Bảo Giám

Chương 145: Tân Nam

Chương 145: Tân Nam
- Tân Nam... Tân đại ca sao anh lại ở chỗ này.
Tần Phong nhìn thấy người này quen quen cho rằng anh ta đúng là Tân Nam.
Lúc này Tân Nam đang ngồi bên cạnh một chiếc lán, có những tân sinh viên vây quanh chật ních.
- Cậu là...
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tân Nam liền thôi không chú ý vào một cô bạn học sinh nữa mà nhìn chằm chằm vào Tần Phong một lúc lâu mới nói được không chắc chắn: - Hình như chúng ta đã gặp ở đâu rồi, đúng rồi có phải cậu họ Tần, trước kia qua nhà tôi có tiệm đồ cổ ở Tân Thiên không?
Phải nói là trí nhớ của Tân Nam rất khá. Gặp Tần Phong đã hai năm rồi, hơn nữa cũng chỉ mới gặp Tân Phong có một lần nhưng vẫn nhớ ra được.
- Trí nhớ của Tân đại ca tốt thật đấy...
Tần Phong nhìn xung qunah rồi nói: - Không phải Tân đại ca đã tốt nghiệp rồi sao? Sao lại còn ở trong trường? Đây là anh đi nghiên cứu hay là thi thạc sĩ?
Trên đường đi trên xe bus có mấy người đàn ông trung niên nói với Tần Phong như vậy. Những người tiếp đón tân sinh viên đến báo danh đều là những sinh viên tình nguyện của trường. Giáo viên đều đi dạy chứ không ở chỗ này, cho nên Tần Phong mới hỏi như vậy.
- Tôi theo thầy hướng dẫn làm nghiên cứu. Bây giờ đang làm nghiên cứu khảo cổ ở Đại học Bắc Kinh. Được giáo viên hướng dẫn phái đi hỗ trợ
Nhìn thấy người quan Tân Nam cũng rất vui nhìn Tần Phong nói: - Cậu đến đây làm gì? Đưa bạn đi học à?
Cũng không phải là Tần Phong không giống sinh viên mà thực sự hành trang của hắn quá đơn giản, ngoài cái ba lô không to lắm ra thì chẳng còn vật gì. Hồn nhiên không hề giống những sinh viên khác, chăn chiếu sẵn sàng rồi còn túi lớn túi nhỏ.
- Tân đại ca, tôi đến đi học! Tần Phong nghe thấy vậy cười nói:
- Tìm cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy chỗ đăng kí chuyên ngành, ở đây nóng ruột quá!
- Cậu thi đỗ ngành gì vậy? Tân Nam thấy lạ nói: - Ngoài đại học Y ở bên cạnh thì trên cơ bản là báo danh các chuyênh ngành đều ở chỗ này....
- Ngành mà tôi đăng kí chính là ngành Giám định và phục chế di sản văn hóa... Tần Phong lấy giấy thông báo trúng tuyển văn hóa nói: - Tân đại ca, cái này với ngành Khảo cổ chắc cũng gần giống nhau chứ?
- Chà, không ngờ là tiểu tử cậu lại đỗ ngành này?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tân Nam vỗ bàn nhất thời những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại đây, Tân Nam kéo Tần Phong nói: - Chẳng trách cậu tìm không thấy điểm báo danh. Chuyên ngành này quá hiếm, huộc hệ Bảo tàng, thầy giáo bên đó nhân tiện bảo tôi giúp các cậu báo danh...
- Cái này thì hiếm gì chứ? Đến cả một người báo danh cũng không có.
Tần Phong không nói gì hắn không biết mình thi ngành này là đúng hay sai. Xem ra tình hình này đến cả một người bạn học cũng không có.
- Hì hì, cậu có biết là các ngành báo danh trên cả nước có bao nhiêu người không? Tân Nam cười rất cổ quái.
Tần Phong lắc lắc đầu nói: - Không biết, chắc là 30-40 người?
- 30 - 40? Vậy chỉ đủ cho một lớp nhỏ thôi.
Tân Nam giơ nhỏ tay cái và ngón trỏ ra khao chân múa tay nói: - Cả nước có tổng cộng 8 người. Hệ giáo sư đều rất hiếm, cho nên chuyênh ngành này của cậu chỉ có thể đi thoe học cùng với nghiên cứu và hệ bảo tàng thôi.
- 8 người? Đúng là hiếm thật. Nhìn những ngành khác báo danh rất náo nhiệt còn Tần Phong thì
- Ít người mới tốt chứ, cậu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đấy?
Tân Nam bĩu môi nói: - Giáo viên của các cậu đều là những ngôi sao cấp cao trong ngành giám định đồ cổ trong nước. Có thể làm cho họ vui, được làm học trò của họ thì cậu có thể phấn đấu ít nhất là mấy chục năm...
Theo cách nói của Tân Nam, chuyênh ngành Giám định và phục chế di sản văn hóa là một nhánh của chuyênh ngành Bảo tàng được tách ra.
Chính như Tân Nam đã nói, giảng viên chuyên ngành này không phải là người bình thường có thể đảm nhiệm được. Dường như tất cả bọn họ đều là những chuyên gia giám định văn hóa nổi tiếng, trong đó có những bị là giáo sư đặc biệt.
Sức nóng của đồ cổ trong dân gian càng sôi động thì học sinh của họ phải ra ngoài tiến hành xem xét. Chi phí lên sân khấu e rằng cũng chẳng kém các ngôi sao ca nhạc chạy sô.
Cho nên trong mắt Tân Nam, ngàng Giám định vào phục chế di sản văn hóa có thể nói là một ngành có tiền đồ vào hạng nhất.
Chỉ là trong những năm gần đây các bậc phụ huynh đều lo lắng cho con mình thi ngành Tài chính rồi Kế toán gì đó. Có rất ít người hiểu được tương lai của ngành Giám định và phục chế di sản văn hóa.
- Có nhiều ưu đãi vậy sao?
Tần Phong nghe thấy vậy liền lắc lắc đầu nói: - Tôi chỉ muốn học về phục chế di dản văn hóa, còn về những thứ khác đều không có ý nghĩa gì cả. Tân đại ca, anh giúp tôi làm thủ tục nhập học đi.
Ở bên ngoài Tần Phong có nhiều tài nghệ nhưng những cái đó phần lớn đều là trò mờ ám. Cả đời Tần Phong sống trong góc khuất. Cho nên hắn cần có một thân phận được xã hội chấp nhận đây chính là mong muốn đầu tiên mà Tần Phong đến trường đi học.
- Được, cậu lại đây đăng kí một chút, sau đó đến ký túc xá mà giáo viên hướng dẫn là được rồi.
Tân Nam gật đầu đưa giấy bút trong tay cho Tần Phong nói: - Tần Phong, sau này cậu có đến nhà tôi nữa không? Cậu không biết chứ, lần đó sau khi chúng ta nói chuyện phiếm không lâu tôi đã chuyển cửa hàng ra ngoài rồi.
Tân Nam không phải người trong giang hồ, sau khi phải nhượng bộ đám người Viên Bính Kỳ như hổ kia, anh ta cũng không quay về Tân Thiên nữa cho nên cũng không biết tin tập đoàn Viên Bính Kỳ đã sụp đổ.
Nhưng cuối cùng sản nghiệp mà ông nội để lại vẫn khiến Tân Nam vướng bận trong lòng. Thấy Tần Phong từng có những mối quan hệ cá nhân vẫn không nhịn được liền hỏi.
- Tân đại ca, anh không hỏi tôi cũng phải nói thôi.
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười nói: - Tiệm đồ cổ đó thực ra là tôi tiếp nhận. Hiện tại kinh doanh cũng khá lắm, hàng còn lại trong kho của anh bán cũng khá.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tân Nam lắp bắp lấy làm kinh hãi vội vàng hỏi: - Chính cậu tiếp nhận, anh ta... Mối quan hệ của anh ta và họ Viên?
Tân Nam là Chủ tịch thành phố Tân Thiên. Viên Bính Kỳ là tên ác danh thế nào anh ta biết rất rõ. Năm đó lúc ông nội Viên Bính Kỳ còn sống, anh ta nể sợ nhưng sau khi ông nội mất đi đối phương lập tức lộ răng nanh bản chất xã hội đen hung ác.
- Tân đại ca, anh không biết sao? Viên Bính Kỳ bị nghi có dính líu đến buôn lậu thuốc phiện đã bị bắt rồi...
Tần Phong thấy lạ nhìn Tân Nam, anh bạn này đúng là con mọt sách. Vụ buôn lậu này làm cả một địa bàn nháo nhác, lòng người hoảng sợ mà anh ta lại không biết.
- Tốt! tốt!
Đầu tiên là Tân Nam sửng sốt sau đó mừng rỡ còn hô lên mấy tiếng tốt, tau phải vỗ vỗ:
- Bắt hay lắm.
Là Tân lão gia một tay gây dựng. Tân Nam cũng chỉ là bất đắc dĩ từ lâu đã hận Viên Bính Kỳ đến thấu xương.
Khi nghe thấy tin khoái như vậy Tân Nam vui sướng hoàn toàn không để ý gì đến những người xung quanh vỗ bàn rồi lại chụp lấy vai của Tần Phong nói: - Tần huynh đệ, chúng ta đi uống rượu đi, tin hay như vậy phải cạn một chén!
- Đại học Bắc Kinh này cũng nhiều cuồng nho quá! Thấy bộ dạng của Tân Nam như vậy, Tần Phong cười khổ.
Sư phụ Tái Thị của hắn cùng với những vị bạn học cuồng nho năm đó đã kết làm bạn vong niên, rất khen ngợi về phong cách học tập của Đại học Bắc Kinh. Gọi là trường Đại học khai phóng nhất cả nước chỉ nhìn Tân Nam là cũng có thể thấy được điều đó.
- Tân đại ca, uống rượu thì không thành vấn đề nhưng dù sao tôi cũng phải sắp xếp trước đã.
Thấy Tân Nam định cất bản đăng kí vừa rồi đi Tần Phong liền kéo anh ta lại. Hôm nay hắn đến để báo danh bây giờ đến ký túc xá còn chưa sắp xếp được, chẳng lẽ tối phải ngủ ở vường trường sao?
- Sắp xếp? Dễ thôi, đi, anh đây hôm nay rất vui cho cậu một cửa sau.
Tân Nam kéo Tần Phong nói: - Nhìn họ đăng kí ngành đông như vậy một lớp phải trên dưới 100 người nhưng đều chết hết rồi. Ngành Khảo cổ và Bảo tàng của chúng ta thoải mái hơn họ nhiều...
Tần Phong không hiểu Tân Nam đi chiêu sinh kiểu gì. Sau khi ngồi lên xe của Tân Nam đi vào sâu trong vường trường may mà trí nhớ của Tần Phong siêu tốt chứ không suýt nữa thì đối phương nhầm phương hướng rồi.
- Tần Phong, sau này tôi sẽ mua xe đạp cho cậu...
Để xe dưới nhà, Tân Nam quay đầu lại nói: - Trong sân trường đại học này cho dù đi học hay là đi ăn cơm không có xe đạp là không được. Những cựu sinh viên năm ngoái để lại không ít xe cậu chọn cho mình một chiếc đi đưa 50 tệ là được.
- Được, cảm ơn anh Tân.
Tần Phong gật gật đầu đồng ý. Có người trong triều làm chuyện gì cũng dễ, câu nói này quả không sai. Nếu không gặp Tân Nam, Tần Phong sao có thể biết được những bí quyết này.
- Thầy Lưu, em mang một sinh viên đến, ở phòng của em, thầy đăng ký giúp nhé.
Đi đến của ký túc xa, Tân Nam đứng lại lấy giấy thông báo trúng tuyển của Tần Phong ra nói: - Đây là em của em, một lát nữa sẽ đến chỗ thầy hướng dẫn làm thủ tục, chỉ để cậu ấy mang đồ lên trước thôi.
Một ông lão đeo kính hoa tâm nhìn Tần Phong mấy lần cười nói: - Tiểu Tân à, cậu này ở chỗ cậu mấy ngày cũng được, lên đi!
- Ông, cảm ơn thầy!
Tần Phong cười bắt tay qua cửa sổ để một hộp thuốc lá Trung Hoa lên bàn. Tục ngữ nói lễ nhiều thì người không trách, đó là chuyện lễ tiết thường tình. Tần Phong luôn rất để ý.
- Để túi ở đó đi, tế nào biết chuyên ngành của chúng ta có lợi ích gì rồi chứ?
Dẫn Tần Phong lên tầng 3, Tân Nam mở chửa phòng ra sau đó đi vào nhà vệ sinh, phòng đo mà chỉ để hai chiếc giường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất