Bảo Giám

Chương 144: Đăng ký

Chương 144: Đăng ký
- Ai u!
Cú va chạm này của Tần Phong rất kín đáo nhưng lại đụng rất mạnh vào đúng dây thần kinh của Chu Dật Thần. Anh ta đau đớn rên lên, cơ thể lảo đảo.
Cái gọi là dây thần kinh kia là từ ngực dọc đến xương sườn mãi đến thần kinh trước ngực. Dây thần kinh này đau chính là dọc theo đường đó, ngực, nửa bụng đau dữ dội.
Chỗ thần kinh này cực kì mẫn cảm chỉ cần bị bóp nhẹ thì cũng đau đớn không thể chịu nổi thậm chí nặng còn có thể làm cho người ta bị ngất. Cú va chạm này của Tần Phong vừa phải nhưng đủ để làm cho tên hư đốn kia mất đi khả năng hành động.
- Đau, mẹ ơi, đau chết đi được!
Vốn còn nắm chặt cánh tay của Mạnh Dao thì lúc này Chu Dật Thần cảm thấy bụng nhưng có lửa thiêu đốt. Cảm giác giác đau nhức khiến ta không thể khống chế được mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cả người run lên.
- Người này xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại sùi cả bọt mép ra vậy?
- Chắc là điên rồi, hình như người điên cũng có biểu hiện như vậy.
Cảnh này khiến những người xem xung quanh hoảng sợ. Bởi vì động tác làm rất nhanh cho nên bọn họ không nhìn thấy khuỷu tay của Tần Phong đánh vào Chu Dật Thần chỉ cho rằng anh ta phát bệnh điên mà thôi.
- Ôi, mau gọi xe cấp cứu đi, chỗ chúng tôi có người bệnh.
Tần Phong đứng vững, cười khó hiểu nhưng lập tức lại làm ra vẻ cuống quýt, bước lên đỡ Chu Dật Thần la lớn:
- Đừng ngây ra nữa, gọi xe cấp cứu đến mau, người này sắp không xong rồi.
Tình hình của Chu Dật Thần lúc này quả thực khiến người ta khiếp sợ. Gân xanh nổi hết lên mặt, miệng há to kêu lên “ôi ôi” dường như còn thở không ra hơi nữa.
Như theo lời của Tần Phong, sau khi hai tay Chu Dật Thần quơ lên không mấy cái đột nhiênmắt trợn ngược, đầu gục xuống, ngất đi.
Trong đám hỗn loạn không ai nhìn thấy ngón tay cái của Tần Phong đã ấn vào huyệt đạo của Chu Dật Thần. Mặc dù giúp người khiến mình vui vẻ nhưng Tần Phong cũng không muốn gây phiền toái, cứ để cho tên tiểu tử này hôn mê có lẽ sẽ tốt hơn.
- Tránh ra, tránh ra, bác sĩ đến rồi, mọi người tránh ra cho!
Để tiện đón tiếp tân sinh viên của các nơi trên cả nước, ở các bến xe Bắc Kinh ngoại trừ danh một khu để tân sinh viên đăng ký, còn có hai xe cấp cứu chuyên dụng luôn túc trực để đảm bảo sự an toàn cho đám sinh viên này.
Sau khi nghe có người bị điên, xe cấp cứu cách đó hơn 10m có một bác sĩ và 2 y tá đã tách đám người ra đi đến.
- Bác sĩ, anh ta... Anh ta ngất rồi, không biết có chuyện gì.
Vẻ mặt của Tần Phong lo lắng kéo cánh tay của bác sĩ lại hình như quên mất cả việc đỡ Chu Dật Thần. Cái đầu đáng thương của công tử Chu đập xuống đất, chảy máu.
- Cậu... cậu, sao cậu lại bỏ tay ra?
Bác sĩ vừa đến thấy Chu Dật Thần ngã dưới đất, không kịp chỉ trích Tấn Phong, vội vàng dùng băng gạc bưng kín đầu anh ta lại, gọi người khiêng anh ta lên cáng rồi vội vàng đi về phía xe cấp cứu.
- Tôi... không phải tôi cố ý...
Đợi người được mang đi rồi Tần Phong mới ra vẻ tỉnh lại kéo Mạnh Dao lại nói:
- Này bạn, chuyện anh ta ngã không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn giúp thôi.
- Tại sao lại như vậy?
Lúc này Mạnh Dao như vừa gặp phải ác mộng, lúc trước vừa mới bị Chu Dật Thần nắm chặt tay trước mặt bao người, cô còn hận không thể giết chết được đối phương.
Nhưng chỉ trong chớp mắt Chu Dật Thần lại như một con chó chết bị khiêng đi. Căn bản là Mạnh Dao không biết đã xảy ra chuyện gì, cả người cứ mơ mơ màng màng.
- Ôi, này bạn bỏ tay ra, lôi kéo Mạnh Dao làm gì?
Vừa rồi lúc Chu Dật Thần làm càn, những người vây quanh biết anh ta nên không ai dám động vào, nhưng thấy một tân sinh viên như Tần Phong lại lôi kéo Mạnh Dao liền làm cho những bạn nam sinh viên cùng trường Mạnh Dao bất mãn.
- À, thực xin lỗi, tôi quay lại lấy giấy thông báo trúng tuyển.
Bị người kia kêu lên dường như Tần Phong mới tỉnh mộng bỏ tay Mạnh Dao ra, lấy tờ giấy trên mặt bàn. Khi Mạnh Dao còn đang ngây người đã rẽ đám đông vây quanh, nhào lên xe bus như chạy trốn.
- Tần Phong!
Mạnh Dao hoàn hồn, nhìn thấy rõ ràng tên trên giấy thông báo. Tuy chưa biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng Mạnh Dao có trực giác chuyện xảy ra vừa rồi nhất định là có liên quan đến cậu tân sinh viên này.
- Mạnh Dao, cô không sao chứ?
- Đúng vậy, Mạnh Dao cậu về trước đi có chúng tôi tiếp đón tân sinh viên là được rồi.
Thấy vẻ mặt của Mạnh Dao có vẻ hoảng hốt các nam sinh viên kia liền ân cần đến hỏi han. Thực sự là nhìn Mạnh Dao làm cho người ta cảm thấy rất thương xót.
- Vậy... tôi về trước, xin lỗi nhé đã gây ra phiền phức cho mọi người rồi.
Nhìn thấy đống giấy chiêu sinh hỗn độn sống mũi Mạnh Dao cay cay. Tính của cô vốn dịu dàng nhu mì, tuy là hận Chu Dật Thần đến tận xương nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
- Dao Dao, có chuyện gì vậy? Có phải tên khốn nạn Chu Dật Thần lại đến làm phiền cậu không?
Đúng lúc Mạnh Dao thu đồ chuẩn bị đi thì có tiếng cô gái mắng mỏ cách đó từ xa:
- Họ Chu kia quá đáng, Dao Dao sao cậu cứ nhẫn nhịn anh ta như vậy?
Theo tiếng kia là một cô gái cao khoảng 1m70, nhìn thấy mọi người vây quanh không khỏi nhíu mày hét lên:
- Nhìn cái gì? Đi làm chuyện của mấy người đi.
Tuổi của cô gái kia cũng xấp xỉ Mạnh Dao nhưng lại hung dữ hơn nhiều.
Mặc quần bò dáng người đều được phô bày ra. Tuy khuôn mặt không được xinh đẹp như Mạnh Dao nhưng cũng là một cô gái có vẻ đẹp mạnh mẽ, khác hoàn toàn với Mạnh Dao.
- Hiểu Đồng, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.
Mạnh Dao kéo cô gái đi ra phía sau bến xe bus.
- Dao Dao, tớ mới ra ngoài mua sữa chua, cậu... tại sao lại bị tên họ Chu ức hiếp thế?
Bị Mạnh Dao kéo ra sau bến xe, cô gái cho dáng người cao gầy kia vẫn không bỏ cuộc nói:
- Tên họ Chu ở đâu rồi? Bà đây sẽ đánh cho mặt mày nở hoa, anh ta không biết tại sao hoa lại có màu đỏ đúng không?
- Hiểu Đồng, bỏ đi, anh ta không biết xấu hổ nhưng chúng ta còn cần thể diện.
Tuy chuyện hôm nay cũng khiến cho Mạnh Dao rất tức giận nhưng tính cô yếu đuổi cũng không muốn để cho bạn tốt của mình làm ầm chuyện này lên.
- Cậu ấy à, hiền quá nếu không tên Chu Dật Thần đó làm sao dám đối xử với cậu như vậy?
Hoa Hiểu Đồng thở dài nói:
- Chu gia nhà hắn đã là lụn bại rồi. Nếu như không phải ông nội của anh ta chưa chết thì người như Chu Dật Thần sao có thể ngang ngược ở Bắc Kinh? Dao Dao, cậu về nói với lão gia hủy bỏ hôn sự này đi.
Nhìn người bạn tốt, Hoa Hiểu Đồng thấy không đành lòng. Đường đường là cháu gái của Mạnh gia ở Bắc Kinh mà lại bị tên Chu Dật Thần ăn chơi trác táng kia bắt nạt trước mặt mọi người không biết là các trưởng bối của Mạnh gia nghĩ thế nào nữa.
Tục ngữ nói: Một triều đại, một đời thần. Đất nước giải phóng đã được 40-50 năm rồi. Năm đó chân đất mang gạo thêm súng trường vào thành bây giờ đã trở thành những gia tộc thâm căn cố đế.
Ông nội của Chu Dật Thần năm đó chính là Thiếu tướng khai quốc. Sau đó lại từng làm Phó Tư lệnh ở Bắc Kinh vào những năm đầu thập kỉ 80 mới lui về tuyến sau.
Còn ông nội của Mạnh Dao từ sau khi giải phóng đã chuyển vào giới chính trị cũng không có quân hàm nhưng có rất nhiều thuộc cấp cũ trong quân đội. Ông nội Chu Dật Thần đã từng là cấp dưới của ông ấy.
Đầu những năm 80 Mạnh lão gia lại tham gia tầng lớp lãnh đạo Trung ương mãi đến cuối những năm 80 mới hoàn toàn dời khỏi chính đàn.
Có 10 năm công tác nên thế lực chính trị của Mạnh gia ở trong nước rất mạnh. Bây giờ cha và bác cả của Mạnh Dao đều giữ chức vụ cao trong Tỉnh, trong Bộ. Nhất là bác cả của Mạnh Dao, nhiệm kỳ sau rất có thể sẽ vào Trung ương.
Theo lý thuyết Mạnh gia cường thế còn Chu gia suy nhược. Hai nhà căn bản là không thể bàn chuyện hôn nhân nhưng Mạnh lão gia lại nể tình bạn cũ vào đầu những năm 80 cho nên đã đồng ý lời hôn sự mà Chu lão gia đề nghị. Gả cháu gái của mình cho Chu Dật Thần.
Nếu Chu gia có nhiều con nối dõi thì không sao nhưng Chu lão gia chỉ có một đứa con, đến Chu Dật Thần vẫn là người kế thừa duy nhất.
Điều này làm cho Chu gia vô cùng nuông chiều Chu Dật Thần. Lúc anh ta 12 tuổi đã dám đua xe trên phố Trường An, là một tên ăn chơi trác táng nổi tiếng.
Điều nguy hiểm là Chu Dật Thần còn tự cho rằng mình là con rể của Mạnh gia, từ đầu đã quấn lấy Mạnh Dao. Lúc đó hai nhà cũng không để ý lắm, cho rằng bọn trẻ chỉ đùa vui.
Nhưng lên trung học, tiếng ác của Chu Dật Thần đã truyền xa. Cha của Mạnh Dao muốn thay đổi hôn sự này không ngờ Mạnh lão gia vốn sĩ diện lại mắng cho một trận cho nên không giải quyết được gì.
Bản tính của Mạnh Dao mềm yếu, hiền lạnh. Cha đã bị mắng cô lại càng không dám nói gì trước mặt ông chỉ nhẫn nhịn chịu đựng, lại càng làm cho Chu Dật Thần ngỗ ngược hơn.
- Hiểu Đồng, thôi đi gần đây ông nội không được khỏe lắm, đừng làm cho ông phiền lòng nữa.
Mạnh Dao thở dài nói:
- Nếu thật sự không chịu nổi, sang năm tớ sẽ đi du học, đi 4-5 năm đến lúc đó cha có thể quyết định mọi chuyện trong nhà rồi.
- Cậu ấy à chỉ biết nhẫn nhịn thôi.
Hoa Hiểu Đông chỉ tiếc không rèn sắt thành thép được nhìn Mạnh Dao nói:
- Nếu đổi lại là tớ, tớ sẽ đánh gãy chân tên tiểu tử kia xem anh ta còn dám lôi thôi không?
Tuy gia thế của Hoa Hiểu Đồng không bằng Mạnh Dao nhưng cũng có quyền lực ở Bắc Kinh nhất và trong hệ thống kiểm sát, pháp luật. Nếu không thì cô cũng không thể cùng lớn lên với Mạnh Dao.
- Bỏ đi, chúng ta về nhà đi. Tên họ Chu kia không biết sao lại mắc điên, để xem Chu gia sẽ lo lắng thế nào?
Nghĩ dến cảnh Chu Dật Thần đột nhiên phát điên Mạnh Dao chỉ cảm thấy hả hê trong lòng. Tốt nhất là kiểm tra ra bệnh gì đó để cha có lý do từ chối chuyện hôn nhân này.
Hoa Hiểu Đồng và Mạnh Dao đi được nửa tiếng đồng hồ thì xe bus cũng nhanh chóng dời khỏi bến xe Bắc Kinh.
Vừa rồi người nhìn thấy Tần Phong xuống xe không nhiều lắm. Phần lớn những tân sinh viên trên xe không biết cảnh xung đột kia, chỉ nhìn thấy chiếc xe cấp cứu ra khỏi bến xe.
“Thằng đó chắc là không sao chứ? Nếu bị chấn thương não thì phiền rồi.”
Tuy trong lòng Tần Phong rất rõ khuỷu tay mình đánh lên dây thần kinh và bấm huyệt làm cho Chu Dật Thần hôn mê không hề để lại di chứng gì. Nhưng cái buông tay cuối cùng kia có thể xảy ra điều gì đó.
“Lo cho anh ta nhiều như vậy sao? Một ngày có biết bao tân sinh viên đến, ai mà nhớ mình chứ?”
Nhớ đến vẻ run rẩy của Chu Dật Thần Tần Phong không nhịn được nhếch môi cười. Đây là thủ pháp trong đạo môn. Lần đầu tiên Tần Phong dùng trên người.
- Này bạn, bạn tự đến báo danh sao?
Bỗng có người nói bên tai Tần Phong, nghiêng mặt nhìn thì là bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, bên cạnh có một cậu nam đội mũ lưỡi trai ngồi bên cửa sổ chắc là con của bà ta.
- Đúng vậy, dì à cháu ở Tân Thiên cách Bắc Kinh không xa.
Tần Phong cười gật gật đầu. Tân sinh viên thường có cha mẹ đưa đi. Chiếc xe này phải đến gần 80 người trong đó có một nửa là phụ huynh.
- Chẳng trách, vậy coi như cậu đã một nửa là người Bắc Kinh rồi.
Sau khi bà ta nghe Tần Phong nói vẻ mặt liền tươi cười, giật tai nghe trong tai người thanh niên bên cạnh ra nói:
- Đây là con tôi, các cậu sau này là bạn học, quan tâm nhau nhiều nhé!
- Mẹ, trường một năm có đến mấy ngàn người mới sao có thể học cùng chỗ được.
Bà ta còn chưa nói xong thì đã bị con ngắt lời. Người thanh niên không kiên nhẫn được nữa lại đeo tai nghe, thấy Tần Phong mặc quần áo thể thao liền bĩu môi nhìn ra cửa sổ.
- Ơ, đứa trẻ này sao lại không hiểu chuyện vậy chứ, cậu bạn đừng nóng giận nha.
Bà ta có vẻ hơi xấu hổ nhìn về phía Tần Phong cười cười nhưng cũng không muốn mắng mỏ con mình ánh mắt liền nhìn đi chỗ khác.
“Nuông chiều từ bé, cho dù có học cao thì cũng sao chứ?”
Tần Phong cho là không đúng liền lắc lắc đầu nhìn ra những ngôi nhà cao tầng bên ngoài. Đối với thành phố này, đại học chỉ là khởi điểm của đời người, căn bản chẳng nói nên được điều gì.
Xe chạy được gần 1 tiếng đồng hồ thì từ từ đi vào khuôn viên Đại học Bắc Kinh.
Cổng trường đã mở từ sớm có biển to ghi “Chào đón các bạn tân sinh viên”. Ngoài bến xe bus đỗ có giấy ghi tên. Có rất nhiều tình nguyện viên đứng ở đó đẻ giải đáp thắc mắc của tân sinh viên.
- Khoa tin học, tài chính quốc tế, kinh tế quốc tế và thương mại...
Nhìn thẳng xuống tờ giấy báo danh này đến tận cuối Tần Phong cũng vẫn chưa tìm thấy khoa Phục chế đồ cổ của mình, hỏi mấy người thì họ đều chưa từng nghe nói.
- Mẹ kiếp, chuyên ngành này hiếm nhưng không phải là đến báo danh cũng không ghi chứ?
Tần Phong không nói được gì, nhìn đám nhốn nháo này đang đứng báo danh. Đang muốn tìm một giáo viên để hỏi thì mắt bỗng sáng lên bởi vì hắn đã tìm thấy người quen ở trong này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất