Chương 143: Thiếu niên hư đốn
- Giấy thông báo trúng tuyển?
Nhận kẹp tài liệu từ Hồ Bảo Quốc, Tần Phong có hơi ngây người ra, thi đại học đã được hơn một tháng mà vẫn chưa nhận được giấy thông báo hắn còn tưởng rằng mình thi trượt cho nên đã sớm quên mất việc này rồi.
- Cũng không tệ lắm, Ngành phục chế Đồ cổ Đại học Bắc Kinh, thông báo nhập học gửi đến trường rồi, hôm qua mới có người đưa cho tôi.
Do trường học lúc đó Tần Phong học nhờ và tham gia thi là nhờ Hồ Bảo Quốc giúp đỡ. Địa chỉ gửi thông báo chính là trường học, cho nên thông báo vẫn luôn được giữ lại ở trường, suýt nữa thì giấy thông báo của Tần Phong bị thất lạc.
- Vậy... tôi phải đi Bắc Kinh học sao?
Cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển mỏng manh này cảm xúc của Tần Phong rất ngổn ngang. Trước đó không lâu hắn còn không thể trả nổi học phí cho em gái đi học, có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được có một ngày mình lại được đi học đại học.
- Đúng vậy, Tần Phong chuẩn bị đi.
Hồ Bảo Quốc gật gật đầu nói:
- Vụ án năm đó, tôi biết mức hình phạt hơi nặng khiến cậu phải chịu nhiều tổn thương...
Hồ Bảo Quốc từng nghiên cứu vụ án kia của Tần Phong. Đây chính là một vụ án giết người vì phòng vệ điển hình hơn nữa sau khi Tần Phong giết người thì cũng bị trọng thương, cuối cùng kết luận là phòng vệ quá mức, thực ra có nhiều chỗ không ổn.
Hồ Bảo Quốc có thể nhìn ra tuy Tần Phong chưa từng nói nhưng hắn vẫn không sợ pháp luật. Sau khi Tái Thị qua đời Hồ Bảo Quốc cảm thấy mình không thể hiểu thấu được Tần Phong.
- Cục trưởng Hồ, chuyện đó đừng nhắc lại nữa.
Tần Phong lắc lắc đầu ngắt lời Hồ Bảo Quốc. Tục ngữ có câu: Họa phúc khó lường mà.
Quen biết Tái Thị trong ngục là may mắn của Tần Phong nhưng cũng chính vì thông hiểu tài nghệ của Ngoại bát môn mà bề ngoài thì Tần Phong sợ hãi pháp luật nhưng thực ra trong lòng hắn rất lãnh đạm.
- Được rồi. Lên đại học học cho tốt.
Hồ Bảo Quốc vỗ vỗ vai Tần Phong lấy một phong bì ra nói:
- Trong đây có 10 ngàn tệ, cậu dùng tiết kiệm chút, đây là tiền lương mấy tháng của tôi đấy.
- Cám ơn anh!
Lần này Tần Phong cũng không từ chối hảo ý của Hồ Bảo Quốc. Từ lúc Tái Thị thu nạp hắn làm đồ đệ thì Hồ Bảo Quốc đã coi hắn như người nhà. Lúc đó ông ta cũng đã làm không ít những chuyện trái với kỉ luật.
- Được rồi, cậu chờ hôm đó tôi bảo Thẩm Hạo đưa cậu đi.
Hồ Bảo Quốc nhìn đồng hồ nói:
- Tôi còn có việc, tôi đi trước. Tiểu tử cậu đừng có gây chuyện đến lúc đó ngoan ngoãn mà đi học nếu không ta đây sẽ đánh gãy chân của cậu đấy!
Nhìn Hồ Bảo Quốc trừng mắt trong lòng Tần Phong có cảm giác được quan tâm, hắn yên lặng gật đầu tiễn Hồ Bảo Quốc ra sân.
- Anh Phong, anh phải đi sao?
Tiễn Hồ Bảo Quốc về, Tần Phong thấy vốn dĩ Lý Thiên Viễn đang trốn trong phòng thì lúc này cũng đi ra đứng một chỗ với Tạ Hiên. Tần Phong biết Lý Thiên Viễn bị chỉnh rất dữ trong Trại giáo dưỡng, sợ Cục trưởng Hồ như sợ hổ.
- Anh Phong, em theo anh đi học.
Lý Thiên Viễn vặn vặn tay nói:
- Em không biết gì khác, dù sao cũng quyết định đi theo anh Phong, nếu ai dám triêu chọc anh em sẽ đánh cho bố, mẹ nó không nhận ra nó là ai nữa.
Tuy bản thân cũng từng là đại ca nhưng những ngày tháng vui vẻ nhất của Lý Thiên Viễn vẫn là đi theo Tần Phong. Bây giờ giương mắt nhìn Tần Phong dời khỏi Tân Thiên trong lòng gã liền thấy hụt hẫng.
- Tôi đi học đại học chứ có phải đi lăn lộn xã hội đâu.
Tần Phong tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Viễn nói tiếp:
- Tân Thiên tuy là gần sát Bắc Kinh nhưng vẫn hơi nhỏ. Chờ sau khi tôi đến Bắc Kinh để xem có cách nào cho cậu đến đó không?
Lãnh Hùng Phi ngoài trông coi hiệu đồ cổ ra thì trước mắt hai người này có thể nói là những thành viên trong nhóm mà Tần Phong tin tưởng nhất. Về Tạ Hiên Tần Phong cũng không lo lắng lắm nhưng tính tình của Lý Thiên Viễn kia dễ xúc động thực sự Tần Phong rất muốn dẫn theo gã bên cạnh mình.
- Anh Phong, vậy... Em thì sao? Emcũng muốn đi theo anh.
Nghe thấy Tần Phong nói như vậy Tạ Hiên cũng vội hét lên:
- Nếu không thì chúng ta đóng cửa đi đến Phan Gia Viên ở Bắc Kinh mở một tiệm chơi đồ cổ? Ở đó vẫn hơn hơn chỗ chúng ta...
- Không phải là không được nhưng Văn Bảo Trai không cần đóng cửa.
Câu nói của Tạ Hiên làm cho Tần Phong suy nghĩ, Phan Gia Viên ở Bắc Kinh tụ tập thương nhân đồ cổ khắp nơi. Thực sự mà nói phố đồ cổ ở Tần Thiên quá nhỏ, ý kiến này của Tạ Hiên rất đáng để suy nghĩ.
- Được rồi, đừng mếu máo nữa...
Nhìn vẻ mặt của hai người, Tần Phong cười nói:
- Bắc Kinh gần Tân Thiên như vậy còn sợ tôi không về sao? Chờ tôi ổn định ở đó rồi sẽ lại về không giống nhau sao?
Từ Tân Thiên đến Bắc Kinh lái xe cũng chỉ2 tiếng đồng hồ, nghĩ ra cũng đúng vậy. Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn lúc này mới thôi không đòi đến Bắc Kinh cùng hắn nữa.
Nhưng mười mấy ngày tiếp theo số lần Tạ Hiên qua lại trên phố đồ cổ rõ ràng là giảm đi rất nhiều. Không có việc gì thì gã cũng ở nhà lôi Tần Phong ra nói chuyện chứ như là sắp sinh ly tử biệt làm cho Tần Phong dở khóc dở cười.
Đến hôm đó, ngày 30 tháng 8 Tần Phong không để Trầm Hạo lái xe đưa mình đi mà chỉ thu mấy bộ quần áo đơn giản đi thẳng đến bến xe mua vé đi Bắc Kinh.
Sau khi ra bến xe Tần Phong phát hiện có một hàng xe bus sườn bắc của ga xe lửa. Trước mỗi chiếc xe bus đều để một chiếc bàn trên bàn còn có biển tên của các trường học.
Tần phong đi đến trước bàn để biển tên của Đại học Bắc Kinh, đợi cho đám người đông đúc kia lên xe hắn mới hỏi:
- Xin hỏi, chỗ này là nơi Đại học Bắc Kinh đón tân sinh viên phải không?
- Cậu là tân sinh viên của Đại học Bắc Kinh? Mang giấy thông báo trúng tuyển ra đăng kí đi.
Ngồi ở trước bàn là một cô gái khoảng 20 tuổi, cắt tóc ngắn nhưng hôm nay người đến nhập học thực sự là rất nhiều. Từ đầu đến cuối cô gái đều chỉ cắm cúi ghi đăng kí. Tần Phong cứ đứng bên cạnh một hồi lâu nhìn ngắm mà vẫn không thấy được khuôn mặt.
Tần Phong lấy giấy thông báo ra trước mặt cô gái nói:
- Tôi tên Tần Phong, học chuyên ngành phục chế cổ vật.
- Ngành phục chế cổ vật, ồ? Sao tôi chưa từng nghe thấy nhỉ?
Cô gái đăng kí ngẩng đầu lên, đối chiếu ảnh trên tờ thông báo nhập học với Tần Phong rồi nói:
- Được rồi, mời bạn sinh viên này lên xe. Đến trường sẽ có sinh viên năm 2, năm 3 tiếp đón bạn. Đúng rồi! Nếu bọn họ có đưa cái gì cho bạn thì bạn tuyệt đối đừng mua nhé!
- Vâng, thưa cô gái xinh đẹp!
Lúc này cô gái kia ngẩng đầu lên Tần Phong có hơi sửng sốt, dùng mấy câu của cổ nhân để hình dung về cô gái này: “Mày ngài như bóng núi xa xăm, mắt như làn nước mùa thu, sống mũi cao cao” cũng không hề quá đáng một chút nào.
Từ khi còn nhỏ Tần Phong đã gặp phải bất hạnh lớn. Sau khi bái Tái Thị làm thầy cả ngày lại thường bị dạy “nữ nhân là kẻ gây tai họa”.
Cho nên đối với con gái Tần Phong chỉ ngắm nhìn từ xa. Năm đó lúc đến Thành Giải trí không biết có bao nhiêu cô gái muốn làm thân với anh chàng Tần Phong điển trai nhưng đều bị hắn bỏ rơi.
Nhưng cô bé trước mặt này thuần khiết như một đóa sen trắng làm cho người ta yêu mến thật lòng chứ không có ý trêu đùa. Nhất là vì bận rộn mà trên trán của cô lấm tấm mồ hôi lại càng khiến cho người gặp mặt sinh ra cảm giác trìu mến.
- Ôi, sao cậu lại nhìn tôi như vậy?
Dường như cô gái bị Tần Phong nhìn làm cho hơi ngượng ngùng, cô liền trả giấy lại cho Tần Phong rồi nói:
- Lên xe nhanh đi, lát nữa còn phải đăng kí nhập học!
Mạnh Dao có hơi hối hận đã tham gia trong công tác tiếp đón tân sinh viên lần này. Buổi sáng lúc chưa có tân sinh viên thì bị những đám sinh viên nam các trường khác vây quanh nhũng nhiễu. Kẻ nào kẻ nấy cũng muốn đòi cho được số điện thoại của cô.
Đợi đến lúc những tân sinh viên đã đến Bắc Kinh, Mạnh Dao phát hiện tình hình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đều là một đám tân sinh viên còn ít tuổi nhưng cũng có mấy người vây quang cô muốn xin số điện thoại, nhiều lần Mạnh Dao đã thiếu chút nữa phát cáu.
- À, cảm ơn bạn!
Tần Phong cảm thấy cô đang vội nên nhận giấy thông báo tồi đi thẳng lên xe bus.
Trên xe người ngồi đã khá đông vì xe mở cửa nên có hơi lạnh một chút, ở vị trí chỗ cửa xe vẫn còn trống Tần Phong cũng lười không muốn đi về phía sau mà ngồi luôn ở chỗ này.
- Toàn là những cậu ấm cô chiêu!
Quay lại nhìn toàn là những gương mặt non nớt, trong lòng Tần Phong thấy hơi chua xót. Tuy là bạn cùng lứa tuổi nhưng Tần Phong đã trải qua không ít những chuyện ở đời, tâm trang hoàn toàn không giống họ.
- Chu Dật Thần, nếu có thời gian có thể giúp tôi đăng kí, nếu không cùng đừng đứng trước mặt làm ảnh hưởng đến các bạn khác được không?
Đúng lúc Tần Phong đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng nói trong trẻo cô nữ sinh kia ở dưới xe. Tần Phong liền thò đầu ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Mạnh Dao đang đẩy một cậu con trai đứng trước bàn mình.
- Mạnh Dao, ngày kia mới khai giảng mà.
Cậu con trai trước bàn kia cao khoảng 1m80, dáng người to lớn. Mạnh Dao không đẩy nổi anh ta ngược lại bị anh ta bắt lất tay nói:
- Nhân mấy ngày này hãy đi chơi vui vẻ đi, em cần gì phải lo mấy việc này? Tối nay Từ Minh Gia có tiệc, chúng ta đến đó đi, anh sẽ đến cửa đón em.
Sau khi bị nắm cánh tay sắc mặt của cô gái trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chu Dật Thần, bỏ tay ra, anh quá đáng rồi đấy!
- Tôi quá đáng thì sao nào? Chỗ này không phải trường học, có giỏi thì đi tố cáo tôi đi.
Chu Dật Thần vẫn không buông tay ra vẻ mặt còn cười lạnh nói:
- Mạnh Dao, cô có học trường đại học này hay không thì sau này cũng phải gả cho tôi. Điều này không ai có thể thay đổi được...
- Anh đừng có nằm mơ!
Mắt của cô gái đã ngấn lệ, hình như mấy cậu con trai xung quanh kia cũng quen Chu Dật Thần cho nên không ai dám đến giải vây chỉ trơ mắt nhìn anh ta kéo cô gái ra ngoài.
“Mẹ kiếp, đồ hư đốn ức hiếp con gái nhà lành? Đúng là chuyện chó má.”
Tần Phong đang ngồi ở chỗ gần cửa xe bus lúc này ngây cả người ra, không ngờ ngày đầu tiên lên Bắc Kinh lại gặp phải chuyện này?
“Thôi được, cô gái ấy rất tốt, giúp cô ấy một tay.”
Nghĩ đến lúc vừa rồi cô gái nhắc nhở mình chuyện mua đồ Tần Phong cảm thấy mềm lòng liền xuống xe, hét lên:
- Giấy thông báo trúng tuyển của tôi không thấy đâu nữa rồi, vừa rồi cô còn chưa đưa cho tôi phải không?
Dường như lúc xuống xe bước chân của Tần Phong còn hơi lảo đảo, chân tay luống cuống chống vào cái bàn kia, khuỷu tay phải của hắn đụng vào dưới ức Chu Dật Thần.