡng ngọc. Bình thường chia làm hai loại bàn và võ bàn.
Bàn bình thường là đem ngọc bỏ vào một cái túi vải, đeo bên người dùng nhiệt độ cơ thể để thay đổ. Sau một năm lại dùng tay để vuốt cho đến khi ngọc khôi phục lại bề mặt ban đầu thì thôi.
Bàn rất tốn thời gian, thường là 3-5 năm không thể có hiệu quả nếu thời gian quá dài, thường thường chơi bàn phải mười năm sau thậm chí là mấy chục năm mới có thể làm cho ngọc khôi phục lại được độ sáng bóng.
Trong lịch sử nhà Thanh đã từng có giai thoại về hai cha con bàn ngọc, chuyện chơi bàn được một miếng ngọc không được ghi chép trong lịch sử.
Về phần võ bàn, chính là thông qua sức mạnh mà chơi bàn liên tục, dựa vào tốc độ để đạt được mục đích, cách bàn ngọc này thương nhân dùng tương đối nhiều.
Giống như võ bàn là đem ngọc để vào một cái túi vải cũ mời chuyên gia đến ngày đêm ma sát, càng lau nhiệt độ càng nóng lên qua một giai đoạn thì thay tấm vải trắng mới vẫn ma sát liên tục.
Ngọc bị ma sát đến lức nóng lên có thế bật hết lớp bụi bẩn ra ngoài, màu sắc được ngưng kết màu ngọc cũng càng ngày càng sáng rõ hơn. Khoảng một năm là có thể khôi phục lại nguyên trạng nhưng võ bàn có nhược điểm là ngọc có thể bị hủy hoại trong chốc lát.
Cách mà Tần Phong sử dụng thì bá đạo hơn rất nhiều, hắn dùng nước để đun ngọc nóng lên vì thế mà các tạp chất bụi bẩn của ngọc được rửa sạch.
Đó cũng là phương pháp bí truyền của Tái Sư. Nếu không thì sao chỉ trong vòng một tháng mà Tần Phong có thể làm ra hiệu quả của ngọc truyền thừa.
Mất một tháng, ngoài bàn ra những miếng ngọc cổ này Tần Phong còn mua một cái hang lớn đặt trong sân. Hắn dùng máu heo, đất bàng hòa thành bùn sau đó để hết số ngọc mới làm này vào trong hỗn hợp đó.
Vào tuần trước, Tần Phong lấy mấy chục miếng ngọc kia ra trên mặt miếng ngọc đã có dấu vết của đất khi được khai quật. Không phải người lăn lộn trong nghề nhiều năm thì rất khó có thể nhận ra được.
Bài học lần trước khiến cho thái độ hành xử của Tạ Hiên cũng trở nên chững chạc hơn, gã đi kết giao với những người 40-50 tuổi, người chơi đồ cổ ở thành phố Tân Thiên này thực sự rất nhiều.
Đương nhiên, trong lòng của Tạ Hiên một tiểu gian thương thì vẫn phải nhân cơ hội chế tác ngọc cổ giả này nhanh chóng tiêu thụ ra ngoài.
Giá cả mà Tạ Hiên bán ngọc cũng không cao lắm. Một miếng ngọc khoảng 8 ngàn, loại tốt cũng không vượt quá 350 ngàn.
Có miếng ngọc bàn của Tần Phong làm mồi, lần làm ăn này của Tạ Hiên thành công lớn. Hơn 40 miếng ngọc giả cổ thiêu thụ không còn miếng nào, lợi nhuận lên đến hơn 300 ngàn làm giảm đi áp lực cho cửa hàng đồ cổ.
Qua chuyện này, tiếng tăm của cửa hàng trên phố đồ cổ cũng nổi tiếng hơn. Người chơi ngọc ở Tân Thiên cũng đã biết đến một cửa hàng như vậy, tiểu mập Tạ Hiên làm việc khéo léo đã thể hiện sự tài giỏi của mình trong cửa hàng chơi đồ cổ ở Tân Thiên.
Về phần Lãnh Hùng Phi cũng không nhàn rỗi bì bây giờ đã được chi làm hai phần. Một là chỗ của phòng tứ bảo để tiêu thụ.
Nghiệp vụ trong cửa hàng có liên quan đến Phòng tứ bảo phương. Toàn bộ đã giao cho Lãnh Hùng Phi phụ trách. Gã đi theo học mấy năm, kiến thức về văn hóa truyền thống đã cao hơn Tạ Hiên.
Thêm tài bói toán của Lãnh Hùng Phi khiến cho gã không ngày nào được ngồi yên một chỗ. Thậm chí còn có khách từ Bắc Kinh nghe danh tìm đến làm cho Phòng tứ bảo vốn vẫn luôn giữ nguyên trạng thái cũng đã bắt đầu có lợi nhuận.
- Anh Phong xi lanh kia nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, anh đi mân mê số ngọc kia đi.
Buổi chiều một ngày tháng 8, Tạ Hiêu quay về tứ hợp viện rất sớm thấy ngọc đã bị tiêu thụ hết mà vẫn có người đặt tiền mặt để mua tiếp trong lòng Tạ Hiên cũng thấy nóng ruột.
- Hiên, đừng có vội, thị trường chứa cũng chỉ có hạn, cậu đừng tham lam.
Tần Phong khoát tay áo nói:
- Số ngọc lần trước khá đẹp. Có thể làm giả bây giờ cậu nhường tôi chỗ nào để làm ngọc thành phẩn đây?
Hơn nữa, vật càng quý hiếm thì càng khó mua, giá cả mới có thể càng ngày càng nâng cao được. Đợi sau này chúng ta lại lấy ra một ít hàng nữa đến lúc đó còn sợ ai cướp mất sao?
Tần Phong rất hài lòng về năng lực học tập của Tạ Hiên nếu không thì hắn cũng đã không để cho gã và Lãnh Hùng Phi xử lý.
Theo Tần Phong có thêm thời gian vài ba năm sợ là những lao làng gian thương trên phố đồ cổ cũng đều không phải là đối thủ của Tạ Hiên, chẳng qua là bây giờ Tạ Hiên vẫn còn hơi non nớt mà thôi.
- Chà chà, anh Phong vẫn là anh suy nghĩ chu toàn.
Sau khi nghe Tần Phong giải thích, Tạ Hiên hơi ngượng ngùng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Anh Phong, lão Chu ở phố Tế Dân vừa rồi có vào cửa hàng, nói chúng ta bán ngọc kia là ngọc giả chúng ta có cần cho ông ta rụng không?
Buổi chiều Tạ Hiên quay về Tứ hợp viện ngoài hàng ở trong tay thì chủ yếu là để nói với Tần Phong chuyện này. Số ngọc cổ kia là giả không ai rõ ràng bằng Tạ Hiên, gã sợ lão Chu sẽ đi nói ra ngoài thì thanh danh sẽ bị hủy hoại.
- Ông ta nói giả thì là giả sao?
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười lạnh nói:
- Mua bán đồ cổ, mua khỏi tay rồi thì không còn đường lùi nữa. Không có mắt thì đừng chơi, cậu nói cho ông ta biết muốn rút không có cửa đó đâu.
Theo quy tắc chơi đồ cổ, trừ phi là chộp được bí mật gì đó ngay trong cuộc mua bán. Chơi đồ cổ cũng giống như bán hàng vỉa hè người bán không biết hứa hẹn bất cứ một điều gì.
Tần Phong phỏng đoán có lẽ lão Chu kia mang đến nhờ chuyên gia xem hộ. Sau khi phát hiện là ngọc giả thì đến bắt nạt Tạ Hiên trẻ người non dạ. Bây giờ mới tìm đến cửa hiệu để trả hàng. Nếu đổi lại là một ông chủ dày dạn kinh nghiệm thì e rằng đến cửa lão Chu kia cũng không dám vào.
- Anh Phong, lão Chu ở Tân Thiên cũng có máu mặt, ngộ nhỡ nếu?
Tạ Hiên hơi lo lắng, gã vừa mới gia nhập làng chơi đồ cổ ít nhiều cũng vẫn quan tâm đến danh tiếng.
- Không có gì là ngộ nhỡ cả. Có chuyện cứ để ông ta đến nói với chúng ta, tôi đang lo không có cách để quảng cáo đây.
Tần Phong nghe thấy vậy liền bũi môi nói:
- Hiên, cậu để biên lai lên mặt bàn cho ông ta xem đã viết cái gì?
- Biên lai? Em nghĩ xem nào hình, như là hàng thủ công mỹ nghệ.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên vỗ đùi há miệng như đã nghe thủng lỗ tai:
- Anh Phong, phục rồi, tôi thực sự là phục anh tồi. Tôi quay về nói với lão Chu đến Chúa cũng không giúp được ông ta.
Bây giờ Tạ Hiên mới hiểu trước kia Tần Phong đã dặn dò trên biên lai nhất định phải viết 3 chữ “Hàng mỹ nghệ” chính là dùng để sau này cãi cọ.
- Hai người các cậu lại đang âm mưu chuyện gì vậy?
Đúng lúc Tạ Hiên vội vàng quay về cửa hàng thì Hồ Bảo Quốc đẩy cửa đi từ ngoài vào sân nhéo cổ Tạ Hiên nói:
- Đừng chạy, cậu nhìn xem, thứ này là cậu bán phải không?
- Chú Hồ, đây là cái gì?
Nhìn miếng ngọc hình rồng trong tay Hồ Bảo Quốc, Tạ Hiên chớp mắt vô tội nói:
- Chú Hồ, chú biết chơi ngọc từ bao giờ vậy? Cháu thấy vật này rất đẹp, giá trị cũng phải gần 10 ngàn đấy.
Dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc hình rồng màu gan gà này. Tạ Hiên nhìn ra ngay đây là đồ mà gã đã bán, người mua hình như là một thương nhân của Tân Thiên.
- Tiểu tử này, còn dối trá à? Có muốn về trại giam giữ ở mấy năm không hả?
Hồ Bảo Quốc tức giận vỗ đầu Tạ Hiên một cái rồi nói:
- Thứ này người ta mua tặng tôi, biên lai này không phải cậu viết sao?
Vị trí hiện tại mà Hồ Bảo Quốc đang ngồi không thiếu người đến tặng quà chỉ là Cục trưởng Hồ... thứ nhất không thiếu tiền, thứ hai không thiếu mỹ nhân. Còn về những kẻ học đòi văn vẻ rất hay tặng ngọc, tranh chữ cho ông ta.
Đúng lúc trong cục gần đây đang có vụ án chống buôn lậu. Miếng ngọc này được cơ quan chuyên môn giám định là một miếng ngọc mới được làm cũ đi, giá trị thực sự là 180 tệ.
Nhận phải đồ giả ông ta không tức giận, vốn dĩ ông ta muốn giao đồ này đi nhưng quan trọng là con dấu trên biên lai rõ ràng là cửa hiệu trên phố đồ cổ. Điều này nhất thời làm cho Cục trưởng Hồ tức giận vô cùng.
Nhìn thấy nét chữ xiêu vẹo trên biên lai Tạ Hiên đỏ mặt lên nhưng vẫn nói:
- Chú Hồ, cháu mở cửa hàng buôn bán, đồ bán rất nhiều không nhớ được cũng là chuyện bình thường...
- Bán hàng giả là không bình thường rồi.
Hổ Bảo Quốc nổi gân trên mặt xuất phát từ sự yêu thương, ông ta hy vọng Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đi theo Tần Phong bằng con đường ngay thẳng chứ không phải là làm ăn bát nháo như bây giờ.
- Cục... cục trưởng Hồ, không phải như vậy.
Tần Phong cũng không muốn gọi là chú Hồ nhưng không muốn trước mặt Tạ Hiên mà gọi là Hồ đại ca, như vậy thì không hay lắm
Suy nghĩ một chút hắn liền gọi bằng chức quan nói:
- Cục trưởng Hồ, viết trong biên lai là hàng mỹ nghệ, hơn nữa đây không phải thủy tinh, tục ngữ nói, hoàng kim có giá, ngọc vô giá. Thứ này bán 120 ngàn cũng không đắt đâu.
- Tiểu tử cậu có thể kiếm chút tiền vững chắc một chút được không?
Hồ Bảo Quốc không nói gì mà nhìn Tần Phong. Đương nhiên là ông ta biết những mánh khóe trong chơi đồ cổ. Chẳng qua là bây giờ làm Cục trưởng quyền cao chức trọng một chút mánh khóe này ông ta thấy không vừa mắt.
- Cục trưởng ồ, tục ngữ nói có lý mà.
Tần Phong rót cho Hồ Bảo Quốc chén trà rồi nói:
- Chơi đồ cổ đã có từ hơn 1 ngàn năm, vốn là đi lừa mắt của những người nghiên cứu chứ còn như chúng ta thì để làm gì?
- Được, tôi sợ tiểu tử cậu lại đi làm chuyện khác.
Hồ Bảo Quốc tức giận nói:
- Gần đây kiểm tra việc buôn lậu, án tử hình cho các tội phạm, các cậu đừng có đi học những người đó.
Phải nói là hiện tại người hiểu Tần Phong nhất trên đời chắc chắn chính là Hồ Bảo Quốc.
Ông ta biết Tần Phong nhìn thì có vẻ làm việc cẩn thận nhưng thực ra cũng to gan lớn mật lắm. Nếu có lúc thực sự phải lựa chọn cách này thì chắc chắn Tần Phong sẽ vi phạm pháp luật.
- Sao có thể chứ. Cục trưởng Hồ, chúng tôi đều là do ngài dạy bảo mà lớn lên nhất định sẽ làm một công dân tốt tuân theo pháp luật.
Tần Phong cười nói với Hổ Bảo Quốc:
- Cục trưởng hồ, ngài không có chuyện chắc cũng không lên điện, lần này đến là vì chuyện gì vậy?
- Tiểu tử cậu có giấy báo trúng tuyển rồi...
Hồ Bảo Quốc lấy trong túi tài liệu ra:
- Còn nửa tháng nữa là khai giảng, hãy ngoan ngoãn mà cút đến Bắc Kinh học đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất